Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong hoa tuyết nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2606 chữ

Thế giới hắc ám, thân ảnh thiếu niên cực nhọc lật đật bước đi, trên tay viên quang thạch tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Lâm Thiên dựa vào quang thạch đi lại trong mảnh không gian hắc sắc này. Trước đó không lâu, hắn trong hang động hàn khí tìm được một thanh băng thích, còn cho rằng mình được của hời, ai ngờ chưa kịp thấy hời đã bị truyền tống đến đây.

Nếu hắn biết cây băng thích đó là một cái hố được bày sẵn để dụ hắn nhảy vào, có đánh chết hắn cũng không thèm để ý đến vật này.

Chỉ có thể tự trách bản thân tò mò mà bị tò mò hại, đường ra còn chưa thấy đâu, lần nữa lại bị nhốt vào.

Không biết đã qua bao lâu thời gian, một thân chống gậy đi loạn không phương hướng. Tại cái thế giới chỉ có màu đen này, Lâm Thiên không rõ nơi đây thế nào, chỉ có thể dựa theo cảm tính mà đi lại.

Một quãng thời gian nữa trôi qua, Lâm Thiên lúc này toàn thân như đã thấm mệt liền đứng lại tại chỗ nghỉ ngơi. Nhìn khoảng không đen ngòm phía trước trong lòng tự nhủ, rơi xuống vực sâu còn không chết, không tin cái thế giới quỷ quái này có thể vây khốn được bản thân.

Chợt một luồng không khí lưu chuyển không rõ từ đâu thổi tới phả vào gương mặt đang đầm đìa mồ hôi khiến hắn trong chốc lát bừng tỉnh.

- Có gió. Nơi này có gió. Đường ra chắc chắn ở ngay gần đây.

Nhắm mắt cảm nhận ra phương hướng luồng gió thổi tới, Lâm Thiên mặt mày kinh hỉ, mặc kệ mệt mỏi vội đi về phía trước.

Ước chừng một canh giờ, Lâm Thiên cuối cùng cũng đến được nơi khởi nguồn của luồng gió, nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt làm hắn một trận choáng ngợp.

Cự môn cao cỡ chục trượng, rộng cũng phải ba bốn trượng, giữa không gian này sừng sững tỏa ra một cỗ anh khí lại phản phất một cỗ khí tức cổ xưa như nó đã tồn tại ở đây từ rất lâu.

Đứng trước cổng lớn Lâm Thiên bất giác cảm thấy bản thân dường như nhỏ bé chẳng khác nào một con kiến vậy, bút tích này cũng quá hành tráng đi.

Trên cự môn, một tấm hoành phi đề bốn chữ nổi lên, uốn lượn lại điệu nghệ, không thô mà thực, từ bốn chữ này Lâm Thiên cảm nhận được sự thanh tao, nhã nhặn, bất đồng với dáng vẻ của cự môn đến lạ thường.

- Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Bất tri bất giác trong khoảng khắc Lâm Thiên nhìn bốn chữ này trong cơ thể sự mệt mỏi còn chiếm cứ bỗng dưng tan biến, một cảm giác thư thái dần lan tỏa khắp các ngõ ngách trong thân thể.

Đứng ngây ngốc một hồi, Lâm Thiêm trong đầu thầm nghĩ lối ra có lẽ tại đây, không chút chần chừ liền nhanh chóng tiến vào cổng lớn.

Một khung cảnh hoàn toàn trái lập.

Khoảnh khắc khi Lâm Thiên bước qua cự môn thế giới xung quanh liền thay đổi. Nếu thế giới ngoài cổng đá là thế giới chỉ có màu đen và màu đen thì sau cổng lớn lại là thế giới sinh cơ ngời ngời.

Mảnh sơn lâm rộng lớn in lên màu xanh cây cối, hoa cỏ, đường đá chính giữa quang đãng dẫn từ cổng vào sâu bên trong. Đứng như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt Lâm Thiên như á khẩu, chỉ cách nhau một cự môn thế giới bên trong và thế giới bên ngoài không ngờ lại khác biệt đến nghiêng trời lệch đất như vậy.

