Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hang động kì bí

Tiểu thuyết gốc · 2435 chữ

Mặt trời đã lên đến đỉnh thiên, ban phát dương quang xuống cho vạn vật. Sơn mạch trải dài liên miên, tiếng nguyên thú gầm rú trầm thấp vang vọng tới trời cao.

Tại một khu vực bất định trong Vạn Thú sơn mạch. Vách đá thẳng đứng như đã bị ai đó cường hành một trảm chém xuống, chia sơn mạch thành hai nửa phân biệt.

Bên dưới vực thẳm một mảnh tối đen như mực, không thể biết được nó sâu bao nhiêu, nơi ánh sáng không thể chạm tới, từng đợt vụ khí quanh quẩn như những bóng ma lượn lờ ẩn ẩn không tan, yên tĩnh đã qua hàng trăm năm.

‘Loạt soạt…’

Cách mặt đất không rõ khoảng cách bên dưới vực sâu có một mỏm đá đâm ra đến giữa, thiếu niên khuôn mặt lấm lem ngồi dậy từ trong đám lau sậy, tướng mạo có chút quen thuộc nhìn ra là Lâm Thiên.

- Đây là đâu.

Lâm Thiên vừa mới tỉnh dậy, cũng không biết bản thân đã ngất đi bao lâu, đôi mắt đen liếc nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh mà tự hỏi.

Ngồi yên lặng tại chỗ Lâm Thiên bắt đầu nhớ lại chính mình vì Thiểm điện lang truy giết, bị dồn đến đường cùng mới phải lựa chọn liều mạng, tuy thành công hạ sát nhưng bản thân cũng theo nó ngã xuống đây. May thay được lùm cây này đỡ lấy, chứ không với thể trạng của hắn lúc đó mà nện thân xuống, không chết hắn cũng thành phế nhân.

Nghĩ lại một loạt chuyện đã xảy ra Lâm Thiên chỉ biết cười khổ, coi như ông trời có mắt thấy hắn mệnh khổ mới để hắn nhặt về cái mạng quèn này.

Lâm Thiên hai tay chống xuống nền đá muốn tạo thế đứng dậy liền ngã trở lại chỗ cũ. Hai quả mông vừa rời khỏi mặt đất lại hung hăng nện xuống, từ nơi tiếp xúc một cỗ cảm giác đau đớn truyền về não khiến hắn mặt mày co rút, vội đưa tay xuýt xoa.

Tuy nói hắn nhặt về được cái mạng, bất quá tình trạng hiện giờ xem chừng cũng không mấy khả quan, cả người ê ẩm đầy những vết thâm tím cùng xước sát, vai trái bị trật khớp nhất thời không thể cử động, một chân đã gãy, di chuyển cực kì khó khăn.

Dùng lực bẻ một cây từ trong lùm cây đang ngồi lên, tạo thành một chiếc gậy trông khá chắc chắn, Lâm Thiên tạm thời để nó thay thế cái chân gãy kia, cố gắng vật lộn, mất nửa ngày trời mới có thể đứng dậy được.

Nhìn hắn trong bộ dạng này chẳng khác nào một tên hành khất. Tóc tai rối loạn tùy ý rủ xuống khuôn mặt lấm lem, y phục trên người rách nát đến thảm hại, tay phải chống gậy kéo theo cái chân gãy đang bước đi từng bước khó nhọc.

Dĩ nhiên Lâm Thiên không hề hay biết bộ dạng hiện tại như thế nào, nếu hắn biết được, chỉ sợ chưa kịp dọa người, hắn đã bị dọa ngất luôn rồi.

Móc ra từ trong tay nải một viên quang thạch trước đó kiếm được trong một hang động nơi hắn dừng chân, Lâm Thiên dựa vào ánh sáng mờ mờ từ nó phát ra, bắt đầu quan sát xung quanh.

