Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi xuống vực sâu

Tiểu thuyết gốc · 1833 chữ

Chương XVI:

Một người một thú nhanh như thiểm điện lướt qua, lưu lại phía sau hàng loạt tàn ảnh.

Hai thân hình xuyên qua từng mảnh rừng rậm rạp đến quang đãng, tốc độ không hề thuyên giảm. Không biết đã qua bao lâu, hai thân ảnh vẫn như cũ một trước một sau đuổi rượt nhau.

- Chết tiệt, súc sinh này sao lại bám dai như đỉa vậy. Đã đuổi tận hai canh giờ mà còn chưa chịu buông tha, xem tình hình ta sắp kiệt sức rồi.

Lâm Thiên toàn thân mồ hôi ướt đẫm, bộ dạng nhếch nhác liếc nhìn lại sau tức tối, miệng không ngừng mắng chửi. Con súc sinh này mặc dù bị thương ở chân nhưng xem ra tốc độ của nó không mấy bị ảnh hưởng, vẫn theo sát hắn từng bước.

Thân ảnh nhanh lẹ lách qua một đám cây rậm rạp, Lâm Thiên trong lòng không khỏi tự giễu. Chính mình vì thực lực không bằng gia hỏa này mà phải chạy trối chết, một đường chạy trốn mấy lần sơ sẩy thiếu chút đã thành bữa ăn của nó, may thay phản ứng kịp mà còn sống được đến giờ này.

Chỉ là muốn thoát khỏi truy đuổi thì khó vô cùng, dù cho lúc chạy hắn đã cố tình chọn những lộ tuyến đầy rẫy vật cản nhưng Thiểm điện lang này quá nhanh nhẹn cùng gian xảo khiến hắn rất đau đầu.

Một đường chạy trốn tìm cơ hội đào thoát, Lâm Thiên hiểu biết, con súc sinh này đã khóa chặt được khí cơ của hắn, ngoại trừ diệt sát nó hoặc bản thân có thể không chút dấu vết đột nhiên biến mất khỏi nơi này thì không cách nào khác hữu dụng cả.

Nhún người bật qua một khối đá lớn ngáng đường, Lâm Thiên thân hình nhanh chóng ổn định tiếp đất, không chút chậm trễ tiếp tục chạy. Hắn hiểu chạy thế này cũng phải cách, hắn sẽ kiệt sức lúc đó chỉ có nước nằm chịu chết, nhưng nếu không làm như vậy thì hắn còn lựa chọn khác sao, chạy may ra còn tìm được đường thoát thân còn hơn là ngồi một chỗ chờ thần chết đến gõ cửa lôi đi.

Thiểm điện lang thân hình to lớn lúc này cũng bật người qua tảng đá. Quanh thân bao phủ bộ lông màu xám thi thoảng ánh lên điện quang, theo tốc độ của nó nhìn lại giống như một tia sét xoẹt qua khu rừng, để lại đằng sau hàng loạt tàn ảnh.

Mặc dù bị thương ở chân, vết thương đang không ngừng chảy máu theo từng bước di chuyển, lưu lại trên mặt đất chỗ nó đi qua những dấu chân đỏ thẫm nhưng tốc độ thể hiện ra lại không chút suy giảm, vẫn như cũ bám theo thân ảnh thiếu niên phía trước, đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ hung quang.

Bản năng săn mồi lâu năm mách bảo nó, chỉ cần gắng gượng thêm một chút nữa thôi, con mồi trước mắt sẽ nhanh chóng kiệt sức, lúc ấy nó có thể tận hưởng thành quả và nghỉ ngơi chữa thương.

Trong sơn mạch dài vô tận, màu xanh cây cối phủ kín từng mảnh núi non. Bên trên mặt trời như hòn lửa đỏ rực đứng giữa thiên khung, tản ra nhiệt quang nóng cháy như muốn thiêu đốt vạn vật trong thế gian.

Một canh giờ nữa trôi qua, Lâm Thiên khuôn mặt lúc này đã hiện rõ tái nhợt.

