Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Nguyệt, Thiên Phúc chết

Tiểu thuyết gốc · 2878 chữ

Chương 16: Như Nguyệt, Thiên Phúc chết.

Sau khi người đàn ông kia rời đi, Tiểu Hồ cũng tỉnh ngủ. Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ khám phá một lượt bí cảnh.

Thiên Phúc phát hiện linh khí bên trong bí cảnh nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều. Còn có một vườn thảo dược lâu năm. Thảo dược cấp thấp bên trong rừng cũng có một ít. Còn có một đống thứ linh tinh được ném lung tung bên trong một góc của miếu cũ.

Thiên Phúc biết bản thân phải ở đây một khoản thời gian dài nên hắn dọn dẹp, sữa chữa ngôi miếu nhỏ.

Ngày qua ngày, hắn rảnh rỗi ngồi trên đỉnh ngọn núi nhỏ có Hắc Trụ kia mà xem xét những thứ linh tinh vừa mới thu được.

Hắn phát hiện một nhuyễn giáp bị hư hại, một đan lô phủ đầy bụi bặm, một quả cầu trong suốt to bằng nắm tay không biết làm từ chất liệu gì, một ích linh thảo được cất kỹ trong hộp ngọc, rất nhiều huyết dịch khác nhau được cất giữ kỹ càng trong các lọ.

“Những thứ này là của kẻ xâm nhập bất hợp pháp đã chết và được Thanh Dương lão chôn dưới ngôi mộ vô danh kia. Xem ra là một vị đan sư cao cấp”. Thiên Phúc sau một thời gian xem xét liên đưa ra kết luận.

Những thứ này nếu như đem ra bên ngoài thì chắc hẳn cũng đáng giá, nhưng trong bí cảnh này thì đúng là vô dụng.

Mỗi ngày Thiên Phúc đều quan sát Hắc Trụ, hắn còn chuyên cần nhỏ máu lên nó. Mỗi ngày hắn đều nhỏ một giọt máu của mình lên Hắc Trụ.

Từ nhỏ hắn đã biết được rất nhiều đồ vật có Linh trong thế giới này đều cần nhỏ máu để nhận chủ. Quả lại hiện nay, ngoài cách này ra hắn cũng không còn cách nào khác.

Việc nhỏ máu hắn không hề gián đoạn. Không chỉ vậy, hắn còn thường xuyên ngồi nói chuyện với Hắc Trụ. Hắn hy vọng có thể trở được Hắc Trụ này công nhận.

Hôm nay, hắn cũng như thường lệ đến nhỏ máu lên Hắc Trụ. Sau khi nhỏ máu, hắn buồn chán đem quả cầu trong suốt mà hắn tìm được trong đám đồ lặt vặt ra xem.

Máu từ vết thương trên tay hắn vô tình chạm vào quả cầu. Quả cầu trong suốt bỗng nhiên xuất hiện một lực hút mạnh, thông qua vết thương trên ngón tay hắn, hút lấy máu từ trong người hắn. Máu trong người hắn như nam châm bị hút đi.

Đến khi máu trong người hắn gần như bị hút sạch, lực hút cũng yếu dần, hắn liền nhân cơ hội để bức tay ra khỏi quả cầu.

Hắn bị mất máu quá nhiều, đầu óc choáng váng, cả người xanh xao nhợt nhạt. Da hắn khô quắc xẹp lại, từng cọng xương hiện lên rõ bên dưới lớp da. Giờ đây hắn chẳng khác nào một thây khô là mấy.

Hắn nhanh chóng lấy ra tất cả dược dịch mà hắn đã điều chế trút hết vào trong miệng. Hắn liền cảm thấy đỡ hơn một chút nhưng vẫn không có sức để làm gì cả.

Những ngày sau, hắn phải nhờ Tiểu Hồ chăm lo bữa ăn. Đến khi hắn hồi phục thì cũng đã là mấy ngày sau đó.