Thế giới dưới vực sâu này khắp nơi một màu đen tối. Hai bên vách đá trơn nhẵn dựng đứng không cách nào có thể bám vào để leo lên được, ngoại trừ đám lau sậy đã đỡ bản thân khi rơi xuống ra cùng vụ khí lượn lờ quanh quẩn thì chẳng còn thứ gì khác đáng để hắn chú ý tới cả.

Kéo lê cái chân gãy đi lại một hồi, Lâm Thiên bỗng phát hiện phía trước cách không xa nơi hắn đứng có một cái xác nguyên thú, liền nhanh chóng tiến lại gần. Sở dĩ hắn đoán như vậy là vì không cảm giác được hơi thở sinh mệnh từ nó, nên mới dám hành động.

Lâm Thiên chống gậy đứng trước thi thể nguyên thú, dựa vào quang thạch liền nhìn ra bộ lông nó thi thoảng lại ánh lên điện quang, mà lúc này dưới yết hầu nó đang bị vật gì đó đâm xuyên vào.

- Là Thiểm điện lang.

Nhìn Thiểm điện lang, Lâm Thiên thở dài. Không ngờ rằng súc sinh này đến chết vẫn bám theo mình, rơi xuống cũng là nơi này, còn thứ đang cắm vào yết hầu nó kia không gì khác chính là chùy thủ của hắn.

Đưa tay rút lấy chùy thủ, Lâm Thiên cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên lưỡi chùy rồi mới cất đi. Mắt nhìn thi thể Thiểm điện lang, hắn cười cười, nếu không phải nó một mực đuổi giết thì cả hai đâu đến nỗi rơi vào kết cục này.

Để mặc thi thể Thiểm điện lang ở đó, Lâm Thiên tiếp tục tìm kiếm xung quanh, hắn thầm nhủ bản thân nếu may mắn, biết đâu có thể tìm ra lối thoát. Nghĩ đến đây, lòng hắn liền dâng lên một cỗ nhiệt khí, bắt đầu lục tìm từng ngóc ngách trên mỏm đá.

Tìm kiếm hồi lâu không phát hiện ra được gì, Lâm Thiên chỉ đành chuyển hướng sang sát vách đá. Mò mẫm một thời gian, trong mờ nhạt ánh sáng hắn để ý thấy hình như khoảng vách đá phía trước như bị lõm vào, liền vội vàng đi tới.

- Vậy mà là một hang động.

Lâm Thiên thân hình đứng đó không kiềm chế nổi cảm xúc, hào hứng nói.

Từ bên ngoài quan sát Lâm Thiên nhận ra, hang động này không phải do thiên nhiên hình thành mà có người cố ý tạo ra, nhưng một nơi khỉ ho cò gáy thế này lấy đâu ra bóng người, lại còn tạo ra nó.

- Có người từng đến đây.

Nghĩ đến đây cùng hàng loạt điểm trùng vừa nhận định, Lâm Thiên chắc mẩm một điều, hang động này chính là người trước lưu lại đường lui cho đời sau nếu không may có người rơi xuống, nếu dựa vào nó không chừng hắn có thể thoát khỏi nơi này, thế là hắn không chút do dự liền tiến vào.

Đi lại trong hang động rộng rãi, qua một khoảng thời gian Lâm Thiên cũng phát hiện ra điểm bất thường. Càng vào sâu, nhiệt độ xung quanh sẽ dần hạ xuống, đến lúc này hắn đã phải khoác thêm áo bào mới giữ được thân nhiệt ổn định.

Tự nhủ bản thân phải kiên trì, không lâu nữa là có thể thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, còn chưa kịp vui mừng Lâm Thiên đã bị hiện thực tát cho một cái đau điếng.

Trước mặt hắn lúc này không phải là mảnh rừng cây xanh mướt hay đồi núi trập trùng lô nhô, mà là một khối đá to lớn khóa chặt lộ tuyến trong hang động.

Lâm Thiên nhìn phía trước mà lòng như đổ vỡ, bỗng cự thạch tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, một loạt đồ án kỳ dị hiện ra khiến hắn phải chú ý.

