Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hay là đặt tên Hoàng Thiên

Tiểu thuyết gốc · 3368 chữ

Đại điện ánh sáng nhu hòa tản ra từ những ngọn đèn khiến không gian trở nên mờ ảo. Yên tĩnh không một tiếng động, đến hít thở còn có thể nghe ra.

Đại điện rộng lớn nhìn qua cách bày trí bố cục rất vừa mắt. Lối đi bên trong trải thảm đỏ, dưới ánh đèn phản chiếu ánh lên sự xa hoa. Hai bên thảm đỏ hai hàng ghế cùng bàn mộc bày trí xen kẽ được sắp xếp một cách ngay ngắn lúc này người ngồi đông đủ mà trên ngực họ cùng một loại huy hiệu, đoán ra là của gia tộc hoặc một thế lực nào đó trong vùng.

Sau lưng mỗi người đều có hai thủ vệ nghiêm chỉnh đứng đó thân hình cường tráng, khí tức trầm ổn, nhãn quang không ngừng đảo qua, tùy thời phát hiện sự cố có thể lập tức xông lên phía trước bảo vệ người phía trước.

Dưới sự khống chế khí tức đến hoàn mĩ nhưng phàm là người nhãn lực tốt đều có thể nhận ra, tu vi của mấy người ngồi đây không một ai yếu Sơ Nguyên cảnh giới. Đội hình bực này đã đủ điều kiện xếp vào hạng thế lực nhất lực, thậm chí là chen chân trở thành cự đầu trong Thiên Linh thành cũng không ngoa.

Mà lúc này, những người tại đây thần sắc đồng dạng hiện lên vẻ không bình thường, người căng thẳng người sợ hãi, ánh nhìn không hẹn mà cùng hướng về phía thủ vị, nơi đó hiện tại ba thân ảnh.

Song nhân thủ vị đứng sau. Lão giả tuổi chừng ngũ tuần, khí tức trầm ổn, bên trái trên ngực gia huy cùng người bên dưới tương đồng.

Một bên nam tử trẻ tuổi, ngực trái huy hiệu khảm một đan đỉnh, phía trên đan đỉnh tứ vân khảm nổi ẩn hiện lục sắc khiến chúng nhân nhìn vào hai mắt không rời. Nếu không lầm huy hiệu này đại biểu cho chức nghiệp luyện đan sư, cấp bậc phỏng chừng Tứ phẩm luyện đan sư trung kỳ.

Đáng kinh ngạc hơn, hắn không chỉ là luyện đan sư mà tu vi tại thân nhìn trong đại điện này cũng chỉ xếp dưới bốn người, Thiên Vương cảnh – Nhị trọng. Tuổi tác còn trẻ như vậy mà đã là cường giả Thiên Vương cảnh, hậu thuẫn chắc chắn không phải dạng vừa, riêng phần thân phận này đã đủ để hắn ngạo thị chúng nhân, lại thêm thân phận Tứ phẩm luyện đan sư trung kỳ, thử hỏi khắp Thiên Linh thành mấy ai dám trước mặt hắn vuốt mặt mà không nể mũi.

Hai người lúc này cũng là đang chú mục vào thân ảnh hoàng bào vẫn lẳng lặng ngồi trên thủ vị, trong ánh mắt không giấu nổi kính sợ.

Người này song nhãn khép hờ, hô hấp vững vàng, nặng tựa thái sơn lại nhẹ tựa tơ hồng. Có thể cảm nhận rõ khí tức từ trên người này thẩm thoát ra đã áp chế toàn bộ những người có mặt trong đại điện, nếu tên não tàn nào chọc giận hắn kết cục không cần phải nghĩ đến.

Trung niên nhân thân vận hoàng bào, tư thế uy nghiêm, long hổ song thủ, toàn thân toát ra một cỗ khí thế bức người, trên mặt một đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào khí. Hắn là người đứng người Hoàng gia, cường giả bài danh thập đại cường giả Thương Long đế quốc - Gia chủ Hoàng gia Hoàng Bá, tu vi Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong.

Thấy không khí bên trong đại điện nặng nhọc, một lão giả tóc bạc từ từ rời hàng ghế lật đật bước đến giữa lối đi rồi khom người hướng phía thủ vị, giọng ấp úng:

- Tộc trưởng, bên phía Đông phường truyền tin về dạo gần đây kinh doanh có chút... không được thuận lợi.

