Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Hạch

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

Chương 19: Khảo Hạch

Kể từ khi mẹ hắn qua đời, hắn cũng lao đầu vào việc tu luyện. Muốn nhanh chóng năng cao tu vi của bản thân.

Thiên Phúc đã tiến vào cảnh giới đầu tiên của Luyện Thể Cảnh là Thông Mạch Kỳ khi hắn luyện thành phàm cấp linh căn. Chỉ là khi đó, hắn một lòng muốn trở về nên chưa tiến hành tu luyện.

Thông Mạch kỳ là cảnh giới tu sĩ hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể để đã thông tám mạch kỳ kinh và mười hai đường chính kinh. Đẩy tạp chất bên trong kinh mạch ra khỏi cơ thể. Nối các mạch với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn khắp cơ thể.

Tùy những loại công pháp khác nhau mà thứ tự đã thông kinh mạch trong cơ thể cũng khác nhau.

Hắn lựa chọn phương pháp an toàn nhất mà các tiền bối đi trước đã đúc kết được. Phương pháp này tốc độ khá chậm nhưng lấy việc chắc chắn làm gốc.

Hắn phải lần lượt đả thông tám mạch: Đốc mạch – Xung mạch - Đới mạch – Âm Duy Mạch – Dương Duy Mạch – Âm Kiểu mạch – Dương Kiểu mạch – Nhâm Mạch.

Sau đó sẽ tiến hành đã thông mười hai đường chính kinh.

Mỗi khi bình minh bắt đầu, khi linh khí trong thiên địa được tinh lọc tinh khiết nhất. Thiên Phúc đều bắt đầu tu luyện đến khi mặt trời hoàn toàn xuất hiện thì mới dừng lại.

Mỗi ngày hắn chỉ tu luyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế.

Hắn cũng muốn tu luyện cả ngày nhưng không thể. Linh khí hiện tại trong thiên địa đã không như trước. Không dồi dào, không tinh khiết mà nó vô cùng ít ỏi lại bị trộn lẫn vô số loại khí tức khác nhau, khiến người tu luyện khó có thể hấp thụ.

Trong cảnh giới Luyện Thể, việc hấp thụ thiên địa linh khí tinh khiết là điều rất quan trọng. Hắn không muốn chỉ vì lợi ích nhất thời mà làm ảnh hưởng con đường sau này.

Hơn nữa, để nâng cao sự tinh khiết của linh khí trong cơ thể, hắn còn dùng Tịnh Linh Quyết tìm được trong Cổ thư để tinh luyện lại linh khí trong cơ thể.

Linh khí bên trong cơ thể hắn đã tinh luyện đến tinh khiết nhất, điều này khiến hắn rất hài lòng.

Công pháp tinh lọc linh khí cũng không quá hiếm thấy. Bên trong môn phái hay gia tộc trong thời đại này đều sẽ có, nó là công pháp căn bản của các tổ chức này. Tùy vào cấp bậc của công pháp mà quyết định độ tinh khiết của linh khí hấp thụ vào cơ thể khác nhau. Thường các gia tộc lớn thì sẽ có công pháp tinh lọc linh khí cấp cao hơn.

Một buổi trưa nắng gắt của nữa năm sau, tiếng chuông đồng treo trong nhà trưởng thôn vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong Mai Hoa thôn, mọi người trong thôn vội vàng bỏ lại công việc đang làm tập hợp lại trong sảnh nhà Trưởng thôn.

Một trung niên tu sĩ, bộ dáng không lấy làm bắt mắt, trên người khoác một bộ y phục màu đen, trên mặt mang theo khí thế bề trên. Theo sau là 5 vị thiếu niên trẻ tuổi, tướng tá bất phàm, mặc đồng phục xanh trắng. Trên y phục bọn họ đều có khắc họa một ngọn núi xanh cao chót vót được bao quanh bởi mây trắng, bên cạnh đề hai chư Vân Sương.

“Ta là Chu Hắc,trưởng lão ngoại môn của Vân Sương Phái cai quản khu vực này, lần này là vì ước hẹn mỗi mười năm một lần đến chiêu sinh”. Chu Hắc nói với mọi người trong Mai Hoa thôn.

