Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ Tang

Tiểu thuyết gốc · 2197 chữ

Chương 18: Lễ Tang

Thiên Phúc mang theo Tiểu Hồ trở về, chỉ hai ngày liên tục di chuyển hắn đã thấy được Mai Hoa thôn.

Đứng trên ngọn núi cao gần đó, hắn thấy được quang cảnh toàn thôn, hình ảnh vô cùng quen thuộc. Hắn thấy được khói bếp chiều bốc lên. Thấy được quang cảnh mọi người đang hối hả trở về sau một ngày dài làm việc.

Hắn chuyển qua từ đi thành bay, hắn chạy như bay xuống núi. Hắn lao nhanh về hướng cổng thôn.

Xa xa, đám bằng hữu của hắn vẫn đang chơi đấu võ thấy hắn liền sợ như gặp quỷ. Cả đám vứt hết “binh khí” trong tay, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đám trẻ nhỏ năm sáu tuổi thấy vậy cũng sợ hãi chạy theo phía sau. Vừa chạy vừa khóc la inh ỏi cả thôn.

“Quỷ”

“Mẹ, có quỷ a”

“Cha, Thiên Phúc thành quỷ hiện hồntrở về”.

Còn có bé gái nhỏ chút bị té ngã liền òa khóc.

Chạy chậm nhất là thằng mập tên Đại Dũng. Bởi vì hắn quá mập, chân quá ngắn. Hắn la cực kỳ thê thảm, dường như hắn đang bị ai đó tra tấn vô cùng tàn nhẫn.

“a a a a. Ngươi, ngươi, ngươi không được lại đây a”.

Thiên Phúc liên tục đi đường không nghỉ, cả người hắn lại vô cùng rách rưới, mặt mũi dơ bẩn. Hắn mỉm cười tiến tới tên mập.

“Ngươi không được tới đây, huhu.

Ngươi tại sao lại tìm ta.

Thường ngày ta hay bắt nạt người nhưng cũng không bắt nạt ngươi a.

Hu hu hu”. Hắn khóc bù lu bù loa lên.

Mập mạp này quả thật bị dọa sợ.

Thiên Phúc đi trên đường không thấy bóng dáng người nào, đám trẻ òa khóc cùng nhau chạy về một hướng.

Đám trẻ kia la hét như vậy mà cũng không thấy người nào xuất hiện.

Hơn nữa, Thiên Phúc thấy hình nhìn tất cả đám trẻ cùng đám người mập mạp đều chạy về cùng một hướng. Hướng này chính là hướng nhà của hắn cùng Trưởng thôn.

“Chẳng lẽ trong thôn có đại sự gì, mọi người đều tập trung ở đó”.

Thiên Phúc nhanh chóng chạy đến nhà Trưởng thôn. Bất ngờ là trong nhà Trưởng thôn lại không có ai.

Hắn liền có dự cảm không tốt, vọt thẳng qua nhà Trưởng thôn đến nhà hắn.

Đập vào mặt hắn là cảnh cửa nhà mở toang, bên trên treo đầy vải trắng. Trên cổng còn cấm một lá cờ trắng đen bên trong có hai vòng hình vuông đồng tâm đang được gió thổi bay phất phới.

Hắn cố trấn định, hắn cố gắng hít thở thật sâu.

Hắn từ từ bước từng bước vào nhà. Hắn đi rất chậm, chậm đến nỗi dường như hắn không cảm nhận được bản thân đang bước đi. Bước chân của hắn nặng tựa ngàn cân, thân thể hắn dường như đang bị một ngọn núi rất lớn đè lên.

Mỗi bước hắn đều phải dùng toàn bộ sức lực để đi.

Ngay lập tức, Trưởng thôn dẫn mọi người nhanh chóng tiến đến đón hắn. Có người tiến lên muốn đỡ hắn, có người muốn nói gì đó để khuyên hắn nhưng không biết phải nói điều gì.

Hắn không hề phản ứng mọi người, hắn như người vô hồn từ từ bước qua mặt mọi người, hắn chỉ biết tiến về phía trước. Trong mắt hắn hiện tại chỉ còn hình ảnh một chiếc quan tài bằng gỗ đang nằm trước đại sảnh. Không hề biết bên cạnh mình có rất nhiều người.

Chiếc quan tài bằng gỗ kia còn rất mới, rõ ràng là vừa mới làm không lâu. Nó mới, nó sáng đến mức làm cho hắn cảm thấy rất chói mắt. Mắt hắn dường như bị nó làm đau, nước mắt không tự chủ được chảy ra từng giọt, từng giọt.

Hắn khó khăn bước đến chiếc quan tài. Hắn thấy được một người phụ nữ quen thuộc đang yên lặng nằm bên trong.

Hắn bàng hoàng đến thẩn thờ mà đứng yên tại chỗ, hắn muốn nói gì đó nhưng hắn không thể phát ra tiếng.

Hắn ngơ ngác, hắn hốt hoảng, hắn tuyệt vọng, hắn cảm giác như thể thế giới này đang sụp đổ.