Duy trì chạy suốt ba canh giờ, hiện tại toàn thân hắn như muốn giã rời ra vậy, tùy thời có thể ngã xuống, tốc độ sớm đã không thể bảo trì được như trước.

Ngoái nhìn lại phía sau, đôi mắt đen thoáng hiện chút cười, Thiểm điện lang bám sát theo mình như hình với bóng trước đó giờ đã dãn ra một khoảng cách ước chừng hơn một thước.

Lâm Thiên biết dựa vào khoảng cách này bản thân coi như đã không còn quá nhiều nguy hiểm, giờ chỉ xem hắn và Thiểm điện lang ai có thể kiên trì đến phút cuối.

Nghĩ đến đây, uể oải trong người hắn như bị rũ sạch, bàn chân dậm mạnh xuống đất, lần nữa tốc độ tăng vọt.

Thiểm điện lang hai mắt đỏ ngầu vẫn ghim chặt con mồi, thấy phía trước đột ngột thay đổi tốc độ, nó rú lên một tiếng dài, tăng nhanh tốc độ.

Thân ảnh băng qua một khu rừng rậm rạp nữa, Lâm Thiên vừa ổn định lại thân hình thì thất thần, không còn cảm nhận được khí tức của Thiểm điện lang bám theo phía sau.

- Đã chịu từ bỏ rồi sao.

Lâm Thiên đứng nhìn khu rừng, tâm thần cảm tri một hồi cũng không phát hiện khí tức của Thiểm điện lang mới chợt buông lỏng cảnh giác. Thiểm điện lang vậy mà sẵn sàng từ bỏ con mồi, xem ra nó đã không kiên trì thêm được nữa, vả lại nó còn bị thương ở chân nên suy nghĩ như vậy cũng phải.

Lâm Thiên chuẩn bị rời đi, từ một bên cách nơi hắn đừng khoảng hai trượng, Thiểm điện lang không biết đã ở đó từ bao giờ, toàn thân ánh lên điện quang đột nhiên phóng ra. Thân hình to lớn không chút ngăn cản, ba chân bốn cẳng để lộ bộ vuốt cong cong sắc nhọn, nhằm hướng hắn đứng mà nhảy bổ tới.

Nhìn thấy Thiểm điện lang đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện ngay gần mình như thế khiến Lâm Thiên thoáng chốc cả kinh, nhanh chóng phục hồi tinh thần, vận hết tốc lực vọt đi.

Mặt trời dần ngả bóng từ từ lui về sau lưng núi, một người một thú vẫn tiếp tục đuổi bắt nhau trong sơn mạch, không biết bao giờ mới chịu dừng lại.

Lâm Thiên lúc này thân hình cấp tốc di chuyển, thôi động toàn bộ sức lực mà chạy, không còn dám buông lỏng tâm thần thêm lần nào nữa. Vừa rồi không phải bản thân phản ứng kịp, có lẽ giờ này hắn đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Lại nói, con Thiểm điện lang này không biết lấy đâu ra dũng khí, tốc độ đã không còn được như trước nhưng vẫn kiên trì đuổi theo hắn đến cùng, đến hắn là người đang bị rượt cũng phải cảm thán trong lòng.

Đang chạy Lâm Thiên phát hiện phía trước một mảnh quang đãng, liền phóng thân lao tới.

Thân hình vừa ra khỏi khu rừng bước vào khu vực quang đãng Lâm Thiên đột nhiên dừng lại. Trước mắt hắn lúc này không phải là một bãi đất trống hay mỏm núi trằn trọc như trong tưởng tượng mà là một vách núi sâu như ranh giới chia cắt sơn vạch ra làm hai.

Vách núi sâu thẳm dựng đứng không thể nhìn rõ bên dưới tồn tại thứ gì. Từng đợt sương khói theo khí lưu cuộn trào lên trên, phả vào khuôn mặt thiếu niên khiến hắn chốc lát thất thần rồi chuyển sang sợ hãi.

