Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng rùng mình

Phiên bản Dịch · 1921 chữ

Tiêu Mạch giữ im lặng, khẽ gật đầu, sau đó hắn liền nghe thấy Thần Tình nói.

- Chuyện này đã kéo dài bảy ngày rồi, mỗi ngày đều sẽ có một người chết thảm trên cột cờ, sau đó cảnh sát sẽ đến nhặt xác và đưa ra kết luận hoang đường, đó là tự sát.

Về phần nhà trường, thậm chí các lớp khác, thái độ của họ đối với chuyện này cũng rất lãnh đạm, giống như trong trường học không có người bị giết. Tôi đã từng hỏi thăm qua mấy người về cách nhìn của họ đối với vụ án giết người hàng loạt này, nhưng mà câu trả lời của họ lại khiến cho tôi rùng mình.

Thần Tình nói đến đây liền dừng lại một chút, dáng vẻ trầm tư hỏi Tiêu Mạch.

- Cậu đoán xem, họ trả lời như thế nào?

Tiêu Mạch ngẩng đầu lên nhìn Thần Tình, sau đó, hắn lắc đầu.

- Tôi đoán không ra.

Nghe thấy thế, Thần Tình cũng không có thừa nước đục thả câu, giọng nói sắc bén.

- Họ nói với tôi, họ không biết vụ án giết người nào! Trong sân trường cũng không tồn tại người chết!

Tiêu Mạch khẽ giật mình, tràn ngập kinh ngạc hỏi.

- Đây là ý gì?

- Có ý gì?

Thường Lãnh Phong nói nhỏ một câu, giải đáp câu hỏi của Tiêu Mạch.

- Đó chính là trong mắt bọn họ, trường học chưa từng xảy ra vụ án giết người, cũng chưa hề có ai chết đi. Nói cách khác, người biết chuyện này chỉ có người trong lớp chúng ta.

- Chuyện này sao có thể? Lúc trước phát hiện ra thi thể của Hữu Sơn không phải là sinh viên lớp khác sao? Làm sao họ có thể không biết chuyện trong trường có người bị giết.

- Cậu tỉnh táo một chút, hãy nghe tôi nói hết.

Thần Tình ra hiệu cho Tiêu Mạch bình tĩnh, sau đó cô ta lại tiếp tục nói.

- Sau khi nhận được câu trả lời rùng mình này, tôi lại tiếp tục hỏi thăm mấy thầy cô, từ trong miệng của họ, tôi lại có được một tin tức đáng sợ.

Trường học quả thực đã từng xảy ra vụ án giết người hàng loạt, cách chết, tướng chết cùng với địa điểm tử vong đều tương tự như chuyện này. Nhưng chỉ là tương tự mà thôi, bởi vì thời gian xảy ra những vụ án giết người này…Là từ hai năm trước!

Tiêu Mạch chỉ cảm thấy tai mình ong ong, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy ra.

- Chúng ta mới lên năm hai, nếu như là hai năm trước, vậy chúng ta còn chưa có vào đại học đâu. Chờ chút!

Cảnh sát kết án qua loa, trong trường liên tiếp xảy ra thảm kịch lại không có ai quản, các sinh viên lớp khác cũng nói không biết chuyện này. Nếu như kết hợp mọi chuyện với nay, chẳng phải là….

Tiêu Mạch rất khó nói ra phỏng đoán của mình, bởi vì cái này đã vượt quả phạm vi có thể tin được. Hắn không có nói ra, bởi vì hắn hy vọng phỏng đoán của mình là sai lầm.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Thần Tình đã giội một gáo nước lạnh lên đầu hắn.

- Lúc đấy tôi khiếp sợ đến mức nào, tôi nghĩ hẳn là cậu có thể tưởng tượng ra. Lúc đó, tôi vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, lên mạng tra vụ án giết người này, cùng thân phận của những người chết trong đó.

