Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm môn

Tiểu thuyết gốc · 2694 chữ

Bóng tối như chiếc màn khổng lồ bao trùm toàn không gian, yên ắng pha chút sương gió làm cho người ta trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

'A... Phụt!'

Lửa cháy vụt lên cao đến mấy trượng, từ xa nhìn lại giống như ngọn sơn hỏa sáng rực cuối phương trời.

Tiếng kêu la thảm thiết như tiếng gió U Minh vang vọng đến tận cuối trời tưởng chừng như muốn xé toạc sự u tĩnh thanh tịnh về đêm.

Tiếng kêu gào thét là thế, chỉ là vừa phát ra liền nhanh chóng lặng đi, lương theo nhìn lại người kia thân thể đã tự động ngã xuống lập tức biến thành cái xác vô hồn. Người chết đến người sát hại mình mặt mũi ra sao còn chưa kịp nhìn thì đã ngã xuống, công kích tùy ý đã có thể lấy đi mạng người, thật quá kinh khủng.

Lửa lớn thiêu rụi mọi thứ trong phương viên vài trăm mét vuông. Máu tươi giàn giụa vương bắn khắp nơi, nhiều đến nỗi chảy theo tường mạch gạch trên sân, mùi máu tanh lồng lạc. Phải đến hàng trăm thậm chí ngàn xác người tùy ý nằm la liệt trên mặt đất.

Người sống thì hoảng loạn, tay chân bủn rủn dẫm đạp lên nhau tìm kiếm con đường thoát khỏi nơi quái quỷ này... Cảnh tượng hoang tàn, đổ nát nơi đây chẳng khác nào tử địa, tang thương cực độ. Giờ phút này nhìn vào còn ai có thể nhận ra đây từng là thế gia tài hùng bậc nhất khu vực.

- Hoàng Liệt... Ta giao Thiên nhi lại cho đệ, cầm theo thứ đồ này cấp tốc đến Lâm gia. Nhớ kỹ, bằng mọi giá cũng phải bảo vệ Thiên nhi an toàn cùng thứ này đưa tận tay Lâm Thiên Thành, hắn xem xong sẽ hiểu mà sắp xếp cho hai người...

Ở góc khuất phía sau thạch bích chằng chịt những vết nứt đã bị hủy đi một góc, cách không xa nơi hỗn loạn, bốn thân ảnh có chút chật vật đứng đó.

Trung niên nhân đầu tóc hơi rối, hơi thở bất ổn tựa hồ đã trọng nội thương, khí sắc nhợt nhạt, nơi khóe miệng còn lưu lại hai vệt máu đỏ thẫm, hoàng sắc thân bào đầy những vết rách và cháy xén dần chuyển sang huyết sắc.

Lấy ra từ trong giới chỉ một cuốn trục hồng sắc cùng một viên Lưu âm thạch mặt ngoài tản ra chút quang mang nhàn nhạt, trung niên nhân tay run run đưa về phía người được gọi là Hoàng Liệt, giọng nói yếu ớt khẩn trương dặn dò.

- Phụ thân... Mẫu thân... Hài tử không đi... Có đi bốn chúng ta cùng đi...

Nam hài tuổi chừng mười hai mươi ba lúc này trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, khóc lóc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn cố sức nắm chặt vạt áo trung niên nhân. Mỹ phụ đứng cạnh không đành lòng nhìn cảnh cốt nhục phân ly, khom người xuống ôm đứa nhỏ, lệ đào tuôn rơi.

Mỹ phụ xinh đẹp sau một hồi xúc động cố gắng đè nén xúc cảm trong lòng, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ:

- Thiên nhi ngoan không khóc. Nghe lời phụ thân, theo Liệt thúc đi trước, một lát chúng ta sẽ theo sau hai ngươi.

- Tộc trưởng...

Người tên Hoàng Liệt khuôn mặt lúc này cũng hiện vẻ không cam lòng hai tay gắt gao xiết chặt, mắt đầy tiếc hận nhìn trung niên nhân, thanh âm run rẩy chua xót.

- Đừng chần chừ nữa mau khởi hành, còn chậm là sẽ không kịp. Bảo vệ thằng bé an toàn. Đây là nhiệm vụ cuối cùng ta lấy thân phận gia chủ phân phó đệ cũng là việc người làm huynh trưởng này nhờ cậy đệ, nhất định phải hoàn thành.