Trong khoảng thời gian này, quả cầu trong suốt bị nhuộm đỏ bởi máu của hắn. Nó biến thành huyết cầu và luôn lơ lững quanh người hắn.

Không những vậy, máu bên trong đang không ngừng co rút lại, dần dần biến thành một giọt máu nằm im lặng chính giữa quả cầu. Nó hóa thành một luồn ánh sáng tiến vào trong người của Thiên Phúc.

“Nó tiến vào bên trong, chẳng lẽ quả cầu này đã nhận ta làm chủ?”. Hắn cũng không thể biết được quả cầu này hiện tại ra sao. Hắn chỉ là một người bình thường chưa Khải Linh nên chưa thể cảm nhận được một ít thứ bên trong cơ thể.

Hắn buâng khuâng suy nghĩ một hồi lâu liền từ nhiên thấy có điều gì đó không đúng.

“Một thân máu huyết của ta chỉ cô động thành một giọt. Vậy, mỗi ngày ta nhỏ một giọt máu lên Hắc Trụ này chẳng phải là quá ít sao? Nên nó không có phản ứng?”.

“Không biết dùng máu của Tiểu Hồ để thay thế được không?”. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Hồ mà suy nghĩ thất thần.

Tiểu Hồ đứng bên cạnh thấy hắn nhìn mình, toàn thân lông tơ dựng đứng, cảm giác bất an mà tránh xa hắn. Nó giương đôi mắt to tròn lên mà cảnh giác nhìn hắn. Sợ hắn tiến đến gần mình lúc này.

“Này, Tiểu Hồ ngươi làm gì mà lại sợ hãi ta như vậy. Chạy xa như vậy làm gì?”. Thiên Phúc lên tiếng kêu gọi.

“Đến đây nào”.

“Đến đây ta cho ngươi đồ ăn ngon nhất thế gian mà ta cũng không dám ăn”.

“Hôm nay ta cho ngươi ăn thỏa thích”. Hắn lấy trong người ra cái bánh ngọt mà chính tay mẹ hắn làm, quơ quơ trước mặt Tiểu Hồ.

Nhưng hắn càng kêu, Tiểu Hồ càng chạy xa hắn. Nó lúc này càng cảm thấy bất an mãnh liệt hơn. Nó nhe nanh hừ hừ về phía Thiên Phúc, móng vuốt giơ giơ lên không khí cào cào mấy phát tỏ ra vô cùng dữ tợn.

“Ta cho ngươi ăn bánh, ngươi còn tỏ ra hung dữ với ta”.

“Ngươi là một con hồ ly không có lương tâm, uổng công những ngày qua ta nướng cho ngươi nhiều thịt ăn như vậy”.Hắn tỏ vẻ đau lòng nói.

Tiểu Hồ lúc này đứng từ xa, nghi ngờ nhìn hắn. Nó kêu lên mấy tiếng như muốn nói “Tên khốn kiếp, ngươi dừng hòng lừa ta”.

Thấy Tiểu Hồ có chút lay động, hắn đem bánh ngọt trong tay ném tới nó.

Tiểu Hồ cũng quả thật ăn rất ngon lành, nhưng nó vẫn có chút cảnh giác hắn.

Thiên Phúc lúc này cũng bất lực, hắn kiếm chút thịt dã thú trong rừng nướng lên mới dụ dỗ được Tiểu Hồ.

Đêm tối, Tiểu Hồ cũng ngủ cách xa hắn hơn thường ngày. Hắn có muốn đụng nó cũng không được.

Những ngày sau đó, Thiên Phúc dùng thật nhiều máu để tưới lên Hắc Trụ, đến khi hắn cảm giác có chút choáng váng mới dừng lại.

Đến hơn một tháng sau, trong đêm tối. Sau khi hắn cùng Tiểu Hồ ăn thịt nướng thì Tiểu Hồ bổng dưng buồn ngủ. Nói đúng hơn là nó bị hắn đánh thuốc mê.