Bước đi trên thạch nhai không biết sẽ dẫn bản thân tới đâu, Lâm Thiên không ngừng đảo mắt đánh giá, ánh sáng trắng trong không gian này nhẹ nhàng không lóa mắt, hai bên đường thảm cỏ xanh rờn, xa xa cây cối mọc lên ngang bằng nhau vọng lại tiếng chim ca hót, phiêu phiêu từng làn gió nhẹ chốc chốc thổi tới khiến người ta tâm trạng thư thái.

Hai gang màu xanh trắng nhẹ nhàng hòa quyện với nhau tựa như một bức họa do thiên địa chắp bút làm người ta trong chốc lát chỉ muốn ở lại thêm đủ lâu để ngắm nhìn thế giới này đến thoả thích.

Đi lại lên xuống trên đường đá, qua khoảng chừng nửa canh giờ, từ xa xa Lâm Thiên nhìn thấy có một thạch đình, trong lòng có chút bất ngờ nhưng cũng không khẩn trương mà chậm rãi tiến lại gần.

Qua một khắc thời gian nữa Lâm Thiên chỉ còn cách thạch đình ước chừng hai ba trượng chợt dừng bước.

Không phải vì nghi ngờ bản thân gặp nguy hiểm hay do đi đường lâu thấy mệt mỏi, mà cảnh tượng xung quanh lại khiến hắn thêm lần nữa choáng ngợp.

Khi Lâm Thiên vừa bước vào phạm vi hai đến ba trượng gần thạch đình, không gian nơi đây lại thay đổi, mà cảnh tượng này đối với một thiếu niên mười lăm tuổi chưa từng ra ngoài trải nghiệm như hắn thì thật đúng là từ khi sinh ra đến giờ lần đầu bắt gặp.

- Quá đỗi huyễn lệ.

Lâm Thiên đứng trước cảnh sắc, không nhịn được mà thốt lên.

Tranh có tứ bình, cảnh có tứ sắc.

Mà cảnh trước mắt hắn bây giờ lại là tứ phương tứ sắc.

Nếu lấy thạch đình làm trung tâm thì có thể khái quát thế này, xa xa sau thạch đình phía bên trái là hướng Bắc, một mảnh đào nguyên hồng sắc nở rộ, cánh hoa theo gió phiêu lãng cuốn lên trời cao.

Phía bên phải thạch đình có thể gọi là hướng Tây lại là khung cảnh hoàn toàn trái lập. Nếu nói đào nguyên nở rộ tượng trưng cho mùa xuân ngập tràn hương sắc thì mảnh rừng hạnh ngân màu vàng lá úa này lại tượng trưng cho mùa thu.

Hai gang màu đối lập lại hiện lên đầy đủ tại đây khiến người ta ngắm nhìn không thể rời mắt đi nơi khác.

Phía bên này nơi Lâm Thiên đứng cũng là hai thế giới trái lập, hướng Nam mặt hồ đã bị đóng băng, xa xa ngọn núi phủ trong tuyết trắng, từng đợt lãnh khí lúc lúc lưu chuyển. Hướng Đông cũng bất đồng, mặt trời ánh lên cái nắng chói chang, bên dưới trùng trùng điệp điệp những mảnh bình nguyên màu xanh cây cối gối lên nhau tạo thành những lấc thang hướng lên trời cao.

Bốn phương hướng, bốn khung cảnh khác nhau, có thể nói là bốn mùa Xuân, hạ, thu, đông đều hội tụ tại xung quanh thạch đình, khung cảnh như vậy thật không hổ với bốn chữ ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ được đề bên ngoài.

Ngắm nhìn cảnh sắc đến thất thần Lâm Thiên không để ý tới lúc này phía bên trong thạch đình, một nam tử bộ dáng ung dung ngồi đó thưởng trà, ánh mắt không biết từ bao giờ đã nhìn về phía này.

Mải ngắm nhìn những cảnh sắc cả đời mới gặp lần đầu, Lâm Thiên bỗng nhiên cảm nhận thấy đang có một ánh mắt nhìn về mình, vội vàng trấn tỉnh lại, quay người nhìn về phương hướng ánh mắt liền phát hiện trong thạch đình lúc này một thân ảnh áo lam ngồi ở đó, lòng thầm hô một tiếng không ổn, hắn nhanh chóng ngưng thần cảnh giác.

