Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Trụ Nhận Chủ

Tiểu thuyết gốc · 2304 chữ

Chương 17: Hắc Trụ Nhận Chủ

Bên trong cơ thể Thiên Phúc. Trận pháp cũng bất đầu xuất hiện vết nứt.

Một vết, hai vết rồi từ từ lan tràn khắp nơi.

Sau một khắc, trận pháp cuối cùng cũng chịu không được mà vỡ vụn. May mắn là năng lượng đã phần lớn tiêu hao, nên khi nó thoát ra ngoài cũng không phá hủy nội tạng Thiên Phúc quá nặng.

Bên trong Thiên Phúc lúc này không còn bất cứ hư linh hay tàn hồn nào cả. Chỉ còn một đám khí tức vô chủ hỗn tạp.

Bên ngoài, Thiên Phúc cảm giác một trận đau đớn như xé rách linh hồn hắn truyền đến.

Hắn cảm giác linh hồn hắn bị mạnh mẽ phá vỡ, bị nghiền nát thành bụi. Hắn cảm giác đầu mình như muốn nứt ra, như quả bóng trương phồng lên, có thể nổ bất cứ lúc nào.

Hắn đau đớn ôm đầu quằn quại trên đất. Mặt hắn tái nhợt, Tai, Mắt, Mũi, Miệng đều trào máu tươi, ngay cả tóc và các lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều có dấu hiệu xuất huyết. Cơn đau khiến cả người hắn co thắt, lăn lộn trên đất. Cơ mặt hắn cũng biến dạng nghiêm trọng.

“Ta cứ như vậy mà chết đi sao? Ta còn phải trở về gặp mẹ ta. Ông trời thật rất bất công với ta a”. Hắn tuyệt vọng mà ngất đi trong sự bất lực và tiếc nuối.

Đang lúc hắn tuyệt vọng nhất, U Minh Dị Liên hắn đang đeo trên cổ vỡ nát. Một luồng sức mạnh tràn vào linh hồn của hắn, nó tìm kiếm các bụi linh hồn của hắn. Nó tỏa ra một luồng sức mạnh kết dính chúng lại với nhau.

Nhưng U Minh Dị Liên cũng chỉ có thể làm được đến đây, Linh hồn hắn giờ đây trăm ngàn lỗ hở.

Đám khí tức vô chủ hỗn hợp trong người hắn không có cách thoát ra bên ngoài nên bọn chúng thông qua các lỗ hở chui vào bên trong linh hồn hắn. Việc này khiến linh hồn hắn vốn đã tàn tạ giờ đây còn chịu thêm áp lực nặng nề.

Khi linh hồn mới được kết nối lại sắp lần nữa tan rã. Một ngọn lửa nhỏ bên trong máu hắn bay ra. Nó vô cùng nhỏ bé so với linh hồn hắn. Nó chỉ như một hạt bụi trong linh hồn vỡ nát của hắn.

Nhưng ngọn lửa này lại có thể đốt cháy tất cả khí tức vô chủ, nó cứ cháy một cách âm ỉ, bền bỉ.

Càng về sau, ngọn lửa nhỏ này càng ngày càng lớn hơn. Đám khí tức kia giống như nhiên liệu đốt của nó. Đến khi đốt hết tất cả khí tức vô chủ kia nó cũng đã lớn bằng linh hồn Thiên Phúc.

Linh hồn hắn cũng được ngọn Bất Diệt Hồn Hỏa này đốt sạch một lần. Nhưng không biến mất giống như những đám khi tức kia, linh hồn Thiên Phúc được tái sinh ngay sau đó. Bất Diệt Hồn Hỏa cũng từ đó dung hợp với linh hồn hắn.

Linh hồn hắn hiện tại không phải trong trạng thái hư linh nữa, mà đã trở thành thực thể. Nó trong suốt không hề có một chút tạp chất nào, không hề có một chút thuộc tính nào.

Sau gần một tháng bất tỉnh, Thiên Phúc cũng đã tỉnh lại.

Khi hắn mở mắt ra đã thấy Tiểu Hồ ngồi bên cạnh cùng một đống trái cây, dược thảo mà lúc trước hắn hay hái và rất nhiều thịt thú đã nướng chín.

“ực, ực”.

Cơn đói khiến hắn không kìm được mà nuốt nước bọt liên tục. Nhưng làm gì có nước bọt mà nuốt. Cổ họng hắn khô khốc, đau đớn.

Hắn vồ lấy nước uống như chết khác.

Hắn ăn lấy ăn để trái cây, thịt thú.

Hằn còn dùng một ít dược thảo bỏ vào trong miệng làm thức ăn.

Sau khi hắn đã có chút sức lực, hắn mới cảm giác bản thân còn sống.

Hắn thầm cảm tạ.

Hắn nhìn Tiểu Hồ thấy nó cũng đã tiều tụy đi hẳn. Chắc hẳn những ngày qua nó đã chăm sóc hắn mới trở nên như vậy.

“Cảm ơn ngươi”.