Trung niên nhân ngữ khí dần hiện rõ sự suy nhược, vươn tay ra đặt lên vai Hoàng Liệt, ánh mắt tràn ngập kì vọng khẩn cầu.

Nghe hai người đối thoại mỹ phụ tuy không muốn rời xa đứa nhỏ nhưng vì tình thế bắt buộc chỉ đành dứt khoát đẩy đứa bé về phía Hoàng Liệt, nhãn lệ càng nhiều quay lưng đi.

Hoàng Liệt do dự một hồi sau cùng cũng gật đầu đáp ứng, đứa bé là hi vọng duy nhất có thể gánh vác trọng trách to lớn này. Cõng đứa trẻ, hắn quay lưng về phía hai người trung niên nhân không chút chậm trễ nhắm phía ngoài chạy đi, hòa lẫn vào dòng người hỗn loạn.

Nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất, trung niên nhân thở một hơi dài nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một nhiệm vụ to lớn vậy, cũng đã đến lúc giải quyết việc chính rồi.

Nhủ thầm trong lòng, theo đó một cỗ khí tức cường hãm từ cơ thể hắn bạo phát ra, tuy đã có chút suy nhược nhưng nhìn vào cỗ khí thế bàng bạc kia phát ra cũng không thua kém Phá Tông cảnh cường giả. Đưa mắt nhìn lại mỹ phụ, người nọ như cũng hiểu, một cỗ khí tức xem chừng đã đạt tới Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong thẩm thoát ra.

Theo cỗ khí thế hai người tỏa ra, thân thể cũng theo đó từ từ rời khỏi mặt đất, không mượn chút nào ngoại lực nhẹ nhàng đứng vững giữa không trung.

Ổn định trên không trung, trung niên nhân đưa mắt nhìn tràng cảnh hoang tàn bên dưới mà cố nén bi thương trong lòng lại. Sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, giọng nói như ẩn chứa lực lượng phá phong đoạn thạch vang lên khiến chúng nhân còn trong cơn hoảng loạn phút chốc trấn tỉnh lại:

- Tất cả tộc nhân trên dưới Hoàng gia nghe lệnh, phàm là tu vi Thiên Vương cảnh trở lên lập tức nghịch khí bạo thể, đột phá vòng vây. Chúng ta dù phải trá giá cũng phải bảo lưu lại một tia huyết mạch vì đó là tia hi vọng cuối cùng, giúp chúng ta báo thù rửa hận, phục hưng Hoàng gia.

- Những người còn lại phải tận dụng cơ hội nhân lúc hỗn loạn dẫn người khác bỏ trốn, người mạnh che chở kẻ yếu cùng nhau thoát thân. Chạy được bao xa thì chạy, trốn được bao lâu thì trốn, là tộc nhân Hoàng gia phải ghi nhớ ngày hôm nay, đừng để sự hi sinh của tộc nhân khác uổng phí.

Hùng hồn câu nói vừa dứt, trung niên nhân trở lại trạng thái bình ổn quay sang nhìn mỹ phụ. Hai người đứng giữa tầng trời nhìn nhau, mỹ phụ nở nụ cười, nụ cười trong tình cảnh éo le này lại đẹp tựa ngàn hoa khiến người ta si mê mà quên đi ngoại giới khốc liệt. Hai người nắm lấy tay nhau, khí tức trong cơ thể tuôn ra dần trở nên bạo ngược, thân thể dần dần bành trướng.

'Ầm....!'

Một tiếng nổ lớn vang rền như trời đất sụp đổ đem theo lực bạo phát kinh khủng dần lan ra trùng kích bên ngoài. Bất quá lực lượng vừa đi hết phạm vi trăm mét tầng không một tầng hắc sắc kết giới như đã được bố trí từ trước bỗng hiện ra ngăn chặn lại.

Kết giới tuy nhìn kiên cố bất bại nhưng dưới lực trùng kích mạnh mẽ của hai cường giả Chiến Hoàng cảnh cùng Phá Tông cảnh bạo thể, mặt ngoài cũng dần hiện rõ những vết nứt lớn nhỏ.Chúng nhân bên dưới nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ biết nhắm mắt thầm than hiện thực khốc liệt, sau đó từng đạo thân ảnh rời khỏi mặt đất, lăng không mà đứng, không chút do dự nhìn người khác rồi gật đầu. Những tiếng nổ ầm ầm bạo thể cứ thế không ngừng vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch...

- Không...! Không...! Không...!