Hắn cầm dao găm sắt bén tiến đến vạch trên người Tiểu Hồ một vết nhỏ trên thân, rồi rút một ít máu chứa vào lọ đem đến tưới lên Hắc Trụ.

Hắn ngồi đợi đến sáng cũng không thấy bất cứ hiệu quả nào.

“Không có hiệu quả, haizz”.

Sáng ra, Tiểu Hồ tỉnh dậy thấy trên mình có vết băng bó. Còn có chút đau. Nó liền hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Nó hướng về Thiên Phúc kêu cả một buổi sáng. Nó nằm lăn qua lăn lại trên đất, miệng không ngừng kêu to.

“Được rồi, ta chỉ lấy chút máu của ngươi thôi. Đừng ủy khuất như vậy chứ”.

Hắn phải lấy cái bánh ngọt cuối cùng ra dỗ thì Tiểu Hồ mới chịu bỏ qua.

………………..

Hơn một năm sau.

Quả cầu bên trong cơ thể hấp thu máu hắn dường như đã đạt đến một giới hạn nào đó, nó đột nhiên bạo phát ra một cỗ năng lượng khổng lồ. Nó như một quả cầu ánh sáng bên trong cơ thể hắn.

Một tàn hồn bên trong quả cầu xuất hiện, nó muốn tấn công linh hồn của Thiên Phúc.

Nhưng khi tàn hồn còn chưa kịp tấn công thì bốn hư linh bên trong Thiên Phúc cũng đồng loạt xuất hiện.

Sự xuất hiện của bốn hư linh này khiến tàn hồn vô cùng bất ngờ và bối rối. Còn bốn hư linh cũng không khá hơn là mấy. Tàn hồn này đã khiến cục diện căn bằng nhiều năm qua bị đánh vỡ, không khí căng thẳng rất nhiều.

“Các ngươi là ai”. Tàn hồn hỏi.

“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong này?”. Bất Tử Điểu mở miệng hỏi lại.

“Ta là sư phụ của cơ thể này, cũng hiện đang làm người bảo hộ của hắn. Các ngươi vì sao lại ở bên trong cơ thể đồ đệ ta?”.

“Ngươi làm sư phụ hắn sao lúc nãy muốn tấn công linh hồn hắn”. Người phụ nữ đạp Liên Hoa Đài nghi ngờ nói.

“Lúc nảy ta cảm ứng được linh hồn hắn có chỗ không đúng, muốn điều tra một phen. Không ngờ quả thật tìm được các ngươi”. Tàn hồn lên tiếng giải thích.

“Đã ngươi chính là sư phụ của Thiên Phúc, thì ngươi hãy cùng chúng ta diệt trừ yêu ma này cứu Thiên Phúc”.

Lực Bực Biên Bức nghe đến đây cũng không thể ngồi im được nữa. Hắn phải lên tiếng phá vỡ thế cục này.

“Các ngươi thực sự tin lời kẻ này nói. Ta nhìn, hắn chắc là muốn đoạt xá thân thể này. Gặp phải chúng ta mới nói thành như vây. Ngươi xem bộ dáng hung thần ác sát của hắn khi nãy, chắc chắn ta nói không sai”.

Thanh Long lúc này cũng nói.

“Chúng ta tin lời hắn. Ngươi không cần phải ly gián chúng ta. Ngươi chịu chết đi”.

Bất Tử Điểu nhận thấy cơ hội trời ban để triệt để loại trừ Biên Bức liền lên tiếng thúc giục.

“Cùng nhau hợp lực tiêu diệt hắn”.

“Đi”.

Thanh Long, Bất Tử Điểu, Thiên Liên Nữ cùng tàn hồn hợp lực tấn công Lục Bực Biên Bức.