Tiểu Hồ cũng nằm xuống nghỉ ngơi. Nó nằm xuống liền thiếp đi, khi nó tỉnh dậy đã là hai ngày sau. Cho thấy nó đã mệt thế nào trong những ngày qua.

Lần này đến phiên Thiên Phúc canh giữ bên cạnh nó. Để nó có một giấc ngủ ngon mà không bị quấy nhiễu.

Thiên Phúc còn phát hiện trong đầu mình có rất nhiều kiến thức về dược lý, đan đạo cao thâm, cùng rất nhiều hình ảnh về vị Đan Đế này.

Thiên Phúc biết được vị này là một Đan Đạo Chuẩn Đế tên là Đinh Minh Khánh.

Thấy được cuộc đời vị này. Thấy được quá trình trở thành Chuẩn Đế bằng Đan Đạo như thế nào. Được người người kính ngưỡng như thế nào.

Nhưng sau một lần thám hiểm cổ địa, vị này thấy được những vách đá ghi lại quá trình cải biến huyết mạch của Nhân tộc cổ. Thấy Nhân tộc cổ từ một chủng loài yếu ớt từng bước dung hợp các loại huyết dịch các các loài mà trở nên cường đại.

Từ đó, Vị này liền như trở thành một người điên. Ông ta tiến hành điên cuồng bắt cóc thiên kiêu các tộc. Phải nói là không có tộc nào mà không có thiên kiêu bị hắn bắt giữ.

Ông ta muốn tạo ra một thể chất có thể kết hợp được các huyết mạch của các loài. Ngay cả Thần, Ma, Tiên cũng không thoát khỏi hắn.

Vậy là ông ta đã bắt thử nghiệm trên vô số thiếu niên. Trong lúc đó, từ người bình thường đến những người được xem như là thiên tài vạn năm có một đều bị ông ta đem ra làm thí nghiệm. Nhưng không hề có một ai thành công, các loại thuộc tính khác nhau sẽ dẫn đến xung đột bên trong cơ thể, rất khó căn bằng.

Những ai bị vị này thí nghiệm đều có kết cục rất thê thảm. Kẻ biến thành quái vật, kẻ thành kẻ điên, người thì bị phế còn đại đa số chính là bạo thể mà chết.

Về sau, Nhân tộc vì ông ta mà xém chút phải đối mặt với việc bị các tộc liên công.

Ông ta bị cả thiên hạ truy sát. Không những Nhân tộc, mà Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc, Tiên tộc… đều phái người truy sát. Việc này dẫn đến náo động rất lớn mà khó ai có thể quên.

Ông ta cũng đã lường trước đến tình trạng này. Ông đã chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân.

Ông không cam lòng thất bại. Ông bắt đầu thay đổi suy nghĩ, tiến hành theo một con đường khác. Sau đó, ông ta bỏ ra không ít sức lức mà tìm được một vật không có bất kỳ thuộc tính nào. Ông tạo thành một quả cầu trong suốt. Ông ta gọi nó là Giả Linh Căn.

Việc này khiến lòng tin trong lòng ông ta rất mãnh liệt, ông tin tưởng rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ thành công.

Nhưng ông cũng biết kiến thức thời đại này không đủ để thành công. Ông tìm đến Nhân Trung Mật Cảnh, muốn mượn xem Cổ Thư nhưng bị Dương Thanh Dương cự tuyệt. Vậy là xảy ra cuộc chiến và bỏ mạng tại đây.

“Quả thật là một kẻ điên. Ta kém chút nữa giống như bọn họ, bị ngươi hại chết”.

“Tạ chỉ nhìn thấy một phần ký ức của hắn. Đại đa số ký ức đều là đan đạo. Có lẻ đây là chấp niệm cả đời của hắn, khiến hắn đến khi chết đi nhưng chấp niệm về đan đạo biến thành tâm ma”. Thiên Phúc thầm nhủ.

Sau khi quan sát qua tất cả những gì vị Đan Đạo Chuẩn Đế này trải qua. Thiên Phúc bống dưng cảm thấy hắn phù hợp với con đường này. Vị Đan Đế này chính là tạo ra phương pháp phương tu luyện cho hắn. Hắn liền tiến đến dọn dẹp, sữa sang lại ngôi mộ của vị tiền bối này. Hắn còn khắc lên tấm bia đá kia hai chữ “Đan Đế”. Ngôi mộ vô danh giờ đây đã có danh tự.

Những ngày sau, ngoại trừ việc hắn dùng máu tưới Hắc Trụ ra thì hắn còn thường xuyên đi săn bắt dã thú có chút huyết mạch của Long tộc và Phượng tộc.

Dù huyết mạch đã vô cùng loãng, mỗi con chỉ có thể lấy được một ít nhưng số lượng dã thú tại đây vô cùng nhiều, hắn lại nuôi dưỡng chứ không giết.

Còn về linh thú, ma thú… nơi đây thì chỉ đến cấp năm, cho dù nhiều năm nhưng do trận pháp áp chế nên không thể tiến cấp. Hắn cũng không có khả năng lấy được tinh huyết của chúng.