Kết quả nhanh chóng xuất hiện, người chết đều là sinh viên lớp 2B, tính cả chỉ đạo viên thì có tất cả hai mười người, đều chết thảm trên cột cờ của trường. Lúc ấy, cảnh sát còn thành lập tổ chuyên án để điều tra việc này, nghe nói cũng phái chuyên gia đến phụ trách, nhưng cuối cùng cũng không tra được gì.

Sau cùng, bởi vì không tồn tại động cơ, không tồn tại chứng cứ, không tồn tại khả năng phạm tội, vụ án này được coi như là vụ án tự sát tập thể.

Lúc này, tuy vẻ mặt Tiêu Mạch rất tỉnh táo nhưng sắc mặt hắn đã biến thành màu đen, hắn nhìn thoáng qua Thần Tình, chậm rãi nói.

- Sinh viên lớp 2B, không phải chính là lớp chúng ta sao?

Nghe thấy Tiêu Mạch có thể bình tĩnh nói ra, mấy người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Mạch còn chưa có nói xong, hắn tiếp tục nói.

- Nếu như tôi đoán không sai, người chết hẳn là chúng ta.

- Cậy nói không sai.

Trả lời Tiêu Mạch chính là Trương Đạt, trên mặt anh ta đều là sự tuyệt vọng, hiển nhiên là đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.

Tâm tư Tiêu Mạch bắt đầu hỗn loạn, hắn hy vọng có thể có người đứng ra phản bác hắn, phản bác cái phỏng đoán đáng sợ này, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Thần Tình.

- Nếu đúng là như thế, đó chẳng phải chúng ta đã chết từ hai năm trước? Sao có thể, cho dù chúng ta không sống ở hiện thực, nhưng người nhà của chúng ta cũng giống như thế sao?

Hơn nữa, nếu như người chết là chính chúng ta, vậy các thầy cô giáo trong trường sao lại không có ấn tượng gì? Sao lại nói chuyện với một người chết? Hơn nữa lúc trước tôi còn bị cảnh sát đưa đi lấy khẩu cung, đây cũng là chuyện xảy ra thực tế!”

Trong căn phòng học trống trải đột nhiên yên tĩnh lại, sáu gương mặt trắng bệch nhìn nhau, bọn họ nghe thấy những tiếng thở dốc giống như từng tiếng quỷ gào, vô cùng khủng bố.

Một lúc lâu sau, lớp trưởng Thường Lãnh Phong mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, anh ta cười cay đắng.

- Ha ha, hoàn toàn chính xác là không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể phủ nhận đây chính là sự thật bày ra trước mặt chúng ta. Nếu như muốn có một lời giải thích chính xác, vậy thì chỉ có thể coi nơi này thành một đường hầm thời gian, mà chúng ta ở trên đường hầm này, không có cách nào xuyên qua.

Có một điều có thể khẳng định, sau khi vụ án giết người xảy ra, nhà trường đã bỏ ban B. Nói cách khác, hiện tại chúng ta ở trong phòng học, là một phòng học không tồn tại!

Thường Lãnh Phong vừa nói xong, trong phòng học lại rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

Mới đầu Tiêu Mạch dự đoán chuyện này sẽ rất quỷ dị khó lường, nhưng tuyệt đối không tưởng tượng ra chuyện này. Nhưng mà hắn cũng không vì thế mà tuyệt vọng, không nói đến chuyện người thần bí gửi tin nhắn cho hắn, mà tất cả vấn đề nào cũng có cách giải quyết của nó. Cho nên chuyện không thể tưởng tượng này, nhất định sẽ có cách giải quyết, chỉ là bọn họ còn chưa có tìm ra được mà thôi.

Tiêu Mạch không có tiếp tục lên tiếng, mà hắn đang suy nghĩ tìm cách đối phó. Tuy cuộc sống của hắn vô cùng nhàm chán, nhưng không thể phủ nhận, hắn còn lâu mới sống đủ.

Có lẽ cảm thấy mọi người tuyệt vọng, Thần Tình lại một lần nữa lên tiếng.