Lão giả tóc bạc này là thủ tịch trưởng lão của Hoàng gia - Hoàng Lập. Bởi ngày thường phải lo việc quản lý phường thị trong gia tộc, không có thời gian tu luyện, một thân tu vi hiện giờ của lão hơn phân nửa dựa vào đan dược. Mấy năm trước lão cơ duyên xảo hợp may mắn đột phá lên Nguyên Tinh cảnh, hiện tại tu vi lão áng chừng đạt đến Nguyên Tinh cảnh - Nhị tinh.

Hoàng Lập lời vừa dứt, một tiếng vỗ mạnh thanh thúy vang lên.

Theo hướng thanh âm phát ra là từ chỗ ngồi một thiếu niên. Thiếu niên tướng mạo khôi ngô, dáng người cao lớn này không ai khác là trưởng tử của Hoàng Bá, Hoàng Vương. Tuy năm nay mới tròn mười tám nhưng tu vi hiện tại đã đạt tới Sơ Nguyên cảnh - Bát trọng, là nhất nhân thiên tài Hoàng gia, dù là phóng nhãn nhìn khắp Thiên Linh thành cũng xếp hạng một hai. Lấy thiên phú bực này nếu cho hắn đủ thời gian phát triển, tiến vào Nguyên Tinh cảnh chỉ còn là chuyện thời gian một sớm một chiều.

Hoàng Vương tức giận, tay trực tiếp vỗ mạnh lên mặt mộc bàn, hừ lạnh bật người đừng dậy:

- Hừ! Chắc chắn là đám người Mặc gia giở trò xằng bậy. Lần trước đã bỏ qua cho bộn chúng dễ dàng, lần này chúng vẫn vô liêm sỉ làm càn. Phụ thân, hài nhi sẽ lập tức đem người đi dạy cho chúng một bài học.

Thiên Linh thành tứ đại gia tộc: Hoàng, Mặc, Liên, Bối. Hoàng gia tuy bề ngoài không mấy nổi trội nhưng ai cũng biết Hoàng gia tính về thực lực và tài lực là đứng nhất không gia tộc nào có thể ngang hàng, sau là Mặc gia, Liên gia, cuối cùng là Bối gia.

Hoàng gia tuy đứng đầu nhưng luôn giao hỏa cùng Liên, Bối hai nhà, trái lại Mặc gia tham vọng luôn muốn trở thành bá chủ Thiên Linh thành liền thầm coi ba thế lực kia như hòn đá cản đường nên hễ cơ hội tới chúng liền không từ thủ đoạn ra tay đâm một nhát. Nếu không sai thì chuyện làm ăn không thuận lợi bên phía Đông phường lần này là do Mặc gia dở trò, chẳng trách Hoàng Vương lại tức giận tới vậy.

Hoàng Vương khí thế hừng hực đang muốn xoay người đi, một giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa uy áp bức người từ phía trên thủ vị truyền xuống lập tức kéo hắn từ trong cơn giận thanh tỉnh, đình chỉ bước chân:

- Hoàng Vương. Không nên nóng vội. Chuyện này cứ để chấp pháp đội giải quyết.

Hoàng Bá hai mắt từ từ mở ra, tinh mang chợt lóe liền biến mất, bình thản sắc mặt chậm rãi phân phó.

- Vâng, Phụ thân.

Hoàng Vương nghe vậy vội vàng trấn tĩnh, trở lại vị trí ngồi xuống, hắn biết người phụ thân này cũng hắn đã có an bài từ trước nên hắn cũng không cần nói gì thêm.

- Rõ, Gia chủ. Ta sẽ đi giải quyết ngay.

Ở một bên, Lục trưởng lão Hoàng Liệt cũng là thống lĩnh của chấp pháp đội đứng dậy nhận lệnh, không hề chậm trễ liền rời khỏi đại sảnh. Hoàng Liệt tu vi khá cao là Chiến Hoàng cảnh – đệ nhất luân, tu vi cũng là xếp hạng đầu trong gia tộc chỉ sau Hoàng Bá, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão.

Hoàng Bá gật đầu hài lòng. Người đệ đệ này của hắn không chỉ tu vi thâm sâu, làm việc lại luôn thận trọng trước sau nên hắn rất coi trọng tin tưởng.

Đảo mắt nhìn toàn điện, Hoàng Bát lời vừa muốn nói thì một tên gia nô không biết từ đâu hớt hải chạy vào. Gia nô bộ dáng gầy gộc, hổn hển đứng giữa đại điện thở ra từng chữ:

- Gia chủ , phu nhân... phu nhân sắp sinh... Người... Người mau tới hậu viện xem đi.