Thông qua bí pháp của Đan Đế truyền lại, hắn dùng Tịnh Huyết Quyết để lấy ra huyết mạch ngũ hành của các loài có liên quan đến Long tộc và Phượng tộc. Ngoài ra còn có huyết mạch chứa thuộc tính phong, lôi. Các Thần thú, Tiên thú, Ma thú hiện giờ hắn chưa đủ khả năng lấy được huyết mạch

Nhưng hắn tin tưởng, hắn có thể tu luyện và lấy huyết mạch chúng sẽ không còn là khó khăn.

Hắn cần một lượng rất lớn tinh huyết để làm thí nghiệm, tìm ra sự căn bằng của tất cả các loại tinh huyết mới có thể đưa chúng vào Giả Linh Căn.

Đến năm thứ hai hắn sống bên trong bí cảnh, hắn đã thu thập rất nhiều tinh huyết của dã thú. Đã có thể đem mười loại tinh huyết nguyên tố của dã thú căn bằng thành công bên trong Giả Linh Căn. Tạo thành linh căn phàm phẩm cho bản thân mình. Từ đó có thể hấp thụ linh khí tiến vào Luyện Thể Cảnh.

Trong quá trình đó, hắn không quên việc tưới máu cho Hắc Trụ. Điều thần kỳ cuối cùng cũng xảy ra.

Trong một lần hắn đang như thường lệ tưới máu lên Hắc Trụ. Bỗng dưng Hắc Trụ có dị động, nó bong tróc ra rất nhiều tập chất. Thân hình nó nhỏ hơn một phần, nó cũng trở nên càng đen hơn, bóng loáng hơn. Nó bóng loáng đến mức có thể soi được hình dáng của hắn trên đó.

Hắn cảm giác được một sự thân thiết đến từ Hắc Trụ liền cười như điên.

“Người xưa có câu “Có công mài sắt, có ngày nên kim” quả không hề sai. Haha, cuối cùng ngày này cũng đến. Ta thành công, thành công, thành công, hahaha”.

Những ngày sau đó, hắn càng tích cực gia tăng độ thân thiết với Hắc Trụ, không tiếc máu tươi cùng cả ngày ngồi nói chuyện bên cạnh Hắc Trụ.

Sau hai tháng, hắn đã thành công khống chế Hắc Trụ cùng bí cảnh. Hắn nhanh chóng đem bí cảnh thu vào trong Hắc Cầu, muốn nhanh chóng trở về Mai Hoa thôn.

Sau khi thoát ra bí cảnh, nơi hắn đặt chân chính là hồ nước lúc trước.

“Ta phải rời khỏi nỏi này, ngươi có muốn đến nhà ta không?”. Hắn hỏi Bạch Hồ.

Bạch Hồ im lặng.

“Nhà ta có đồ ăn ngon nhất thiên hạ”.

Bạch Hồ vẫn im lặng.

Thiên Phúc cũng không giục nó, dù sao nó cũng đã sống một mình ở đây rất lâu. Nó cũng sợ thế giới bên ngoài.

Thiên Phúc trèo xuống thác nước, hắn lặn sâu xuống dưới đáy thác. Dưới đáy thác quả nhiên có một truyền tống trận được khắc trên vách đá.

Hắn dùng ý niệm truyền linh khí bên trong Hắc Cầu vào truyền tống trận, truyền tống trận bắt đầu sáng lên. Sau thời gian nữa khắc, truyền tống trận đã hoàn toàn được bổ sung đủ năng lượng. Một luồng năng lượng phát ra hút lấy hắn biến mất.

Đầu thác bên trong Mai Lâm sáng lên rồi biến mất, sau đó có một thiếu niên trồi lên từ dưới nước. Hắn quan sát xung quanh, mọi thứ quen thuộc đập vào mắt hắn.

“Ta đã trở về”. Hắn la lớn, như muốn phát tiết tất cả đè nén trong lòng những ngày qua.

“Đáng tiếc,…”.

Hắn chưa nói dứt câu, một con tiểu Hồ ly toàn thân lông trắng cũng từ từ dưới nước bơi lên.

Thì ra vào giây phút cuối cùng của truyền tống trận nó cũng nhảy vào đáy thác.

“Haha. Ngươi quả thật không nở bỏ ta a”. Thiên Phúc vui mừng tiến tới muốn ôm nó.

Tiểu Hồ ly lại “vèo” một phát, tránh khỏi hai tay hắn. Tuy ở dưới nước nhưng tốc độ của nó vẫn không giảm chút nào. Nó khinh bỉ nhìn hắn.

“ê, ê. Ngươi đây là ý gì?”.

“Niệm tình ngươi bỏ nhà theo ta, ta không thèm tính toán với ngươi”.

“Đi, chúng ta về nhà. Đảm bảo ngươi ăn uống thoải mái”. Thiên Phúc vui vẻ dẫn đầu mở đường mà đi.

Bạch Hồ lúc này đứng trên vai Thiên Phúc, ngẩn cái đầu nhỏ liếc nhìn xung quanh. Nó hiếu kỳ quan sát mọi thứ. Muốn khám phá nơi mới lạ này.

Hắn dùng tốc độ cao nhất chạy về nhà.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.