Lục Bực Biên Bức vốn đã ở thế yếu, chỉ dựa vào việc nắm giữ một phần linh hồn Thiên Phúc mới có thể chống lại. Hiện nay, lại xuất hiện thêm một tàn hồn Chuẩn Đế. Cho dù tàn hồn đã bị suy yếu rất nhiều nhưng so với hư linh thì không chênh lệch mấy.

Lục Dực Biên Bức bị vây công bốn phía, rất nhanh bị rơi vào thế yếu. Khiến hắn càng ngày càng bị đẩy ra khỏi linh hồn Thiên Phúc.

“Xem như các ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng hòng có thể cứu được đứa bé này”. Lục Dực Biên Bức tự bạo hư linh, muốn phá hủy một phần linh hồn Thiên Phúc.

Biết được ý đồ của Biên Bức, ba hư linh nhanh chóng che chắn trước người Thiên Phúc. Nhận lấy toàn bộ công kích.

Biên Bức hoàn toàn bị biến thành một đoàn ma khí, chỉ chốc lát thì đám ma khí này sẽ bị ba hư linh trục xuất khỏi cơ thể Thiên Phúc.

Nhưng khi Biên Bức vừa mới tự bạo xong, mọi người chưa kịp ăn mừng đã phải đón đỡ công kích của tàn hồn.

“Các ngươi đã bị thương, chẳng còn mấy sức lực. Hiện nay nơi này thuộc về ta”. Tàn hồn vừa nói vừa công kích.

Ba hư linh đang bảo về Thiên Phúc cũng chẳng lấy làm bất ngờ, phối hợp với nhau chống đỡ.

“Sớm biết ngươi tâm tư không tốt”.

“Hừ, biết được lại như thế nào. Chẳng phải tất cả đều nằm trong tính toán của ta sao”.

Bất Tử Điều có chút u sầu vì nhiệm vụ của nàng vẫn thất bại.

“Đây đã là kết quả tốt nhất rồi”. Thanh Long an ủi.

“Ngươi nói lần trước Như Nguyệt đã từng truyền tin cho ngươi nói: Thiên Phúc được một giọt chân huyết của phượng hoàng, bên trong còn có Bất Diệt Hồn Hỏa”. Thanh Long truyền âm hỏi lại.

“Đúng vậy. Mà còn mới có được cách đây không lâu. Ta cũng có một chút cảm giác được, Bất Diệt Hồn Hỏa kia đã có một chút dung nhập vào máu huyết hắn. Bởi vì trong người ta có một phần của phượng huyết nên ta có thể chắc chắn điều này”.

“Vậy, còn một chút hy vọng”. Thanh Long nói.

Một trận pháp xuất hiện bao phủ lấy tất cả lại. Tàn hồn cảm thấy nguy hiểm, nhiều lần thử thoát khỏi nhưng bị trận pháp trói buộc trở lại.

“Trận pháp này vốn dĩ đối phó với Biên Bức. Nhưng hắn là Ma tộc nên chúng ta cũng không nắm chắc. Hiện nay, để ngươi đến nếm thử đi.

Tàn hồn cũng bất ngờ với lựa chọn của đám này. Hắn quả thật không hiểu tại sao lại tốn nhiều công sức như vậy để bảo vệ đứa bé này mà hôm nay lại lựa chọn cùng hắn đồng quy vu tận.

“Các ngươi không sợ phá hủy luôn linh hồn hắn sao”.

Nhưng hắn không hề biết Thiên Phúc đã có một giọt phượng huyết.

“Lần này, thật phải xem chính bản thân hắn rồi”. Thiên Liên Nữ nói.

Cả ba hư linh cùng nhau dẫn khí tự bạo, một trận nổ mạnh tiêu diệt tất cả mọi thứ bên trong trận pháp.

Như Nguyệt đang trong Hoang Vực tìm kiếm tung tích Thiên Phúc cảm giác được Bất Tử Điểu đã không còn.

“Phúc nhi. Aaaaaa”. Nàng đau lòng hét lớn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Việc này khiến nàng có chút mất đi lý trí. Nàng đứng trước vòng vay của hung thú mà điên cuồng công kích.