- Thật ra vấn đề về thời gian cũng không phải là vấn đề, cho dù chúng ta sống ở hai năm trước hay là hiên tại, điều này không ảnh hưởng gì đến chúng ta. Bây giờ chúng ta có thể thuận lợi giao lưu với người nhà, người ngoài, cho nên vấn đề thời gian không phải là chướng ngại.

Nói cách khác, chúng ta chỉ cần có thể sống sót trong vụ án giết người này, như vậy tất cả mọi vấn đề sẽ tự biến mất, chúng ta sẽ trở lại cuộc sống ngày xưa. Cho nên vấn đề quan trọng là chúng ta phải làm như thế nào để sống sót!

Lời Thần Tình nói ra quả nhiên có hiệu quả, trên mặt mấy người Trương Đạt khôi phục chút thần thái. Tiêu Mạch ngồi một bên, vẻ mặt hắn vẫn như cũ, ánh mắt lưu chuyển, đang nghĩ biện pháp.

Thường Lãnh Phong làm lớp trưởng, lại là người đề xướng điều tra, lúc này dĩ nhiên anh ta là người đáng tin cậy nhất. Anh ta cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi trầm mặc một lúc liền khôi phục dáng vẻ tự tin.

- Căn cứ vào sự điều tra của Thần Tình, hiện tại tôi đã biết trình tự tử vong của chúng ta. Tôi là người thứ 16, Trương Đạt là người thứ 17, Tần Hữu là người thứ 18, Thần Tình là người thứ 19, Hoàng Lượng là người thứ 20.

Nghe đến đó, cuối cùng vẻ mặt Tiêu Mạch cũng thay đổi, vẻ mặt hắn sững sờ, vội vàng hỏi.

- Tôi là người thứ bao nhiêu?

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tiêu Mạch, vẻ mặt Hoàng Lượng cổ quái nhìn hắn, sau đó nói với hắn.

- Trong danh sách người chết không có tên cậu, không chỉ có thể, trong danh sách sinh viên trong trường chúng ta, cũng không có tên cậu.

- Không có tên tôi? Trong trường học cũng không có?

- Giống như Hoàng Lượng nói, nơi này không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới cậu.

Thường Lãnh Phong cũng phụ họa, xem như cho Tiêu Mạch một câu trả lời chắc chắn.

Tiêu Mạch nghe xong lập tức ngây người, trong danh sách người chết không có hắn, chuyện này hắn có thể hiểu được, có lẽ cuối cùng hắn còn sống sót, nhưng trong danh sách sinh viên trong trường lại không có hắn! Không thể có chuyện đó, hắn thông qua kỳ thi đại học, trúng tuyển vào đây, điều này không phải là giả.

Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Mạch hơi hồi hộp một chút, vẻ mặt hắn cũng theo đó trở nên thấp thỏm bất an, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, trong đầu của hắn không có chút ấn tượng nào về lúc thi đại học.

- Mình thực sự tham gia thi đại học sao? Vậy mình thi được bao nhiêu điểm?

Không nhớ nổi, hắn một chút cũng không nhớ nổi! Nếu như chuyện này hắn cũng không nhớ nổi, vậy vì sao hắn lại đi đến thành phố này? Đối với chuyện này, hắn cũng không có bất kỳ ấn tượng gì.

Thấy Tiêu Mạch ấp úng cả buổi cũng không trả lời được, mấy người Thường Lãnh Phong cũng lười hỏi, đều thu hồi ánh mắt. Nhưng mấy người đều nhất trí, Tiêu Mạch chính là người đặc biệt.

Trong danh sách sinh viên của trường không có tên Tiêu Mạch, có lẽ chỉ là do nhà trường bỏ sót, nhưng trên danh sách người chết lại không có hắn, vậy chứng minh Tiêu Mạch là người duy nhất còn sống sót trong vụ án giết người hàng loạt này.

Có lẽ chỉ có hắn tìm ta biện pháp chạy trốn.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.