'Hộc...Hộc...Hộc...'

Thiếu niên đang nằm trên giường bỗng nhiên hai mắt mở lớn bật người ngồi dậy.

Thở dốc từng đợt, khuôn mặt thiếu niên hốt hoảng đầm đìa mồ hôi, bố y trên người cũng vì mồ hôi thâm vào giờ đã ướt đẫm.

- Phù! Thì ra chỉ là mơ...

Thiếu niên cố gắng đè ép cảm xúc, phải mất mấy phút mới ổn định lại tâm thần, thở dài thầm thì:

- Giấc mơ này sao lại chân thực như vậy?... Sao gần đây ta lại hay mơ thấy cảnh tượng này? Thiên nhi? Thiên nhi là ai? Sao lại trông có chút giống ta...?

Xoa xoa huyệt Thái dương lấy chút cảm giác thư thái cho đầu óc, thiếu niên chậm rãi rời giường đi về phía thau nước đã chuẩn bị sẵn rồi rửa mặt, trải vuốt, mất một khoảng thời gian sửa soạn thiếu niên sáng láng ngoại hình đẩy cửa bước ra ngoài.

Một buổi sáng thật trong lành!!!

Tiếng chim chóc vang lên quanh quẩn trong đình viện như lời đón chào buổi sớm ngập tràn sinh cơ.

Thiếu niên chậm rãi dạo bước trên đoạn thạch nhai bên trong đình viện, hít vào một ngụm không khí còn pha lẫn sương sớm khiến thiếu niên trong lòng khoan khoái, khuôn mặt dãn ra, khéo môi hiện lên ý cười.

Nắng sớm hoài hòa xuyên qua khe lá ánh lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ thanh tú, trắng trẻo non nớt. Đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh nhưng lại sáng ngời tựa tinh tú trời cao phả ra một loại hấp lực khiến ngoại nhân nhìn vào đôi mắt ấy một lần là muốn nhìn thêm lần nữa, đôi mặt thật có ma lực.

Tuổi chỉ mới mười bốn, mười năm tướng mạo lại tuấn tú cùng mị lực bực này, qua vài niên kỷ nữa thật không biết thiếu niên sẽ câu mất hồn phách của biết bao thiếu nữ.

Thiếu niên thân vận một bộ lục sắc y phục, tóc đen búi gọn bằng một dải lụa màu lục cùng dáng vẻ tuấn tú, trông thiếu niên lúc này càng giống một thư sinh. Y phục này là y phục của Ngoại môn cấp cho đệ tử nên được làm rất tinh xảo và chỉn chu.

Bên ngực trái thiếu niên đính một huy hiệu, trên huy chạm khắc một thanh kiếm như có như không tản phát ra quang mang màu xanh nhạt nhìn vào trông rất có hồn. Huy này là đại biểu cho đệ tử Lâm môn, hay nói một cách là gia huy của Lâm gia gia tộc. Trừ tộc nhân trong gia tộc được ban phát, người ngoài muốn có được nó chỉ có thể trở thành khách khanh trưởng lão cống hiến ít nhất một năm thời gian, mà trên dưới Lâm gia đếm đi đếm lại cũng không quá mười vị khách khanh trưởng lão.

Tuy chỉ là vật nho nhỏ ngoài thân người thường chẳng để mắt đến, bất quá lợi ích nó đem lại thì vô cùng lớn, ít nhất trong Trung Đô này không ai ngu ngốc mà đi trêu trọc ngươi.

Thong dong dạo bước, được khoảng một khắc thời gian thiếu niên rẽ vào một lối nhỏ, đi thêm vài chung thời gian nữa một tòa nhà có chút đồ sộ hiện ra trước tầm mắt. Nơi ở thiếu niên tuy cách Thực đường không xa là mấy nhưng vì đi chậm nên mới mất nhiều thời gian đến đây như vậy.

Tiến vào Thực đường ghi danh sau đó tiếp nhận bữa sáng thiếu niên lựa một bàn trống sát tường ít người qua lại, ngồi xuống thưởng thức. Ăn uống xong xuôi, thiếu niên không về nơi ở mà tiến thẳng hướng bắc lộ trình đến Luyện trường Ngoại môn.

Lâm gia gia tộc là thế lực lớn tại Trung Đô, tuy không thể so sánh cùng với hoàng thất Thương Long hay siêu cấp thế lực như Tề Vân môn nhưng cũng không phải hạng dễ chọc vào.

