Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đủ

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Chương 21: Không Đủ

Cũng như vậy, nếu nhân loại không có hồn thú, vậy tốc độ hấp thụ hồn lực cũng kém.

Cho nên, việc hồn thú kết hợp với nhân loại là việc đôi bên cùng có lợi.

Điều đặc biệt cần nhấn mạnh là, không phải cứ kết hợp với hồn thú có phẩm chất cao là tốt.

Vì lúc này còn liên quan đến vấn đề “độ phù hợp”.

“Hồn thú bổn mệnh” và “hồn sủng” là hai khác niệm hoàn toàn khác nhau.

Hồn sủng, đương nhiên phẩm chất càng cao càng tốt, càng mạnh càng tốt.

Thế nhưng nếu nói chặt chẽ hơn, hồn thú bổn mệnh là một bộ phận trên cơ thể của hồn võ giả, sau khi kết hợp với nhân loại, vận mệnh của nó sẽ bị khoá chặt với hồn võ giả.

Người còn hồn thú còn, người chết hồn thú cũng chết.

Nếu hồn thú bổn mệnh của ngươi chết, vậy về cơ bản ngươi sẽ trở thành một phế nhân.

Mặc dù không đến nỗi mất mạng, nhưng thời gian khổ luyện chục nam của ngươi sẽ tan tành trong phút chốc.

Hồn thú bổn mệnh đầu tiên mà con người lựa chọn, nhất định là còn non.

Tiếp theo, tốt nhất là cấp bậc phẩm chất còn thấp.

Vì hồn thú càng nhỏ yếu lại càng tình nguyện kết hợp với hồn võ giả, lại càng có xu hướng nhường vị trí thống lĩnh cho hồn võ giả nhân loại.

Hồn thú có phẩm chất càng thấp thì càng hiểu phải đội ơn, đội ơn hồn võ giả đã cho nó thiên phú, dẫn dắt nó đi trên một con đường khác.

Nếu ngươi chọn một con hồn thú bổn mệnh có phẩm chất cao, vậy thì tỉnh cảnh sẽ không còn giống như vậy nữa.

Bản thân ta là một hồn thú cao quý mạnh mẽ, sao lại phải khiến mình tủi thân phải vượt qua một đời với thằng nhãi mới chào đời như ngươi?

Ngươi lại còn muốn chiếm thế chủ đạo trong mối quan hệ này ư?

Ha ha….

Phải biết rằng, hồn võ giả nhất định phải chiếm được thế chủ đạo trong thân thể, nếu không thì hồn võ giả sẽ dần dần đánh mất nhân tính, trở thành một hồn thú hình người.

Cho dù ngươi có dùng thủ đoạn thô bạo để trấn áp hồn thú bổn mệnh phẩm chất cao, nhưng vấn đề “độ phù hợp” vẫn là một trở ngại không thể vượt qua được.

Không phải hồn võ giả có hồn lực hùng hậu, hồn pháp cao cường, hồn kỹ phong phú là đủ để nâng cao cảnh giới.

Muốn đề cao cảnh giới, thì phải hợp lực với hồn thú bổn mệnh.

Ngươi có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ áp chế hồn thú bổn mệnh, để nó cố gắng phối hợp với ngươi tấn công cảnh giới, nếu tim của nó không liền với ngươi thì hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều.

Việc này cũng khá giống với yêu đương.

Đã có rất nhiều tiền bối trên con đường này, bị mắc kẹt trong một giai đoạn nhất định của cuộc đời, không thể đạt được bất kì tiến bộ nào.

Không phải ngươi không đủ tài năng,

Cũng không phải ngươi không đủ chịu khó,

Mà đối với hồn thú bổn mệnh của ngươi mà nói….

Ngươi là ngươi, nó là nó (cười nhẹ).

9:40, tại sân bay Hải Lãng của Tân Đan Khê.

Một cặp nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hợp thời đi vào sân bay, họ nhìn xung quanh như thể đang tìm ai đó.

“A! Ở bên kia.”

Tôn Hạnh Vũ khoác tay Lý Tử Nghị, một tay khác chỉ về hướng khác.

Khi nàng nhìn thấy Dương Xuân Hi đang đứng ở đằng xa gật đầu với họ, Tôn Hạnh Vũ không kìm được mà kiễng chân, vẫy tay rồi chào:

“Chào cô!”

Dáng vẻ hoạt bát của thiếu nữ hấp dẫn dự chú ý của những người xung quanh.

Tôn Hành Vũ vội vàng ngậm miệng, lè lưỡi, cắm đầu kéo tay Lý Tử Nghị đi về phía cô giáo.

Trông thấy hai đứa trẻ kia đi đến, Dương Xuân Hi không khỏi mỉm cười, sửa sang lại mái tóc dài qua vai, nàng quay đầu lại nói với Vinh Đào Đào:

“Đủ người rồi, đi thôi.”

“Ò.”

Vinh Đào Đào đang nhàm chán gác chân, nghe vậy thì xốc cặp sách lên rồi đứng dậy.

Bên trong balo không phải là sách mà là đồ dùng cá nhân, đương nhiên, thứ quan trọng nhất là áo len, quần bông, áo khoác lông.

Lúc này Vinh Đào Đào cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, mặc dù có nhiều Hồn Tào nhưng hồn lực trên cơ thể vẫn chưa đủ đang, chưa thể chống lạnh được.

Huống hồ, lúc này Vinh Đào Đào vẫn chưa tập luyện Hồn Pháp – Tuyết Cảnh Chi Tâm, cho nên cũng chưa có vốn liếng để sống sót trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp giá lạnh, nên hắn phải nhờ vào quần áo để giữ ấm.

Khi Tôn Hạnh Vũ và Lý Tử Nghị đến gần, Dương Xuân Hi mới tò mò hỏi:

“Hai người các ngươi tự đến à? Bố mẹ không tiễn các ngươi sao?”

“Hì hì.”

Tôn Hanh Vũ cười nói:

“Bố ta bận, mẹ ta nói nàng không chịu nổi cảnh ly biệt, từ bữa cơm tối qua đến sang nay đều không gặp hai chúng ta, đồ đạc cũng đều tự chúng ta sắp xếp.”

Dương Xuân Hi vừa cười vừa lắc đầu, đương nhiên nàng biết về tình hình nhà họ Tôn nên không truy hỏi thêm nữa, trực tiếp dẫn ba đứa nhóc đến cổng đăng ký chuyên dụng cho hồn võ giả.

……

Lúc xế trưa, một nhóm bốn người đã đến được ngoại ô thành phố Ái Huy.

Mặc dù đã vào tháng bảy, giữa hè rồi, nhưng vừa ra khỏi sân bay, Vinh Đào Đào không nhịn được rùng mình một cái.

Nhóm người Vinh Đào Đào đã thay quần áo mùa đông trong phòng vệ sinh của sân bay, cho dù là vậy, luồng khí lạnh này vẫn đem đến cho nhóm người một trải nghiệm rất đặc biệt.

Vậy mà áo khoác lông của Tôn Vũ Hạnh và Lý Tử Nghị cũng theo cặp, đúng là chó má….

Hai người mặc áo khoác lông màu trắng, nhưng Tôn Vũ Hạnh còn đội thêm một chiếc mũ len màu đỏ, càng khiến nàng trở nên xinh đẹp dễ thương.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.