Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Luân Thành

Tiểu thuyết gốc · 1177 chữ

Đan dược vừa vào nhanh chóng hoà tan, sau đó thâm nhập vào kinh mạch, xung quanh Vân Tinh bắt đầu nổi gợn, đó không phải gió mà là từng sợi linh khí.

Mật độ linh khí nơi đây không quá nhiều, có thể khinh đúng là phàm trần, nhưng vừa đủ cho Vân Tinh có thể trong buổi sáng tiến đến ít nhất Luyện Khí tam tầng.

Buổi trưa, mặt trời ở đỉnh điểm.

Trong nhà, từng sợi linh khí đang bị hấp thu bỗng dừng lại, Vân Tinh thở dài một phát, nhưng lần này không có khí màu xám, vì tạp chất lúc trước đã bị hắn tống khứ hết.

Khuôn mặt lem lúa giương lên khoé miệng.

Luyện Khí cảnh Ngũ tầng!

Hắn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là Tứ tầng, không ngờ Phụ Tâm Đan lại có hiệu quả đến như vậy.

Không phải, hình như là do Tru Mệnh Biểu.

Suy nghĩ nhất thời làm tâm tình Vân Tinh đang vui đột nhiên trầm xuống, im lặng sờ vào ngực mình, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, hắn nhìn thấy tô bánh bao liền nuốt hết vào bụng, sau đó định đem tô trả lại cho Từ lão.

Bước ra khỏi cửa, nhìn thấy căn nhà gỗ của mình nằm ở trong rừng cây, rừng cây này tên là Thiên Độ Lâm, có người truyền rằng nơi này là do lão thiên vô tình rải hạt giống vào đây nên mới hình thành khu rừng này.

Thật chất, không có lão thiên nào ở đây cả, tất cả là do tạo hoá gây nên.

Độ cao nhất trong tất cả kiếp trước của hắn dừng bước ở Tiên giới đỉnh phong, đỉnh phong ở Tiên giới có thể khai thiên tích địa, có thể tạo ra cả đại lục hoàn toàn mới, hắn do gặp phải khó khăn dẫn đến tử vong, mới trọng sinh lại ở kiếp khác.

Mà mỗi kiếp của hắn đều được nhập vào đại lục mà các thần tiên khác tạo ra, chung quy đều được gọi là phàm trần.

Tất cả kiến thức của Tiên giới, Vân Tinh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí là công pháp, trận pháp, các bí mật khiến cả đại lục kinh thiên động địa.

Có thể nói, chính hắn là một bách khoa toàn thư sống!

Chỉ có đều, đại lục này quá xa lạ, trước mắt hắn không biết vùng đại lục này có danh hào là gì, cái tên ăn mày này kiến thức quá hạn hẹp.

Vân Tinh đứng nhìn con sông hồi lâu, mới quay đầu hướng đường mòn đi tiếp.

Dựa theo trí nhớ chủ nhân cỗ thân thể này, con đường mòn dẫn đến con đường lớn hơn, con đường lớn mới đi đến một toà thành nhỏ.

...

Trên con đường lớn, được gọi là Quân lộ.

Ven đường là hàng cây, Vân Tinh đang cước bộ về phía trước.

Lộc cộc...lộc cộc...

Từng cỗ xe ngựa to lớn đi nhanh qua, không thể không cảm thán toà thành rất là tấp nập người ra vào.

Sau thời gian một nén hương, Vân Tinh cuối cùng cũng đứng trước cổng thành, cổng thành này không cao lắm, chỉ cao khoảng ba trượng, bên trên khắc từng chữ to: Nhật Luân Thành

Tiểu thành này tuy có lính gác, nhưng chỉ để làm cảnh, không có luật lệ hà khắc nào nên tùy người ra vào thành.

- Tiểu tử, lại đến kiếm chút tiền à?

Tên lính canh gác cổng nhìn thấy Vân Tinh lên tiếng hỏi.

- Vâng.