- Những đồ án này… là trận pháp.

Lâm Thiên mắt nhìn những đồ án ngoằn nghèo đang phát sáng trên cự thạch, giật mình thốt lên.

Lúc còn ở trong Lâm gia, những khi rảnh rỗi không có việc gì làm hắn thường lôi điểm tịch ra đọc nên cũng hiểu biết khá nhiều kiến thức, mà thứ trước mắt này hắn nhìn qua liền nhận ra đó là một loại trận pháp, đã vậy còn là một bộ hộ trận.

Trận pháp đa dạng, trận tùy theo người bố trận mà phát ra uy lực khác nhau nhưng đều là thứ huyền diệu kinh người. Lại nói, hộ trận tên như ý nghĩa, thường dùng để bố trí bảo vệ người hoặc vật gì đó muốn bảo vệ.

- Kỳ quái, sao lại dựng hộ trận tại đây, người trước là có ý gì.

Nhìn hộ trận Lâm Thiên không giấu nổi nghi hoặc trong lòng, liền nói.

Trận pháp tuy phân thành nhiều loại, công dụng khác nhau, nhưng cách phá giải lại là một. Nếu ngươi thực lực vượt xa người bố trí cùng trận pháp, ngươi liền có thể đơn giản cường hành hủy hoại nó, tất nhiên với thực lực và tình trạng hiện tại của Lâm Thiên, đó là điều không thể xảy ra.

Vậy chỉ còn một cách, tìm ra trận nhãn của nó rồi hủy đi, lúc đó trận pháp dù có cường đại đến đâu cũng không công mà tự đổ.

Bất quá hắn đi đâu tìm ra trận nhãn giờ, người trước đã thoát khỏi nơi này từ lâu, có khi cũng đã đem theo nó đến nơi không ai hay biết, vậy hắn lấy đâu ra trận nhãn. Hắn cũng không phải trận pháp sư, làm sao tạo ra mắt trận.

Lâm Thiên khuôn mặt tràn đầy thất vọng, chán nản tựa người vào thành động. Vất vả lắm mới được đường thoát thân, ai ngờ giữa đường lại bị một cái hộ trận chặn lại, bi ai… đúng là bi ai mà.

Ông trời giữ hắn cái mạng nhưng cuối cùng vẫn muốn hắn chết tại nơi âm u đen tối này sao.

Đang mải than thở tiếc hận, nơi Lâm Thiên dựa lưng vào đột nhiên thụt vào trong thành động, hắn cũng vì động tĩnh đột ngột mà mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Bất ngờ ngã một cú, từ miệng phát ra một tiếng đau đớn, Lâm Thiên vội lật người ngồi dậy. Còn muốn lớn tiếng một trận phát tiết thì nhìn thấy nơi mình tựa lưng trước đó đột nhiên lõm lại sâu vào trong thành hang động, tiếp sau đó cự thạch tưởng chừng như không thể dịch chuyển chắn giữa lối đi, bắt đầu ầm ầm nứt vỡ.

Chỉ vài khoảnh khắc trước ánh nhìn ngây ngốc của Lâm Thiên, cự thạch đã nhanh chóng biến thành một đống đá vụn, để lộ ra hang động so với lối đi này rộng rãi hơn mấy lần.

Lâm Thiên định thần lại từ từ đứng dậy, nhìn đống đá vụn trước đó còn là cự thạch khiến hắn đau đầu không thôi, rồi lại nhìn hang động, trong đầu một mảnh mờ mịt, tâm thần cảnh giác bắt đầu tiến vào trong xem xét.

Lâm Thiên vừa bước vào, cơ thể theo phản xạ bỗng run lên, liền nhận ra nhiệt độ trong hang này so với bên ngoài còn muốn thấp hơn.