Thấy người trước cảnh giác nhìn mình, nam tử áo lam mỉm cười nhần nhạt, chuyển dời không nhìn Lâm Thiên nữa, bàn tay vươn ra nâng lên ly trà còn nóng, nhẹ nhàng hít một hơi hương trà tỏa ra rồi nhấp một ngụm, giọng điệu như mang theo một chút than thở, nói:

- Đã chờ lâu vậy rồi cuối cùng cũng chờ được người đến nơi này, tiểu tử, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào đây ngồi đi.

Lâm Thiên đang còn cảnh giác chợt thấy người mở lời, hắn nghe ra từ trong lời nói này không ẩn chứa ác ý, nói sao thì hắn cũng là khách đến, người ta đã có lời vẫn nên cấp cho người mặt mũi, mặc dù hắn không rõ người này có ý tốt hay không với bản thân, liền theo lời mời mà từ từ tiến lại gần thạch đình, nhưng ánh mắt vẫn như cũ cảnh giác quan sát từng cử động của người trước.

Lâm Thiên bước vào thạch đình, lần nữa lại thất thần. Chỉ khi đứng trong thạch đình hắn mới có thể cảm nhận rõ cảnh đẹp nơi này, từng cành cây, ngọn cỏ, chiếc lá của mỗi phương sắc đều được thu vào trong mắt. Phong cảnh huyễn lệ, có nhu hòa, có gay gắt, hòa vào nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên đặc sắc khiến người ta không thể thôi tán dương trước bàn tay tài hoa của thiên địa.

Nhìn Lâm Thiên bộ dáng ngây ngốc trước cảnh sắc tứ phương quy tụ, nam tử áo lam thấy vậy mỉm cười. Châm ra một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt ở phía đối diện rồi mở lời:

- Mau ngồi đi.

Nghe thấy tiếng nói bên tai Lâm Thiên mới giật mình, trong lòng không khỏi phát lạnh. Khoảnh khắc vừa rồi khi hắn thất thần trước cảnh sắc, nếu người này sinh ra ác niệm muốn hạ sát hắn, dù cho hắn nhanh nhạy đến mấy khi kịp phản ứng thì cũng đã chết được mấy lần. Trong đối chiến ngươi chỉ cần chậm hơn đối phương một nhịp, kết quả liền được định sẵn tại lúc đó.

Thất thế là vậy nhưng Lâm Thiên cũng phải người thường, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi theo lời mời mà hạ thân ngồi xuống ghế đá đối diện nam tử áo lam.

Lâm Thiên vốn cho rằng bản thân mình đẹp trai, tất nhiên không phải là trong bộ dạng lấm lem hiện tại. Ít nhất hắn trong Lâm gia tuy phế nhưng phần này nhan sắc vẫn để hắn tự tin lấy làm tự tin, ngay cả đệ nhất mỹ nam được Ngoại môn ca tụng – Lâm Phong, xét trên phương diện tướng mạo vẫn là một chín một mười so với hắn. Thế nhưng nam tử trước mắt lại khiến Lâm Thiên không khỏi thầm than công bằng.

Hắn không thể tin trên trần đời lại có nam tử như vậy, tướng mạo thoạt nhìn hai năm hai sáu tuổi, ánh mắt lúc này có chút ảm đạm nhưng bên trong đôi mắt đó lại ẩn chứa vẻ kiệt ngạo. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân. Tuy người trước đang trong tư thế ngồi nhưng Lâm Thiên cũng có thể đoán ra y cao chừng bốn thước. Hai hàng lông mày lá liễu ưu nhã, làn da trên người trắng bạch, đôi môi hơi đỏ, nếu là thiếu nữ nhìn thấy nam tử này tuyệt đối tim sẽ đập nhanh hơn vài lần. Y vận một bộ y phục lam sắc điểm thêu những bông tuyết trông rất tinh xảo, trên người phảng phất một loại khí chất bất phàm khiến người bên cạnh sinh ra cảm giác không thể chạm tới.

Cảm nhận thấy Lâm Thiên ánh mắt săm soi phán xét mình, lam y nam tử cũng không để ý, tay chỉ đến ly trà trước mặt Lâm Thiên ý tứ mời dùng.