Chu Hắc vẫy tay với năm thiếu niên. Trong đó có bốn nam một nữ. Một thiếu nữ đem tới một viên đá trong suốt như quả trứng gà.

“Đây là Trắc Cơ Thạch, chắc hẳn nhiều người trong đây đã biết công dụng của nó nhưng ta vẫn phải nhắc lại cho đám trẻ một lần.

Nó sẽ cho thấy các ngươi có tư chất tu tiên hay không, gồm năm màu: Trắng - Vàng - Xanh – Đỏ – Tím . Tương ứng với năm cấp linh căn: Phàm - Hoàng – Huyền - Địa – Thiên cấp. Mỗi cấp lại được chia làm ba phẩm: Hạ Phẩm – Trung Phẩm - Thượng Phẩm. Tùy theo nồng độ ánh sáng của các các cấp mà phân chia.

Phàm cấp linh căn thấp nhất, đại đa số người khác đều là phàm cấp. Thiên cấp linh căn cao nhất, chứng tỏ ngươi có tương lai không thể tưởng tượng được. Ngươi sẽ có tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác, ngươi có bắt đầu tốt hơn người khác, ngươi cũng sẽ đi xa hơn người khác. Điều đó dẫn đến việc người cũng hưởng được tất cả vinh quang mà người khác mơ ước đều không được”. Chu Hắc hăng say nói, trên mặt hắn khó che giấu được sự ao ước, tràn đầy hướng tới.

Chu Hắc ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Tất nhiên, ta cũng không hy vọng các ngươi có thể có tư chất nghịch thiên. Chỉ cần các ngươi có được tư chất Huyền cấp thì sẽ được nhận làm đề tử nội môn. Hoàng cấp cũng có thể miễn cưỡng được nhận làm đệ tử ngoại môn, sau này cố gắng cũng có thể đạt tới tình trạng giống như ta bây giờ. Còn Địa cấp thì có thể lựa chọn một vị trưởng lão làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền của người đó.

Khi các ngươi đến môn phái còn được tiến hành kiểm tra tỉ mỉ thuộc tính của bản thân để có thể đi trên con đường tu luyện đúng đắn nhất.

Nói đến đây thôi, bây giờ các ngươi chỉ cần để tay lên Trắc Cơ Thạch là được, ta sẽ thi pháp kiểm tra.

Những người đã từng kiểm tra thì không cần kiểm tra lại nữa. Những người quá hai mươi tuổi và chưa tới mười tuổi đều không cần kiểm tra. Chúc các ngươi may mắn”.

Trong thôn, hầu hết mọi người đều là người đã từng trắc thí thất bại nhưng trên mặt họ hiện lên những vẻ lo lắng hồi hộp như chính bản thân mình đang tiến thành kiểm tra. Họ đều mong muốn trong thôn có người được theo các vị chân nhân đi tu tiên, có thể tự do bay lượn khắp nơi.

Chu Hắc cũng không muốn tốn thời gian đến nơi đây trắc thí. Trong tông mồn đều biết, rất nhiều năm nay môn phái chẳng thu được một vị đệ tử ưu tú nào từ nơi này cả. Nhưng chưởng môn cùng Đại trưởng lão mỗi lần đều nhắc nhở đám người giám trắc bọn hắn phải đến Mai Hoa thôn làm kiểm tra và không được lơ là.

Lần này, Chu Hắc thầm mắng vận may không tốt mới bốc trúng nơi này. Nhưng dù sao Đại trưởng lão cùng chưởng môn đều lên tiếng nhắc nhở nên không ai dám làm trái hay quá phận ở nơi này.

Mọi người lần lượt tiến lên kiểm tra, Chu Hắc không ngừng thi pháp.

Thử một lượt đến người thứ sáu mươi nhưng chưa ai đạt được yêu cầu, ngay cả một người tốt nhất cũng chỉ là vừa sáng lên một tia màu trắng liền tan biến.

Chỉ còn lại tám người chưa tiến hành làm kiểm tra. Việc này làm đám người Vân Sương phái dù không quá ôm hy vọng cũng tương đối thất vọng.