Hoàng Bá lúc đầu phát giận vì hành động vô phép của tên gia nô, chuẩn bị giáo huấn một trận nhưng khi nghe người dưới nói hết, khuôn mặt hòa hoãn liền giãn ra.

Khuôn mặt nhanh chóng hiện vẻ vui mừng, từ trên thủ vị Hoàng Bá đứng phắt dậy, bước chân như đạp vân nhanh đến mức không thể nhìn ra, nhoáng một cái đã xuất hiện nơi cửa đại điện mà giọng nói vẫn văng vẳng tại trên thủ vị:

- Nhanh cho gọi Thẩm nương. Chính sự để sau hẵn bàn, mọi người mau cùng ta đến hậu viện đón hỉ sự này nào...

Chúng nhân trong đại điện còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy tên gia nô vừa hớt hải chạy vào lại hớt hải chạy đi, rồi vẻ mặt sáng lạng của Hoàng Bá, họ hai mắt nhìn nhau một hồi mới hiểu ra chuyện, khuôn mặt ai lấy đều tươi cười cùng đứng dậy đi theo sau Hoàng Bá.....

Bây giờ đang là giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh thiên, dương quang gay gắt rọi xuống khoảng sân trước hậu viện. Phía dưới, đám người tụ lại đứng đó, ánh mắt đều hướng về phía dãy nhà.

- Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Hay là bên trong xảy ra chuyện? Không được, ta phải vào trong xem sao.

Thân ảnh Hoàng Bá mặc dương quang nóng bỏng hừng hực chiếu xuống thiêu đốt khoảng sân vẫn cứ đi đi lại lại trước sân, biểu tình lo lắng không thôi.

Hoàng Bá sót ruột, đang muốn đi về phía dãy nhà, một ngọc thủ bé nhỏ trắng nõn từ đâu vươn ra nắm lấy bàn tay to lớn của hắn kéo lại, quay người nhìn lại thì ra chủ nhân bàn tay nhỏ bé là Hoàng Anh, cô con gái nhỏ của Hoàng Bá.

Tuy mới chỉ mười một tuổi nhưng dung mạo tựa như lan ngọc, tu vi đã đạt tới Sơ Nguyên cảnh - Ngũ trọng. Xinh đẹp, thiên phú trác tuyệt đều tụ tập ở nàng.

- Phụ thân đừng lo lắng quá, mẫu thân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người yên tâm đi.

Thấy được vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Hoàng Bá, Hoàng Anh giọng ngọt non nớt nhỏ nhẹ khuyên ngăn. Đúng là hiểu lòng cha chỉ có nữ nhi.

- Đúng vậy Gia chủ, Phu nhân cát tường gặp hung sẽ hóa hung thành cát, ngươi cũng đừng lo lắng quá.

Thấy Hoàng Bá nóng lòng, mấy vị trưởng lão cũng tiến lại gần mở lời.

- Nhìn kìa, đó là thứ gì?

Chúng nhân còn đang chú mục về phía dãy nhà chờ đợi chợt từ trong đám đông có người hô lên. Mọi sự chú ý không nghi ngờ đều đổ dồn nhìn lên bầu trời.

Phía trên bầu trời lúc này xảy ra hiện tượng. Những dải mây từ bốn phương tám hướng lần lượt kéo tới rồi rất nhanh tụ lại thành một đám mây lớn, ban đầu phạm vi chỉ vỏn vẹn phía trên Hoàng gia, chỉ vài tức liền lan rộng ra bao trùm cả Thiên Linh thành. Đám mây hình thành từ một màu trắng thuần tinh khiết sau đó lại xuất hiện thêm bốn vệt màu: đỏ, lục, vàng và lam, đan xen nhau tỏa ra quang thải cực kỳ huyễn lệ.

'Vù...'

Đám người còn đang say sưa ngắm nhìn cảnh tượng huyễn lệ cả đời mới thấy một lần thì phía đám mây một tia năng lượng màu bạc lấy tốc độ như lưu tinh đột nhiên phóng xuất từ trong đó ra.

Tia năng lượng vừa thấy đã biến mất, lúc phát hiện chỉ còn cách dãy nhà trong hậu viện vài thước sau đó lại biến mất vô tăm tích.

Mọi người đều sững sờ nhìn về hướng tia năng lượng biến mất. Không một ai nói lên lời, vài người không tin được sự thật liền đưa tay lên che miệng.

Hoàng Bá nhìn theo tia năng lượng biến mất nơi dãy nhà mà như hiểu ra điều gì, khuôn mặt đột nhiên co rúm lại.

