Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới Nơi

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Chương 32: Tới Nơi

Bốn tiếng sau, cuối cùng nhóm người Vinh Đào Đào cũng đến được khuôn viên trường đại học hồn võ Tùng Giang.

Trong đêm tối, đối diện với khuôn viên đèn đuốc sáng trưng, ba người vốn nên vui sướng lúc này lại không biểu hiện gì, bởi gì họ đã phải trả giá quá nhiều trên quãng đường đến đây.

Đúng vậy, trên đường đến đây có rất nhiều thị trấn, hầu hết chúng đều dựa vào cao trung hồn võ mà lập nên, dưới sự nâng đỡ mạnh mẽ của quốc gia, ở phương bắc đã hình thành mô hình thị trấn nhỏ độc đáo.

Không phải đứa bé nào cũng là thiên tài giống như Vinh Đào Đào.

Bình thường sau khi tốt nghiệp sơ trung đều sẽ vào cao trung hồn võ, ở đó, bọn chúng sẽ được học về hồn pháp, học về hồn kỹ, học hết tất thảy những kiến thức nền tảng mà một hồn võ giả nên có.

Nhưng trường cao trung đó đều chuyên chú về Tinh Dã Chi Tâm, Hải Dương Chi Tâm, có thể nói vùng đất Hoa Hạ vô cùng bình yên và đem đến một môi trường học tập tốt cho lũ trẻ.

Nhưng cao trung hồn võ chuyên chú về Tuyết Cảnh Chi Tâm thì không thể không xây dựng cánh đồng tuyết này được.

Vì vòng xoáy Tuyết Cảnh càng gần hướng bắc, càng gần với đường biên giới thì hồn lực của thuộc tính băng tuyết càng nồng hậu.

Cho nên, để tiền đề an toàn được đảm bảo, các trường cao trung hồn võ lớn phải xây dựng về gần hướng bắc, để cung cấp hồn lực Tuyết Cảnh mạnh mẽ hơn cho lũ trẻ.

Suốt quãng đường này, nhóm người đã đi qua quá nhiều thị trấn nhỏ, trải qua vui sướng rồi lại thất hết lần này đến lần khác, họ đã tê dại trước thị trấn nhỏ trước mắt này rồi, mãi cho đến khi….

Dương Xuân Hi nói:

“Nơi này chính là khuôn viên của đại học hồn võ Tùng Giang, thị trấn nhỏ này cũng nhờ vào trường học mà được lập nên, nơi này có rất nhiều người thường cư trú, cơ sở vật chất cũng đầy đủ, mang đến một môi trường sinh sống tốt đẹp cho sinh viên….”

Nghe vậy, nhóm ba người lập tức tỉnh táo!

Cuối cùng cũng đến rồi?!

Dương Xuân Hi điều khiển ngựa giảm tốc độ, đưa mấy người đi đến con đường rộng lớn phía trước.

Vượt ra khỏi tưởng tượng của ba người, đường lớn ở đây rộng rãi lại sạch sẽ, trên đường của những cao trung trong thị trấn nhỏ lúc trước đi qua đều đầy tuyết đọng, nhưng “học thành Tùng Hồn” lại rất sạch sẽ, giống như cho dù có trải qua gió sương mưa tuyết thế nào, bảo vệ ở đây cũng sẽ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.

Thật khéo, học thành Tùng Hồn vốn quanh năm âm u, tuyết bay đầy trời, nhưng thời tiết hôm nay lại khá tốt.

Gió nhỏ, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh trăng qua những tầng mây trên bầu trời.

Hai tay Vinh Đào Đào che ở bên miệng, cố gắng hà hơi để giúp tay đỡ cóng lạnh, hai mắt cũng tò mò quan sát ánh đèn lấp lánh trên đường.

Của hàng Tam Phân Lợi, bánh bao lớn nhân thập cẩm Lý Ký….

Có cơm có mì, xiên dạ dày Đông Hưng….

Vinh Đào Đào có chút mơ hồ nhìn xung quanh, ngoại trừ cửa hàng thì còn có tiệm cơm nhỏ, đại học hồn võ Tùng Giang nuôi dưỡng ra thật nhiều tín đồ ăn uống.

Chỉ mới ở ngoài trường đã có nhiều hàng quán như thế.

Hắn vốn cho rằng, nơi đây là một thị trấn nhỏ theo kiểu mẫu quân sự, dù sao nơi này rất gần với bức tường thứ nhất ở phương bắc, nhưng không ngờ rằng, nơi này chẳng khác gì so với nhưng thị trấn nhỏ thông thường.

Chà, có khá nhiều hàng quán, cũng có chút tư vị của đại học trong thành phố.

A? Không phải, gần thị trấn đại học có nhiều quán cơm, nhưng cũng có nhiều khác sạn nhỏ mà!

Sao lại không thấy một khách sạn nào nhỉ….

Dương Xuân Hi mở miệng nói:

“Học thành Tùng Hồn, còn gọi là thành phố Tự Điền. Lấy đại học hồn võ Tùng Giang làm trung tâm, có tổng cộng sáu con phố, cấu tạo giống chữ “điền”. Ở đây, các ngươi có thể tìm thấy những thứ mà các ngươi muốn.”

Không lâu sau, nhóm người Dương Xuân Hi đi đến trung tâm của chữ “điền”, cũng thấy được khuôn viên trường đại học đầy khí phái kia.

Dưới ánh đèn sáng ngời, trên phiến đá lớn đặt trước cổng trường, khắc sáu chữ thiếp vàng lớn “Đại học hồn võ Tùng Giang”.

Nét chữ như mây bay nước chảy, rồng bay phượng múa, mang lại một cảm giác hùng hồn, tiêu sái không nói nên lời.

Thấy vậy, Vinh Đào Đào cực kỳ ngưỡng mộ.

Nếu một ngày nào đó, hắn có thể dùng Phương Thiên Hoạ Kích mà viết ra dòng chữ này trong trời tuyết lớn mịt mờ, đời này cũng đáng rồi.

“Cô Dương!”

“Cô Dương!”

Có mấy sinh viên đang đi ra từ phòng bảo vệ, vội vàng chào hỏi Dương Xuân Hi, trông như những sinh viên cuối cấp.

Mấy vị học trưởng đứng một bên mở cửa, ánh mắt của họ không khỏi nhìn về phía đám người Vinh Đào Đào.

Tốt nghiệp sơ trung và tốt nghiệp cao trung có phần khác nhau. Ít nhất về mặt khí chất, mấy đứa nhóc mới thức tỉnh với những học sinh hồn võ giả cao trung năm ba đã hoàn toàn khác nhau.

“Ừ, tiếp tục gác đi.”

Dương Xuân Hi phất tay cười nói, đưa mấy người vào sân trường:

“Đúng rồi, nhóm thầy Trương đã trở lại chưa?”

“Đã trở lại rồi!”

Một học sinh đứng đó đáp:

“Có rất nhiều giáo sư đã trở lại rồi, hơn nữa còn đưa về những học sinh mới thức tỉnh.”

“Tốt lắm.”

Dương Xuân Hi khẽ gật đầu, hai chân kẹp nhẹ vào bụng ngựa, đưa ba người đi vào trong sân trường.

Vinh Đào Đào đánh giá trước sau, từ ngoài cổng trường hắn đã nhìn thấy toà giảng đường to lớn ở đối diện.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.