Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cấp

Tiểu thuyết gốc · 2138 chữ

Chương 20: Thiên Cấp

Đến lượt Lam Đao, là cháu trai duy nhất của trưởng thôn. Chu Hắc vừa mới thi pháp, một màu tím phát ra chiếu rọi không gian. Khắp nơi trở nên huyền ảo như mộng cảnh.

“Màu tím, là màu tím”.

“Thiên cấp”

“Trời ạ, là Thiên cấp”.

Đám đệ tử Vân Sương phái vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lam Đao.

“Thiên cấp, là Thiên cấp. Lần này nhặt được bảo bối rồi, hahaha”. Chu Hắc mừng rỡ, hắn là người phát hiện tư chất Thiên cấp cho môn phái. Hắn chắc chắn sẽ được ban thưởng vô cùng phong phú.

Phải biết rằng tư chất Thiên cấp rất khó có được, mấy ngàn năm cũng chưa chắc có người này xuất hiện. Huống chi bây giờ hắn lại là người tìm được Thiên cấp thượng phẩm. Hắn đã nhìn thấy được tương lai tươi đẹp của mình.

Thái độ của bọn họ liền thay đổi, cặp mắt nhìn Lam Đao như nhìn thấy báu vật quý hiếm trên thế gian. Hận không thể liền tiến tới lôi kéo làm quen, kết thân ngay lập tức.

Chu Hắc cũng vui như mở cờ trong lòng, hắn cũng được xem như công thần của môn phái. Cũng có ân tri ngộ với Lam Đao. Tiền đồ về sau là bất khả hạn lượng. Hắn tiến lên ân cần hỏi han:

“haha. Chúc mừng, chúc mừng. Thiếu niên, ngươi là thiên tài mà ngàn năm nay môn phái mới có. Tiền đồ của ngươi sau này chúng ta khó mà có thể nghĩ tới. Thiếu niên, ngươi tên gì?”.

“Chào Chu trưởng lão, ta tên Lam Đao”.

“Ngươi mau chóng mang theo hành lý theo ta về môn phái. Chưởng môn nhất định rất vui mừng”. Chu Hắc thúc dục, hắn dường như đã đợi không được, mong muốn mau chóng chạy trở về môn phái báo cáo công lao với chưởng môn. Hắn cũng sợ ra ngoài ý muốn, phải biết rằng tư chất Thiên cấp thượng phẩm toàn bộ Mai châu này cũng không dễ tìm. Vả lại vì tranh nhau thiên tài mà hằng năm các phái không ít lần đụng độ, dẫn đến không ít đại chiến. Dù sao Hồng quang lúc nảy cũng vô cùng chói mắt.

“Ta hiện giờ không thể đi theo các ngươi, ta muốn phụng dưỡng ông nội thêm vài năm”. Lam Đao trên mặt thoáng chút chần chừ trả lời.

Nghe được câu trả lời của Lam Đao khiến Chu Hắc và các đệ từ Vân Sương phái đứng sau rất bất ngờ, cả đám ngơ ngác.

“Điên rồi đi, tư chất tốt như vậy mà lại không tận lực tu hành”. Cả đám suy nghĩ miêng man. Bọn họ khó có thể hiểu được suy nghĩ của đám thôn dân này.

“Chuyện này, ngươi suy nghĩ kỹ chưa. Ngươi đang trong độ tuổi tốt nhất để tu hành, ngươi mà bỏ lở thì quả thật vô cùng đáng tiếc. Trong giới tu hành người tới trước sẽ được tiên cơ, có nhiều cơ hội có được càng nhiều tài nguyên hơn”. Chu Hắc nói.

Tuy ngoài miệng lên tiếng khuyên cang nhưng trong lòng Chu Hắc bây giờ liền nghĩ: “Không phải kẻ này chê Vân Sương phái, muốn bái nhập tông môn khác mới lấy lý do này đấy chứ. Dù sao hắn cũng là Thiên cấp thượng phẩm. Nếu như là ta thì ta cũng không chịu bái nhập tông môn tầng chót như Vân Sương phái”.

“Ngài cũng thấy, ông nội ta tuổi già sức yếu. Chỉ có một mình ta là người thân. Ta không thể bỏ mặc người mà không quản”. Lam Đao đứng bên cạnh thôn trưởng đáp lại.

Chu Hắc nhìn trưởng thôn tới lui, trong đầu cũng đang suy nghĩ cách thuyết phục Lam Đao. Lam Đao không những thiên tài không thể bỏ lỡ còn dính dáng tới tền đồ của hắn sau này.