Không khống chế nổi cảm xúc Hoàng Bá hai gối khựu xuống quỳ sân mặc cho dương quang đã thiêu đốt nóng bỏng khoảng sân, tay chống trước mặt, hai mắt ngấn lệ.

'Oa.oa.oa...'

Hoàng Bá hai mắt đã đỏ ngầu thiếu chút thì khóc bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc của đứa trẻ vừa mới chào đời khiến hắn mau chóng thanh tỉnh vội ngẩng đầu lên, cơ thể như phản xạ có điều kiện đứng thẳng dậy nhìn về phía dãy nhà, khuôn mặt nhăn nhó hé ra một nụ cười, giờ này trông hắn đáng khóc hơn là đáng cười.

Chúng nhân cũng là nghe được tiếng khóc trẻ con mà từ trong hoang mang thanh tỉnh trở lại. Những người phản ứng nhanh vội tiến đến hết lời chúc mừng Hoàng Bá, mấy vị trưởng lão khác chậm hơn thấy vậy cũng tiến lại gần khách khách khí khí chúc mừng rối rít:

- Gia chủ cung hỷ... cung hỷ...

'Kẹt....'

Cửa phòng mở ra, Thẩm nương trong tay bế đứa trẻ nhỏ nhắn mới sinh bước nhanh về phía Hoàng Bá, vui vẻ cười nói:

- Hoàng gia chủ, cung hỷ. Mẹ tròn con vuông, là một tiểu công tử khôi ngô.

Đón lấy đứa bé từ tay Thẩm nương, Hoàng Bá nhìn khuôn mặt đứa nhỏ mới chào đời. Đứa trẻ này nhỏ nhắn đáng yêu, tướng mạo mười phần thì tám chín phần giống mẹ, đôi mắt đen nhánh nhưng lại sáng ngời như sao đêm, cũng đôi mắt đó năm xưa khiến hắn chết mê chết mệt ngày nhớ đêm thương, đoán chừng đứa trẻ khi trưởng thành với đôi mắt này sẽ hút hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ mới lớn.

Hắn ôm đứa nhỏ trong lòng mà không sao diễn tả sự vui mừng, mặc dù đã hưởng niềm vui này hai lần nhưng trong lòng hắn lần này lại hồi hộp hơn nhiều. Trước đó thôi hắn còn nghĩ nhi tử của hắn... Nghĩ đến hắn liền ngửa mặt lên trời cười lớn mấy tiếng sau đó lại lâng lâng, vỗ về đứa nhỏ ngủ.

- Phụ thân, đệ đệ vừa mới chào đời, người cũng nên đặt cho đệ cái tên.

Hoàng Anh đứng cạch vươn ngọc chỉ ra nhè nhẹ vuốt vuốt má đứa nhỏ, cũng không quên nhắc nhở phụ thân nàng.

- Hừm... Tên sao? Hay là đặt tên Hoàng Thiên. Hôm nay lão Thiên chơi ta một vố vậy đặt tên là Hoàng Thiên đi.

- Phụ thân! Sao người có thể tùy tiện đặt tên cho đệ đệ như vậy.

- Ta thấy cái tên này rất hay. Thiên (天) trong Ngạo thị thiên hạ. Hay! Rất hay...

Hoàng Vương đứng một bên nghe được cái tên Hoàng Bá đặt cho đứa nhỏ mà hết lời khen ngợi. Mấy lão giả nghe thế cũng thêm vài lời tán giương.

Trong lúc vui mừng họ lại không để ý trên mi tâm đứa trẻ như ẩn hiện một phù văn ngọn lửa yêu dị.

.....

Ở nơi tối tăm nhất đại lục, nơi ánh sáng không thể tới được, ngàn năm qua đi lạnh lẽo, cô tịch vây kín khoảng không gian này.

- Ma Đế tại thượng.

Từ trong hắc ám thế giới một nhân ảnh bước ra hướng phía một tòa thạch tượng cao ngàn trượng quỳ một gối, ngữ khí mười phần cung kính.

- Đứng dậy đi. Có việc gì mà đến làm phiền bổn tọa nghỉ ngơi?

Thân ảnh vừa lên tiếng, một giọng nói âm trầm lạnh như băng khiến người ta không tự chử mà phát run vang lên, chỉ là thanh âm này nghe ra có chút yếu ớt vô lực như đang bị thứ gì đó ngăn đi vài phần lực lượng.