Công kích của nàng khiến ngay cả đám hung thú cũng chịu không nổi.

“Nàng ta điên rồi. Chúng ta không cần một kẻ điên sắp chết liều mạng”.

“Ùm”.

“Đúng vậy”.

Trong tổ địa Trương gia, một bà lão tóc bạc trắng đang ngủ say bỗng dưng mở to hai mắt.

“Hư linh Thiên Nữ Liên của ta trên người Phúc nhi đã nát. Chẳng lẽ hai mẹ con nó đã gặp bất trắc thật sao? Sao ta không cảm nhận được nơi mà Thiên Nữ Liên biến mất. Chẳng lẽ bọn chúng đã rơi vào một cấm địa nào đó?”. Bà lão thở dài một hơi, chán chường mà ra lệnh.

“Truyền lệnh, tất cả tinh nhuệ đang tìm kiếm Nguyệt nhi bên ngoài toàn lực tiến hành, không tiếc giá nào cũng phải mang một chút tin tức về đây. Chú ý xem nơi nào có chuyện đặc biệt vừa mới xảy ra không. Để ý đến các cấm địa”.

“Tất cả tình báo vẫn tiếp tục như cũ”. Ngập ngừng một lát lại truyền ra mệnh lệnh.

“Vâng”.

“Vâng”.

Trong mật địa Trần gia. Một lão già cũng mở to hai mắt.

“Chuyện ta sợ nhất rốt cuộc cũng đến. haizz”. Một tiếng thở dài truyền ra.

“Thông báo cho Thiên Nhân, Thánh Long của ta trong người Phúc nhi đã nát nhưng không cảm ứng được phương hướng. Còn nữa, Chuẩn bị hậu lễ, đích thân ta sẽ đến Trương gia tạ lỗi”.

Trong một cung điện to lớn. Trên cao có một trung niên đầu đội Kim Quan đang ngồi thất thần trên ghế. Bên dưới có một đám người đang sợ hãi quỳ lạy.

Trung niên nhân hai mắt vô hồn, không khí trong cung điện đè nén, áp lực đến nỗi mà đám người phía dưới cả người toát mồ hôi hột. Kẻ vừa mới đến thông báo kia còn không có khả năng cử động thân thể. Bị ép sát mặt đất.

Đám người quỳ ở dưới cảm thấy linh hồn run rẫy, như đang bị vô vàn thanh kiếm đang chĩa mũi nhọn vào mình.

“Tập trung tất cả nhân thủ tìm Nguyệt Vương về cho ta. Ta muốn tận mắt thấy được Nguyệt Vương cùng Cửu Hoàng Tử”.

“Đem tất cả kẻ liên quan đến việc truy sát Nguyệt Vương xử tử”.

“Điều tra cho ta tất cả những kẻ còn lại. Kẻ nào cản trở. Giết”.

Ba mệnh lệnh đưa ra, cả Thánh thành đềuvì đó mà náo động.

Đám người nhận lệnh cũng nhanh chóng rời đi. Trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Trong lòng vừa cảm thấy may mắn vừa áp lực.

Thông qua mệnh lệnh của Trần Đế, bọn hắn biết rằng: ngay cả Trần Đế cũng không còn nhiều hy vọng nhiều.

Trong một đại điện âm u, lạnh lẽo. Một lão giả toàn thân huyết khí bao phủ cũng mở to hai mắt.

“Lục Dực Biên Bức chết, năm năm trước không chết không ngờ bây giờ lại chết. Mặc kệ, chết trước chết sau đều cũng là chết. Xem như ta đã hoàn thành nhiệm vụ”.

“Truyền lời cho Tà Đế. Nguy cơ đã được diệt trừ”.

“Vâng”.

Khắp nơi truyền ra vô số mệnh lệnh. Cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận với người trong thiên hạ, hai mẹ con Thiên Phúc đã chính thức chết đi.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.