Lấy ra một chiếc áo bào nữa từ trong tay nải, Lâm Thiên vội khoác lên người, sự run rẩy vì lạnh của bản thân mới chịu dừng lại, tiếp tục bước vào hang động, hắn muốn xem xem rốt cuộc hang động này có điểm gì thần bí lại khiến người ta phải đặt một hộ trận bên ngoài.

Đứng giữa hang động có chút rộng lớn, Lâm Thiên đảo mắt nhìn quanh không chừa ngõ ngách nào trong hang, bỗng dừng lại ở một góc khuất cách không xa nơi đang đứng.

Tâm thần hướng về phía đó cảm ứng liền phát hiện, tại nơi đó nhiệt độ như còn lạnh hơn nơi hắn đứng hiện tại.

Người ta nói quả không sai, phụ nữ thường sống dai hơn đàn ông là ở chỗ họ có thể kiểm soát được tính tò mò của mình, còn đàn ông thì khác hoàn toàn, hắn lúc này cũng vậy, tính tò mò đang thôi thúc ý chí hắn muốn hắn tiến lại gần xem thử, hắn liền gạt bỏ lý trí, từ từ đi tới.

Mang theo tò mò Lâm Thiên từ từ lại gần nơi góc khuất, cảm nhận rõ nhiệt độ theo từng bước chân đang dần hạ xuống, mặc cho bản thân đã khoác hết đống y phục trong tay nải nhưng vẫn không thể ngăn nổi khí lạnh khiến Lâm Thiên như cũ một trận run rẩy.

Lâm Thiên bước đến nơi góc khuất, nhờ vào ánh sáng từ quang thạch chỉ thấy một khối huyền băng đang tản ra hơi lạnh cực độ, bên trên một hộp gỗ cũ kĩ dáng vẻ cổ xưa đặt ở đó.

Nhìn hộp gỗ dài cỡ một thước kia Lâm Thiên thầm đánh giá, bên trên không có lấy một đạo cấm chế theo như lời đồn thường nhắc, nhìn thế nào cũng thấy bình thường, ngoại trừ cũ kỹ hắn không hề nhìn ra gì khác.

- Tốn công tạo ra cả một hộ trận chỉ để bảo vệ chiếc hộp, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái. Nếu không phải người này thừa hơi, vậy thứ bên trong hộp này chắc chắn không phải vật phàm.

Nghĩ thế, Lâm Thiên không che giấu nổi vui sướng, lần này ông trời không phụ lòng người để hắn nhặt được của hời, vội vươn tay ra mở hộp gỗ.

Lâm Thiên mở ra hộp gỗ, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương như được thoát khỏi ràng buộc bất ngờ tản ra bên ngoài, dần lộ ra một vật bên trong.

- Là một cây băng thích.

Nhìn kì vật nằm trong hộp, Lâm Thiên hai mắt như bắn ra tia lửa, mừng rỡ nói.

Băng thích dài chừng một xích đang không ngừng tỏa ra hàn khí. Toàn thân thích ánh lên một cỗ lam sắc nhàn nhạt, hai đầu bén nhọn sắc lạnh, đồ án hình rồng chạm khắc nổi lên quấn quanh thân thích từ đầu nhọn này đến đầu nhọn kia.

Ngắm nhìn những đường nét tinh xảo, hoàn mỹ đến hút hồn của băng thích, trên miệng Lâm Thiên ý cười lộ rõ, vội đưa tay ra muốn chạm vào kỳ vật này.

Khoảnh khắc khi Lâm Thiên tay vừa chạm vào băng thích, một đạo ánh sáng kỳ dị từ hộp gỗ đột nhiên bắn ra bao trọn thân thể hắn vào.

Chỉ vài cái chớp mắt qua đi, ánh sáng kỳ dị này liền tiêu biến, mà Lâm Thiên theo một cách quỷ dị nào đó cũng biến mất, không để lại chút vết tích, chỉ còn lại hộp gỗ đặt trên huyền băng cùng hang động vẫn như cũ một màu tối đen bao trùm.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.