- Hồi bẩm Ma Đế, thuộc hạ vừa nhận được tin báo phía Đông Nam đại lục xuất hiện dị tượng.... rất giống với dị tượng năm đó 'người kia' sinh thành.

Thân ảnh đứng dậy để lộ ánh mắt sắc bén phản phất sát khí cùng khuôn mặt tái nhợt có chút gầy gò. Đáng chú ý hơn mi tâm phù văn ngọn lửa lại giống hệt với đứa bé mới sinh nãy, chỉ khác phù văn này rõ nét thành hình trông rất thật.

Nghe đến hai từ 'người kia' thạch tượng sừng sững tưởng chừng như không thể lay chuyển lại run lên nhè nhẹ. Một tiếng cười dài ẩn chứa uy áp kinh khủng vang vọng cả phiến không gian u ám. Lực lượng đi qua đều để lại trong khoảng không một vài vết rách không gian nhỏ.

Thân ảnh bên dưới cũng hứng chịu toàn bộ uy áp không thể kháng cự mà quỳ rạp xuống.

- Vậy Ma Đế... Nên xử lý chuyện này thế nào?

Khóc nhọc lắm mới có thể đứng vững trở lại, thân ảnh ấp úng hỏi.

- Ngươi biết nên làm thế nào...

- Vâng. Thuộc hạ xin cáo lui. Cung chúc Ma Đế sớm ngày phá phong, quay lại đại lục, thực hiện đại nghiệp thiên thu.

Nói xong thân ảnh liền lui vào bóng tối vô tung biến mất chỉ còn lại thạch tượng ở lại thế giới u ám này.

- Hỏa Dương... chớp mắt đã ngàn năm rồi sao? Năm xưa diệt ngươi nhưng đổi lại vẫn bị ngươi chiếm lấy tiện nghi của lão bảo kia phong ấn ta lại thêm ngàn năm. Bất quá cái phong ấn này không thể giam giữ ta lâu nữa đâu. Đến lúc đó ta cũng muốn xem xem lời ngươi nói năm đó có thật đúng hay không? Ha ha...

.....

Sơn lâm vắng vẻ, tiếng thú gầm rống trầm ngâm đến chói tai. Trái ngược với cảnh sự ồn ào bên ngoài, yên tĩnh vẫn duy trì nơi thạch động đã trăm năm trôi qua.

Thạch đình cổ lão, bốn phía hướng mắt nhìn ra mỗi nơi một sắc đều là tiên cảnh. Phía trong thạch đình bàn đá kê tại chính giữa, hương trà tỏa ra quanh quẩn mang đến sự ưu nhã lúc này một nam tử đang nhàn nhã ngồi thưởng thức.

Nam tử anh tuấn, một bộ lam y điểm thêu vài bông tuyết, bộ dáng ung dung nhàn nhã lộ ra vẻ thanh tịnh, bất phàm.

'Vù...'

Khung cảnh yên tĩnh, tuyệt vời như vậy bỗng một cơn gió ẩn chứa khí lạnh thấu xương không biết từ phương hướng nào thổi tới.

Gió lạnh vừa dứt, một trận cuồng phong theo sau đó liền nổi lên bao hàm hàn khí so với luồng gió trước đó mạnh hơn trước gấp trăm lần, điểm đến là thạch đình dần di chuyển.

Cuồng phong hàn khí gào thét thổi quét tới, mọi thứ trên đường nó đi qua đều nhanh chóng đóng băng. Chỉ đáng tiếc, còn cách thạch đình vài trượng thì bị lam y thân ảnh trong thạch đình dùng một cái phất tay tùy ý tưởng chừng vô lực lại đánh cho tan tác không chút lực trống cự mà tan biến.

Nam tử anh tuấn tiêu sài đặt tách trà vừa thưởng thức lại mặt bàn, đứng dậy đưa ánh mắt xa xăm nhìn về hướng lúc nãy cuồng phong khí lạnh hình thành. Nhìn ngắm hồi lâu nam tử chán nản thở dài, vươn vai một cái rồi than thầm:

- Haizz... Không biết là phúc hay là họa. Nếu thật sự là họa, vậy ta đây muốn trốn cũng không thể trốn thêm được nữa a... Lão bất tử, người cũng thật thiêng!

- ... Bao nhiêu năm tĩnh dưỡng như vậy cũng xem như là đủ. Nếu có thể ra ngoài, ta cũng muốn xem xem đại lục lần này sẽ có mưa to gió lớn như nào? Thật khiến lòng người phải mong chờ...

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.