“Ngươi đang bỏ lỡ cơ hội trở thành tuyệt thế thiên tài đứng đầu ngàn vạn người. Ngươi đang bỏ lỡ tiền đồ tốt đẹp bao người mơ ước ngươi có biết không? Ngươi không muốn được mọi người sùng bái? Ngươi không muốn được mọi người kính ngưỡng? Ngươi không muốn có được lực lượng cường đại? Ngươi không muốn hùng bá một phương?”. Chu Hắc dùng vẻ mặt chân thành, cố gắng cho thấy lời hắn nói là điều hiển nhiên sảy ra. Hắn tin tưởng một đứa bé mới mười lăm tuổi, lại không tiếp xúc với bên ngoài sẽ không thể nào chống lại được những cám dỗ này.

Không những Lam Đao nghe được cũng rất động lòng, mà mọi người tại đây nghe được không ai không thể không động lòng. Thiên Phúc đứng bạn cạnh cũng rất nể phục tài lôi kéo của Chu trưỡng lão này.

Nhưng Lam Đao vẫn lắc đầu từ chối.

Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, hắn bèn ra chủ ý.

“Ngươi có thể mang theo ông nội ngươi đến Vân Sương phái tu hành, vừa tu hành còn có linh khí giúp gia gia ngươi mạnh khỏe. Còn có thể mời các trưởng lão hoặc ngay cả trưởng môn cũng có thể vì gia gia ngươi kéo dài sinh mệnh”.

Chu Hắc cảm thấy phương pháp của mình quá là diệu. không thể nào chối từ. nào ngờ trưởng thôn vừa cất lời khiến mặt cười của hắn chợt cứng ngắc.

“Ta đã già, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày. Hơn nữa ở đây còn rất nhiều thôn dân cần ta chăm sóc. Không thể đi xa được”.

Chu Hắc không biết phải làm sao. hắn vò đầu bức tóc cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn có thể thuyết phục đám người thôn dã không hiểu chuyện này. Trong lòng hắn rất gấp.

Đúng lúc này thôn trưởng lại lên tiếng.

“Lam Đao, con có muốn lên Vân Sương phái tu luyện không?”. Mai lão hỏi Lam Đao.

“Con cứ nói ra lời thật lòng là được”. Mai lão thấy Lam Đao im lặng liền nói tiếp.

“Vâng”. Lam Đao suy nghĩ một lát liền gặt đầu.

“Con cứ yên tâm đi tu luyện đi, Vân Sương phái cũng không quá xa thôn ta. Có thời gian rảnh thì chạy về thăm ta là được. Đừng bỏ lỡ cơ hội này”.

“Nhớ lấy, phải chăm chỉ tu luyện, sau này thôn dân còn phải trông cậy vào con”.

Nghe được lời của thôn trưởng, Chu Hắc xém chút chút kiềm nén không được vỗ tay ăn mừng. Hắn nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, uy nghiêm của một vị trưỡng lão.

“Vậy, chúng ta mau chóng thu dọn hành lý để lên đường thôi. Ta đã truyền tin về môn phái, chắc hẳn trưởng môn cùng các Trưởng lão cũng đang chờ để chào đón ngươi”. Chu Hắc thấy chỉ còn lại hai người, hắn biết tại một nơi nhỏ bé này ra đời một vị thiên kiêu đã là được trời ân điển. Khó có khả năng có một lúc tận hai ba người.

Đang định khởi hành tiến về môn phái, đúng lúc này giọng nói của một hán tử trong thôn vang lên.

“Chu Trưởng lão, không phải còn người chưa được kiểm tra sao, mong ngài có thể giúp đỡ kiếm tra tư chất của hắn. Trời còn sớm, vả lại chỉ còn có hai người, kiểm tra cũng không tốn quá nhiều thời gian. Nhất định không chậm trễ việc trở về môn phái của các vị”.

Lời nói của hán tử làm cho Chu Hắc hiện lên vẻ không vui. Lời nói này chẳng khác nào nói hắn làm việc qua loa. Trước mặt các đệ tử khác khiến hắn khá mất mặt. Nhưng vì Lam Đao là người của Mai Hoa thôn nên hắn cũng không quá làm khó. Nghĩ đến muốn đánh tốt quan hệ với Lam Đao nên đành chấp nhận lời thỉnh cầu của thôn dân.

“Đúng, Đúng. Ta vì quá vui mừng nên quên mất. Các vị chớ trách. Thanh Hồng, ngươi giúp vị thiếu niên kia trắc thí ”. Chu Hắc muốn ngay lập tức trở về môn phái, hắn sợ chậm trễ sẽ có biến, nhưng người ta cũng đã nói như vậy hắn đành kiếm cớ giải thích qua loa.

Dưới đài chỉ còn lại Thạch Cổ Đồng cùng Thiên Phúc hai người. Thạch Cổ Đồng đang định tiến lên kiểm tra thì một lời nói đày tính mỉa mai hiện lên.