Thôn dân chỉ có chút tiếc nuối rồi nhanh chóng tan đi, dường như mọi người cũng quen cảnh này. Trên mặt họ không có thất vọng mà còn ẩn chứa một tia hy vọng mong manh chưa lụi tàn, từng ánh mắt mong mỏi đang hướng về đám người chưa làm khảo sát.

Lúc này một người trẻ nhất trong đám người Vân Sương phái cau mày lên tiếng:

“Ta đã nói các người không cần kiểm tra bọn người thôn dã này, chỉ phí thời gian mà thôi, lại không chịu nge ta, bây giờ đã thấy chưa? Làm tốn thời gian tu luyện quý báu của ta. Lần này Chu trưởng lão được phân công trong khu vực này là đã định trước sẽ thua các vị trưởng lão khác, không cần phải làm tốn thời gian thêm nữa, nhìn bọn hắn đi, đúng là cả đám phế vật không có một ai ra hồn”.

Kẻ vừa mới lên tiếng phỉ báng là Khâm Sinh cháu trai của thành chủ thành Tinh Lan, là một thành khá lớn gần Mai thành. Từ nhỏ được sống trong nhung lụa, tính tình kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Trưởng lão và các vị còn lại hơi khó chịu nhưng vì hắn ta có vị huynh trưởng Khâm Nam là đệ tử nội môn còn là đồ đệ của lục trưởng lão cũng là tổ phụ của hắn Khâm Thành. Gia tộc hắn trong tông môn đã cắm rễ sâu đậm; đặc biệt là kỳ thi sát hạch kế tiếp hắn rất có khả năng được nhận làm đệ tử nội môn nên mọi người không muốn tranh chấp với hắn. Hắn luôn xem mình là thiên tài, sẽ tiếp bước huynh trưởng trong tương lai.

Vị nữ đệ tử duy nhất tên là Lưu Thanh Hồng khó chịu nói: “Đại trưởng lão căn dặn không ai dám làm trái, ngươi đừng phàn nàn nữa. Có giỏi tới trước mặt Đại trưởng lão mà phàn nàn. Còn không thì câm miệng đi”. Nàng ta là cháu gái của Nhị Trưởng lão, nàng rất không thích Khâu Sinh.

Khâm Sinh cũng đã phát hết bực tức lại thấy Lưu Thanh Hồng không dễ chọc nên hắn cũng biết điều im lặng.

Mập mạp tên Đại Thụ lúc này rụt rè tiến lên. Hắn lúc đầu rất tự tin, sau đó thấy tình cảnh thảm hại của sáu mươi người đều không có một người nào làm cho cục đá này phát ra ánh sáng màu vàng. Điều này khiến lòng tin của hắn giảm mạnh.

“Mập mạp, nhanh lên. Đừng lề mề tốn thời gian quý báu của chúng ta”. Kẻ lên tiếng thúc giục chính là Khâm Sinh.

Khi Chu Hắc Trưởng lão thi pháp, lập tức một luồng ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra bên trong Trắc Cơ Thạch, chiếu sáng mọi người đứng gần.

“Là màu vàng nhạt, là Hoàng cấp linh căn hạ phẩm. Miễn cưỡng đủ điều kiện”. Chu Hắc sắc mặt cũng tốt hơn phần nào.

“Cuối cùng cũng có một kẻ xem như hợp cách”. Chư Hắc thầm nhủ trong lòng.

“Cũng có một người xem như hợp cách”. Một vị thiếu niên khác nói.

“Haha, ta đã nói là ta có thể chất đặc thù mà các ngươi không tin. Ngươi xem lão đại có bao giờ lừa các ngươi không”. Đại Thụ cười to ra oai với đám đàn em của hắn.

“Đại ca, lợi hại”.

“Đại ca lợi hại”.

Một đám nhóc thật lòng hoan hô, chúc mừng mập mạp.

“Hừ, một Hoàng cấp linh căn hạ phẩm mà đã vui như vậy. Thật đúng là một nơi phế vật”. Khâm Sinh chế giễu.

Thôn dân cũng không để ý đến Khâm Sinh chế giễu, mọi người chỉ nhìn về phía người đang làm kiểm tra.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.