Hắn thấy những cảnh tượng lúc nhỏ, mẹ hắn dẫn hắn đi khắp nơi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ khắp thế gian. Luôn luôn bên cạnh chăm sóc hắn. Hắn thấy người luôn nở nụ cười hiền từ mỗi khi hắn khó khăn, hắn chán nản.

Những hình ảnh này nhanh chóng bị vỡ nát, hắn cố gắng giang tay ra cản lại, nhưng hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được điều gì.

Hắn căm phẫn, hắn oán giận những kẻ đã tổn hại mẹ hắn, đã đưa hai mẹ con hắn đến ngày hôm nay. Hắn giận người đàn ông phụ lòng kia không bảo vệ tốt mẹ hắn.

Hắn ủy khuất, hắn từ nhỏ đã thiếu tình thương của người mà hắn gọi là cha, giờ đây hắn đã mất luôn người thương yêu hắn nhất.

Mọi cảm xúc dồn nén bao nhiêu năm nay bây giờ bộc phát.”.

“Khô … ô ….ô ….ông .. ông … ông”. tiếng hét chất chứa tất cả nỗi niềm khiến người nge được cảm giác xé nát tâm can.

Cả người hắn run lên từng hồi, mắt hắn, miệng hắn bắt đầu xuất hiện vệt máu.

Trong người hắn có một luồng sức mạnh bộc phát phá hủy hết thảy kinh mạch, toàn thân hắn đẫm máu, máu từ khắp nơi trong cơ thể ứa ra. Hắn ngã xuống sàn nhà hôn mê bất tỉnh.

Đến khi hắn mở lại mắt, xung quanh quang cảnh chính là cái phòng nhỏ của hắn, bên cạnh là tiểu muội hàng xóm đang lo lắng nhìn hắn.

Hắn bước xuống giường, chạy vội ra sảnh lớn. Nhìn mẹ hắn bất động nằm bên trong.

Trên mặt mẹ hắn thấp thoáng còn hiện lên vẻ lo lắng, không an lòng.

Hắn đau lòng, hắn tự trách, trách bản thân không nên thân, hắn để người yêu quý hắn nhất đến khi ra đi còn không được thanh thản.

Hắn tiến tới trước linh cữu mà quỳ sụp xuống, thều thào nói.

“Mẹ, con về rồi”.

Mẹ hắn dường như có linh, sau khi nghe thấy lời nói của hắn cũng trở nên thanh thản.

Hắn cứ như vậy quỳ trước linh cữu ba ngày, hắn như hóa thành tượng đá không cử động, không cảm xúc, không có sinh mệnh.

“Trưởng thôn, ngài xem”. Một bác hàng xóm đứng gần trưởng thôn khẻ nói, ánh mắt lo lắng hướng về Thiên Phúc.

“Haizz, đúng là đứa bé mệnh khổ. Nhớ nấu chút đồ ăn mang cho nó”.

“Vâng”.

“Đã khuya rồi, ngươi ăn chút gì đi”. Tối đến, Thạch Cổ Đồng đem đồ ăn đến.

“Không thì ngươi uống chút canh đi. Ngươi đã quỳ ba ngày rồi”.

Thấy hắn không phản ứng cứ ngây ngốc quỳ tại đó. Bạch Thu Lan, con gái của chú Bạch nhà kế bên chịu không được. Khóc bù lu bù loa lên.

“Thiên Phúc, ngươi đừng như vậy, ngươi đừng như vậy mà. Ngươi ăn chút gì đi được không”. Cô bé vừa khóc vừa kéo Thiên Phúc. Nhưng hắn không có chút phản ứng nào với thế giới xung quanh.

Đúng lúc này Trưởng thôn tiến vào. Ông ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Phúc nhi, ngươi là đứa bé hiểu chuyện. Mẹ ngươi chắc chắn không muốn nhìn thấy ngươi như bây giờ. Nàng chỉ là thay đổi một cách thức khác để bên cạnh ngươi. Nàng sẽ luôn bên cạnh ngươi, sẽ luôn dõi theo ngươi, bảo vệ ngươi. Thế nên ngươi phải sống cho tốt. Đừng khiến nàng phải lo lắng về ngươi. Hãy để nàng có thể ra đi thanh thản”.

“Mai lão, con rất buồn. Trong người cảm thấy rất khó chịu”.

“Buồn thì cứ khóc thật to, đem những ủy khuất con đã phải chịu khóc ra hết đi”.

Lúc này, Thiên Phúc khóc, hắn khóc vô cùng thương tâm, vô cùng ủy khuất.

Ngày thường Thiên Phúc ngoan hiền, hiểu chuyện, không quậy phá như đám nhóc trong thôn. Dần dần, mọi người không còn xem hắn là một đứa trẻ. Nhưng tiếng khóc này làm mọi người mới nhớ ra rằng, Thiên Phúc cũng chỉ là một đứa nhóc 11 tuổi. Tiếng khóc nất của Thiên Phúc vang vọng khắp ngôi nhà nhỏ. Nhiều người không cầm được nước mắt. Hắn khóc đến khi không còn phát ra tiếng nữa hắn mới ngất đi.