Vân Tinh ngoan ngoãn đáp lại, hắn thân thể này bên ngoài chỉ mới mười ba tuổi, nếu như lại cư xử như bình thường thì hỏng chuyện rồi.

- Ngươi có thấy Từ lão không?

Vân Tinh hỏi, Từ lão không phải cố định một chỗ mà kiếm ăn, đôi khi lão phải kiếm chỗ khác, hoặc là bị giành hoặc lại chỗ đấy làm ăn ngon hơn.

- Lão đang ở Luyện Đan Điếm của Dần gia, không biết là đang làm gì nhưng nghe nói ồn ào lắm.

Vân Tinh nghe xong, sắc mặt kịch biến, lập tức chạy vào thành, bỏ lại tên lính gác tỏ vẻ khó hiểu.

Nguy rồi!

Biết ngay chuyện Phụ Tâm Đan từ đâu ra không hề đơn giản!

Vân Tinh chạy thật nhanh, giờ phút này hắn hận tại sao không sinh ra thêm mấy cái chân, trong lòng cầu mong Từ lão ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!

Luyện Đan Điếm của Dần gia từ cổng thành chạy đến tính không được bao xa, nhưng nó cũng cần thời gian để đến.

Đại khái chạy một hồi, Vân Tinh đến Luyện Đan Điếm

- Lão già! Ngươi giỡn mặt sao!

Một tiếng quát lớn từ trong điếm truyền ra, khiến người đi đường giật mình.

- Dần Tú thiếu gia, chỉ cần cho ta một thời gian, ta sẽ trả đủ mà..

Từ lão tay cầm gậy run rẩy quỳ trên đất, với tuổi già như lão việc quỳ trên đất rất là khó khăn.

- Cho ngươi thời gian? Cho ngươi cả đời cũng không trả đủ!

Thiếu gia được xưng Dần Tú kia quát lớn, đứng ở trước Từ lão khinh miệt nhìn xuống, xung quanh là những người dân đang chăm chú chọn lựa đan dược cũng không bận tâm đến, giống như đây là chuyện thường ngày xảy ra.

- Hôm nay lão già ngươi không trả đủ, thì đừng hòng bước ra khỏi Luyện Đan Điếm!

Nói xong, Dần Tú nhấc chân giẫm vào đầu Từ lão đang run lẩy bẩy quỳ trên đất, khoái chí cười khinh bỉ.

Giẫm chưa được bao lâu, một cái tô to lớn từ ngoài cửa phi vào đập mạnh vào mặt hắn, tô vỡ ra từng mảnh, Dần Tú răng cũng văng ra từng cái, bật ngửa ngã xuống đất.

Mọi người trong điếm mở to mắt nhìn Dần Tú, sau đó ánh mắt chuyển sang ngoài cửa, xem xem là thằng nào muốn chết.

Vừa nhìn rõ được thân ảnh, mọi người mở to mắt ra thêm nữa.

Đây chẳng phải là Vân Tinh tiểu tử luôn đi theo Từ lão sao?

Từ lão cũng ổn định thân hình, quay người nhìn lại cũng bị hú hồn một phen.

- Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi ra khỏi Từ lão!

Vân Tinh giận dữ nói, ánh mắt toả ra sát khí muốn giết người.

- To gan, dám làm loạn nơi Dần gia làm ăn!

Binh lính bên trong lập tức xông tới Vân Tinh, nhưng Vân Tinh lại tiết ra khí tức làm tất cả binh lính dừng lại.

Khí tức của Luyện Khí!

Sở dĩ Vân Tinh dám lộ ra khí tức vì phát hiện đám binh linh này chỉ là Luyện Khí nhị tầng, mà tên Dần Tú kia chỉ là tứ tầng.

Từ lão nhìn thấy, trong lòng có một chút vui mừng lẫn sợ hãi.

Bạn đang đọc Đa Trọng Sinh sáng tác bởi SmartOcean
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SmartOcean
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.