“Hai tên tiểu tử này ta xem cũng chẳng có gì đặc biệt, nhìn là biết phế vật, thôn trang nhỏ này đã xuất hiện một vị thiên tài ngàn năm khó gặp thì các ngươi đã được trời cao chiếu cố lắm rồi, đừng quá ôm hy vọng viễn vong. Theo ta, hai người bọn hắn không trắc thí cũng được. Chúng ta nhanh chóng trở về sơn môn, đừng để chưởng môn cùng Đại trưởng lão đợi lâu”. Hắn luôn xem mình là thiên tài, là tương lai của môn phái, không ngờ tự dưng lại xuất hiện một tên Thiên cấp linh căn, khiến hắn vô cùng khó chịu.

“Cũng chỉ còn hai người mà thôi, đã làm đến đây rồi tại sao lại không làm đến cùng, nhỡ đâu Cổ Đồng có thể có được tu chất tu tiên thì không phải bỏ lỡ nhân tài sao”. Lúc này Thiên Phúc thấy bọn người này không định cho Cổ Đồng kiểm tra hắn đánh phải lên tiếng.

“Nhân tài? Ngươi nói ngươi hay nói hắn. Ngươi nhìn hai người các ngươi mà cũng dám tự cho mình là nhân tài. một kẻ thô kệch to lớn. Một kẻ nhìn là biết bệnh tật sắp chết còn dám tự cho mình là nhân tài.

hahaha, cười chết ta”.

Khâm Sinh vô cùng càn rỡ cười to chế giễu. Đám đệ tử của Vân Sương phái có kẻ nở nụ cười phụ họa, có người im lặng, cũng có người nhăn mày khó chịu.

Thiên Phúc bệnh tật trong người, người thân duy nhất lại vừa mới qua đời, Khó khăn lắm mới vượt qua cảnh ngộ đau lòng. Thôn dân xem đó là điều cấm kỵ không ai muốn nhắc đến. Mà kẻ ngoại lai này lại càn rỡ như thế khiến thôn dân ai nấy đều rất tức giận.

“Nhóc con, ngươi dừng quá đáng”. Một bác gái lên tiếng nhắc nhở Khâm Sinh.

“Ta nói thế thì thế nào, ta chỉ nói sự thật mà thôi.

Ta quá đáng thì thế nào, các ngươi có thể làm gì ta. Một lũ tiện dân mà thôi, cũng dám lớn tiếng đe dọa ta. Thật không biết ai cho ngươi lá gan”. Khâm Sinh khinh thường nói.

Chú Bạch, hàng xóm nhà Thiên Phúc bước lên định ra tay dạy dỗ Khâm Sinh nhưng bị Thiên Phúc đứng trước cản lại.

“Ta không phải thiên tài, ta chỉ là người bình thường không thể tu luyện, nhưng Cổ Đồng thì khác, hắn từ nhỏ đã sức lực hơn người, là người khỏe nhất trong chúng ta. Hắn chắc chắn có tư chất tu tiên”. Thiên Phúc nhịn không được phản bác.

“Sức lực phi thường? đám ếch ngồi đáy giếng như các ngươi mới có thể tự cho là vậy. So với chúng ta, hắn chẳng khác nào con kiến hôi, không có sức hoàn thủ”. Hắn vừa nói vừa lắc đầu đầy vè khinh thường.

“Vô tri”. Thiên Phúc nhịn không được thốt ra.

Khâm Sinh từ nhỏ đã có tính cách thiếu gia, vào môn phái lại được đủ loại nịnh bợ. hôm nay vậy mà hắn lại bẽ mặt hết lần này đến lần khác. Tính sĩ diện hảo của hắn nổi lên.

“hừm, ngươi tính là thứ gì, dám bảo ta vô tri. Một đứa tiện dân thôn dã dám phát ngôn ngông cuồng. Dám nhục mạ ta. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một bài học thì ngươi không biết trời cao đất dày thế nào”.

Khâm Sinh lao thẳng đến Thiên Phúc, Cổ Đồng đứng bên cạnh vội vàng lách người đón đỡ một quyền.

“Hôm nay ta thay người nhà các ngươi dạy dỗ các ngươi cách làm người”. Hắn được thế lấn tới, tiếp tục tung quyền, tung cước về phía Cổ Đồng.

Chu Hắc hôm nay cũng cảm thấy đám thôn dân này không biết điều, luôn trái ý hắn. Hắn cũng cần cho Lam Đao thấy rõ sự chênh lệnh của tu tiên giả và đám phàm phu tục tử nên mới không ra tay ngăn cản Khâm Sinh.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.