Lâm gia theo thời gian truyền thừa ít cũng đã qua ngàn năm, căn cơ sâu xa, tộc nhân không dưới vạn người, hậu bối kiệt xuất lớp lớp.

Lâm gia nổi danh nhờ kiếm. Sự tuyệt diệu trong kiếm pháp Lâm gia cho dù Tề Vân môn, thế lực có tiếng lâu đời nhất trong các tông phái tại Thương Long đế quốc cũng phải hết lời khen ngợi. Nghe nói người tạo dựng Lâm gia là Lâm Kiếm từng một người một kiếm song hành cùng hoàng thất Thương Long lập ra Thương Long đế quốc. Có sự qua lại đời trước như vậy, chỗ dựa của Lâm gia cũng tương đối vững chắc.

Cũng vì hậu bối đông đảo, Lâm gia đã lập lên Lâm môn nhằm dễ dàng trong việc bồi dưỡng tộc nhân. Trong Lâm môn cũng được hệ thống thành ngoại môn và nội môn phân biệt:

Tại Ngoại môn: Tộc nhân bước chân vào Ngưng khí là có thể gia nhập. Việc bồi dưỡng tại ngoại môn sẽ hoàn tất khi tộc nhân đạt tới Luyện khí cảnh giới sau đó được tiến vào Nội môn tiếp tục tu luyện. Tuy là vậy nhưng cũng có yêu cầu đưa ra, qua hai mươi tuổi mà ngươi vẫn chưa đạt tới Luyện khí cảnh giới sẽ bị trục xuất khỏi Ngoại môn, điều đến các phường thị thuộc quản lý của Lâm gia làm việc, tới khi đạt đến trình độ yêu cầu mới được phép quay trở lại gia tộc. Việc bị đảo thải và điều đi cũng coi như một cuộc lịch luyện nhỏ giúp các hậu nhân tư chất yếu kém rèn luyện tâm cảm, cũng đạt tới trình độ nhất định.

Còn ở Nội môn: Tiến vào Nội môn, tộc nhân sẽ được phân thành hai cấp đệ tử tùy theo mức độ tu vi cao thấp: Luyện khí cảnh gọi sẽ là hạ cấp đệ tử, nhận thêm một vài quyền lợi tu luyện mà Ngoại môn không có. Tu vi Sơ Nguyên cảnh sẽ là cao cấp đệ tử, tất nhiên cao cấp sẽ được hưởng lợi nhiều hơn so với hạ cấp đệ tử. Khi đệ tử hạ cấp đột phá Sơ Nguyên cảnh có thể đến báo trưởng lão quản lý phân môn để thăng cấp thành đệ tử cao cấp. Phần thưởng này cũng coi như một phần khích lệ tinh thần tộc nhân trong việc tu luyện, cũng dễ cho việc sàng lọc nhân tài để tiện cho việc bồi dưỡng.

Đạt tới Nguyên Tinh là có thể rời khỏi Lâm môn, lúc này Lâm gia sẽ mở một cuộc lịch luyện. Nhờ vào quan hệ mật thiết với hoàng thất, sau khi đạt đến yêu cầu Lâm gia sẽ gửi đệ tử đến các quân doanh hoàng thất tiến hành quá trình lịch duyệt thời gian một năm. Thời gian kết thúc, những đệ tử trải qua mài dũa trong môi trường khắc nghiệt sẽ trở thành lực lượng tinh nhuệ trong gia tộc, được huấn luyện kỹ càng hơn để trở thành tuyến phòng thủ kiên cố của Lâm gia. Mỗi thành viên có thể dựa vào cống hiến của bản thân đối với gia tộc mà có quyền cạnh tranh chức vị trưởng lão trong hội trưởng lão.

Thiếu niên dảo bước bất tri bất giác đã tới Luyện trường.

Cổng vào cao chừng vài trượng, từ ngoài nhìn vào thật khó tưởng tượng diện tích bên trong lớn đến mức nào.

Phía trên cự môn một tấm hoành phi lớn đề bốn chữ 'Luyện trường Ngoại môn' nổi lên với nét vẽ điêu luyện tựa long du vân tại, trông rất sống động.

Ngắm nhìn cự môn, những thanh âm huyên náo từ bên trong không ngừng truyền ra ngoài, trong lòng thiếu niên dấy lên cảm giác hào hứng, không chần chừ mà sải bước tiến vào.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.