Bác Lưu đưa hắn vào trong phòng nghỉ ngơi.

Hắn tỉnh dậy sau cơn hôn mê lần thứ hai, trước mắt vẫn là căn phòng nhỏ quen thuộc và cô bé Thu Lan vừa mới ba tuổi mở to đôi mắt đen long lanh nhìn hắn.

“Đại ca ca, ngươi tỉnh rồi”.

“ừm”.

“Đại ca ca, ngươi ăn chút gì không? Ta có bánh này”. Cô bé dùng sức bẻ đôi cái bánh đang còn ăn dở, bánh hơi cứng khiến bé con phùng má, trợn mắt, dùng sức đến nổi mặt đỏ bừng.

“tạch”. cái bánh cuối cùng cũng được bẻ đôi, cô bé đưa bàn tay nhỏ mủm mỉm đáng yêu tới, trong lòng bàn tay là nữa cái bánh mới được nàng dùng hết sức bình sinh mới có thể bẻ ra.

“Cảm ơn”. Hắn cười, hắn nhận lấy nữa cái bánh.

Mấy ngày nay hắn tổn thương quá độ, lại không có ăn gì nên cả người hắn rã rời, không có sức lực. Hắn cảm giác nữa cái bánh này nặng dị thường. Hắn cầm bánh tựa như cầm cục ta vài trăm cân khiến hắn xém chút nữa đã đánh rơi nó.

Hắn từ từ chậm rãi nhai nuốt rồi lê thân thể vô lực bước đến sảnh chính. Các thôn dân vẫn đang giúp hắn chuẩn bị lễ tang cho mẹ hắn.

“Mai lão, Lôi lão sư, các cô bác, các bạn học,… cảm ơn mọi người đến giúp đỡ”. Hắn cúi đầu thật sâu, xém chút nữa hắn ngã nhào xuống sàn. May mắn được Thạch Cổ Đồng đứng bên cạnh đỡ lấy.

“Chuyện nên làm mà thôi, cháu không cần để trong lòng”.

“Cháu bớt đau buồn”.

“Người đi thì đã đi, người sống thì phải sống tiếp”.

“Trần huynh, nén bi thương”…

“Vâng”.

“Ba ngày nay ngươi chưa ăn gì, hiện giờ cũng đến giờ cơm. Mọi người cùng nhau ăn chung bữa cơm”. Trưởng thôn đề nghị, nói là đề nghị nhưng mà mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ chỉ chờ hắn tỉnh lại.

Hắn tự tay dâng lên một bát cơm trắng, một quả trứng luộc, một đĩa muối trắng và một chén nước lên bàn thờ.

Sau đó hắn tiến ra chào hỏi mọi người.

“Cơm nước đã chuẩn bị xong, mọi người dùng thoải mái”. Vợ chồng chú Bạch nhà kế bên thấy thế liền lên tiếng.

Mọi người tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, chẳng mấy chốc, căn nhà nhỏ của hắn trở nên chật ních người.

Dùng xong bữa trưa, trưởng thôn đại diện đứng ra chủ trì, dân làng cùng nhau góp sức giúp hắn hoàn thành lễ tang.

Trưởng thôn đọc điếu văn tiễn biệt, sau đó mọi người đưa quan tài vào mộ huyệt.

Mộ huyệt của mẹ hắn không giống như mọi người trong thôn được đặt trong nghĩa trang chung mà làm theo mong muốn của mẹ hắn trước khi qua đời. Nàng muốn được chôn cất trong vườn phía sau ngôi nhà nhỏ của mình.

Hắn là người đầu tiên đắp đất lên mộ, sau đó mọi người mỗi người một nắm hoàn thành lễ hạ táng. Một lát sau một ngôi mộ bằng đất hình thành. Đầu mộ chính là một tấm bia đá do chính tay hắn khắc lên.

Sau khi hoàn thành buổi lễ, mọi người ra về. Mọi người biết hắn cần thời gian để thích ứng, để vượt qua mất mát này. Hắn cũng hiểu điều đó. Hắn không còn gào khóc. Hắn chỉ lặng yên ngồi bên cạnh mộ mẹ hắn.

“Mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật hạnh phúc”.

“Mẹ chắc chắc sẽ không còn phải lo lắng cho con nữa”.

“Con đã trưởng thành”.

Hắn đang ngồi tâm sự cùng mẹ hắn bỗng nhiên hắn cảm ứng được có người xung quanh.

Hắn cẩn thận quan sát xung quanh lại không phát hiện được bất kỳ ai.

“Chắc có lẽ mấy ngày nay quá suy yếu nên ta cảm giác sai”. Hắn tự nhủ.

Sau khi hắn rời khỏi, một bà lão mặc áo bào màu trắng tiến đến trước mộ mẹ hắn.

“Haizzz. Ngươi a. Ta mới rời đi bao lâu. Làm sao lại đến nông nỗi này”.

Bà lão để lại một nén nhang rồi rời đi.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.