Lâm Thiên thấy ý tứ người trước như vậy cũng là có chút ngạc nhiên, cư nhiên mình có chút thất lễ săm soi nhưng đối phương lại không để ý, ngược lại còn mời mình dùng trà, hay y cho rằng mình tuổi còn trẻ một vài hành động quá chút không đáng nhắc tới, hay là nói trong trà này bỏ vào thứ gì nên mới khẩn trương mời mình như vậy. Nghĩ đến đây Lâm Thiên ánh mắt liền ngưng trọng nhìn ly trà trước mặt.

Nhìn ra biểu hiện trong mắt Lâm Thiên, lam y nam tử chỉ cười nhạt, nâng lên ly trà của mình nhấp một ngụm rồi đặt trở lại.

Lâm Thiên nhìn hành động của lam y nam tử, cũng buông lỏng chút cảnh giác, đến nơi xa lạ cảnh giác là điều đương nhiên, người chủ làm điều như vậy cũng là thiên kinh địa nghĩa, người trước cũng không thể trách hắn được, liền đưa ly trà lên nhẹ nhàng hít một hơi hương thơm sương khói tỏa ra rồi một hơi uống xuống.

Nước trà tuy nóng nhưng khi vào trong miệng Lâm Thiên lại êm dịu một cách lạ thường, pha thêm chút hương vị thanh tao khiến Lâm Thiên không khỏi khoan khoái.

Khoảnh khắc Lâm Thiên chợt giật mình vì bên trong cơ thể lúc này đang có một cỗ lực lượng vô hình hình thành. Cỗ lực lượng nhanh chóng xâm nhập sâu vào cơ thể gột rửa sự mệt mỏi của hắn rồi đi đến nơi vết thương bắt đầu ôn dưỡng chữa trị.

Cảm nhận cỗ lực lượng theo một tốc độ nào đó đang chữa trị vết thương trên cơ thể Lâm Thiên không giấu nổi vui mừng, mặc kệ hoàn cảnh bắt đầu khoanh chân ngồi chữa thương.

Mất khoảng nửa canh giờ Lâm Thiên hai mắt tràn ngập tinh mang mở ra, cảm tri một lượt nữa tình trạng thân thể hắn nở một nụ cười, hiện tại các vết trầy xước trước đó đã biến mất, vai trai chật khớp giờ đã cử động lại, cái chân khiến hắn khổ sở khi di chuyển cũng đã được hoàn toàn bình phục. Cả người hắn lúc này không lúc nào thoải mái hơn, cái cảm giác cơ thể hoạt động linh hoạt này khiến hắn không giấu nổi vui sướng.

- Tại hạ Lâm Thiên, đa tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ.

Kìm chế lại tâm trạng xuống, Lâm Thiên quay sang thi lễ với lam y nam tử, nói lời cảm tạ.

- Tiện tay, không có gì đáng nhắc.

Lam y nam tử tùy ý phất tay, trả lời.

- Lại nói, tiểu tử ngươi làm sao đến được nơi này.

Lâm Thiên nghe người trước hỏi vậy, biết được y cũng không có ý xấu với mình, không thì đã không giúp mình trị thương, liền kể hết mọi chuyện bắt đầu từ lúc rời khỏi Lâm gia, đi vào Vạn Thú sơn mạch, trải qua đuổi giết của Thiểm điện lang, ngã xuống vực sâu, tìm thấy hang động rồi đến được đây, tất nhiên những thứ cần kể hắn sẽ kể.

Ngồi nghe Lâm Thiên tường thuật lại lam y nam tử có lúc thì phì cười, lúc lại tán thưởng, hai người xa lạ lúc này lại đang ngồi nói chuyện như hai người bạn thân lâu rồi với gặp nhau vậy.

Chú thích: (*) ở đây là mình lấy đơn vị đo cổ của việt nam nhé mọi người, 1 thước gần bằng 47cm. Tất cả đơn vị chiều dài hay thời gian mình đều dựa theo tư liệu cổ của Việt Nam, ai muốn làm rõ thì có thể lên hỏi chị Google để biết thêm =)).

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz

Truyện Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.