Bản thân bị truy sát, đang tìm cơ hội thoát thân thế nào giữa đường chạy lại xuất hiện một cái vách núi.

- Xong thật rồi…

Thầm trách bản thân đen đủi, sau lưng Thiểm điện lang cũng đã đuổi tới, khóe miệng nhếch lên hiện ra hai hàng răng nhọn, ánh mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ khát máu nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên thấy Thiểm điện lang toàn thân sát khí nồng nặc đuổi tới, thân hình không tự chủ mà run lên. Luống cuống tay chân rút ra chùy thủ, miệng lắp bắp run rẩy nói:

- Đừng… đừng qua đây. Nếu ngươi còn tiến thêm, ta… ta sẽ liều với ngươi.

Nhìn con mồi ngon lành phía trước đang không ngừng run rẩy, Thiểm điện lang cũng mặc kệ lời nói sáo rỗng, từng bước từng bước tiến lại gần.

Lâm Thiên mắt nhìn cử động của nó mà sợ hãi, trên trán mồ hôi ứa ra rơi xuống khuôn mặt, theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau.

Một tiến một lùi, khoảng cách cũng dần bị thu hẹp lại, lúc này cả hai chỉ còn cách nhau vỏn vẹn hơn một thước, ánh mắt Thiểm điện lang nhìn hắn như hận không thể trực tiếp vồ lấy người trước rồi một hơi nuốt xuống.

Lâm Thiên lùi về sau từng bước, hai tay run rẩy nắm chặt chùy thủ, mắt không dám chớp lấy một cái, nhìn từng cử động của Thiểm điện lang, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách thoát thân.

Một tiếng vỡ vụn vang lên ngay khi Lâm Thiên vừa lui thêm bước nữa. Hắn bất động ngoảnh mặt nhìn lại, vậy mà bản thân đã đứng sát mỏm vực, lại nhìn phía trước Thiểm điện lang vẫn không chịu dừng bước.

'Rống…'

Nhìn con mồi trước mắt đã hết đường chống cự, Thiểm điện lang cất lên một tiếng hú minh dài như lời báo hiệu mừng chiến thắng, rồi nhảy bổ tới phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên đứng bất động nhìn Thiểm điện lang vồ tới khuôn mặt nhăn rúm hiện rõ hốt hoảng.

- Vậy là xong rồi sao. Chưa đạt được mục đích mà đã phải chết dưới móng vuốt nguyên thú rồi sao… Không! Ta không cam tâm… Ta không can tâm. Thà chiến tử còn hơn chết nhục.

Nghĩ đến đây Lâm Thiên ánh mắt kiên định thêm phần nào, hai tay nắm chặt chùy thủ nhìn Thiểm điện lang chỉ còn cách bản thân không quá ba tấc đột nhiên vung lên chùy thủ, hắn đã quyết trí dù phải chết cũng phải lôi con súc sinh này xuống làm đệm lót lưng.

Chùy thủ sắc nhọn theo đà lực đâm xuyên vào yết hầu Thiểm điện lang đang nhào tới. Thiểm điện lang bị một kích đâm không kịp phản ứng mà chết nhưng cỗ lực lượng quán tính khi nó nhào tới vẫn còn, trực tiếp ngã ập lên cơ thể Lâm Thiên khiến cả hai vang ra rơi xuống vực.

Lâm Thiên thân thể từ từ rơi xuống vực sâu nhìn mặt đất bên trên dần xa khoảng cách. Vì muốn trở nên cường đại mà lựa chọn rời khỏi Lâm gia đi vào Vạn Thú sơn mạch tìm kiếm cơ duyên, chưa thấy cơ duyên đã bị nguyên thú đuổi giết, cuối cùng lựa chọn đồng quy vô tận mà khiến bản thân ngã xuống.

- Lâm gia… Nếu có kiếp sau, ta vẫn mong có thể lần nữa sống tại nơi đó.

Nói xong, Lâm Thiên nở một nụ cười, hai mắt từ từ nhắm lại, lâm vào hôn mê, rơi xuống vực sâu vô tận.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.