Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội quán Khoái Hoạt Lâm (2)

Phiên bản Dịch · 1420 chữ

Chương 10: Hội quán Khoái Hoạt Lâm (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­

Quả nhiên, thái độ bình tĩnh của Chúc chưởng quỹ lập tức chọc giận hoàn toàn hai kẻ Phí Quý và Vưu Báo.

"Đệt, ngươi đang trả treo với ông đây có phải không?"

"Thật sự nghĩ bọn ta không dám đập?"

"Được, đợi ta sai người đập quán của ngươi, xem ngươi còn có thể cứng đầu như thế kia không!"

"..."

Nói đoạn, bọn họ liền sai kẻ dưới phá quán.

Mà hai mươi mấy tiểu nhị bên trong Khoái Hoạt Lâm thấy tình hình này, rối rít vây lại, nhìn chằm chằm vào đoàn người Phí Quý.

"He he, đám dân đen các ngươi, chẳng lẽ còn dám ra tay với ta hay sao!?" Phí Quý chỉ vào tiểu nhị của Khoái Hoạt Lâm, cười khinh miệt.

"Châu chấu đá xe, không biết lượng sức!" Vưu Báo cũng cười lạnh.

Tam Tiêu chứng kiến hành vi độc tài ngang ngược của Phí Quý và Vưu Báo, gương mặt lập tức nổi giận.

"Hai người này cũng vô lý quá đi mất!"

"Đúng thế, chưởng quỹ đã nói không còn thừa chỗ trống, sao bọn họ vẫn không chịu thôi chứ?"

"..."

So với sự tức giận của tam Tiêu, Lý Nguyên lại hoàn toàn thể hiện như một người qua đường hóng trò vui, chẳng hề lo lắng tửu lâu của mình bị đập.

Ngược lại còn vô tâm mà cười: "Ha ha, không sai, rốt cuộc sắp đánh nhau rồi!"

Tam Tiêu thấy dáng vẻ hóng hớt không chê lớn chuyện của Lý Nguyên, nhất thời không còn gì để nói.

Các nàng vẫn chưa biết tửu lâu này thật ra là của Lý Nguyên, nếu không sẽ càng không biết phải nói gì.

Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, Chúc chưởng quỹ đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên trong đám người, tức khắc thay đổi vẻ mặt bình tĩnh ung dung, nhanh chóng bỏ qua hai kẻ Phí Quý, Vưu Báo, gương mặt nhiệt tình tiến lên đón: "Công tử, ngài tới rồi, mời lên tầng. Hôm nay ngài muốn ăn gì ạ?"

Phí Quý: "..."

Vưu Báo: "..."

Tam Tiêu: "..."

Người qua đường vây xem: "..."

Mọi người nhất thời bị thái độ trước sau bất nhất của Chúc chưởng quỹ làm cho sững sờ.

"Má, thái độ của chưởng quỹ thay đổi cũng hơi bị nhanh rồi đấy?"

"Nguyên tắc đã nói đâu?"

"Chưởng quỹ, liêm sỉ của ông rớt kìa!"

"..."

Ngoài chê bai liêm sỉ của chưởng quỹ, mọi người cũng đang suy đoán thân phận của Lý Nguyên.

"Đến cả Phí Quý với Vưu Báo chưởng quỹ cũng không nể mặt, nhưng đối với vị công tử này lại cung kính như thế, lẽ nào vị công tử này là hoàng thân quốc thích hay sao?"

"Chưa nghe nói có vị hoàng thân quốc thích nào trông giống hắn cả?"

"Các ngươi nhìn xe ngựa hắn ngồi đi, cho dù không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là giàu có nhiều tiền!"

"Nhiều tiền sao so được với quan uy của Thượng đại phu chứ?"

"..."

Hai kẻ Phí Quý và Vưu Báo hoàn hồn sau phút sững sờ, nhất thời tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập như cái ống bễ.

Hai gã cực kỳ phẫn nộ chỉ vào chưởng quỹ mà gầm lên:

"Đệt, không phải nói hết chỗ rồi sao?"

"Dựa vào cái gì mà hắn có thể trực tiếp dùng bữa?"

"Ngươi cố ý làm nhục bọn ta đấy à?"

"..."

Chúc chưởng quỹ bình tĩnh đáp: "Lý công tử là khách hàng tôn quý nhất của Khoái Hoạt Lâm chúng ta, có thể không phải xếp hàng."

"Chẳng phải Khoái Hoạt Lâm của mấy người không thể đặt trước sao?" Có người hỏi.

Chúc chưởng quỹ: "Đúng thế, người khác không thể đặt trước, chỉ có Lý công tử là ngoại lệ!"

Thấy dáng vẻ như lẽ dĩ nhiên của Chúc chưởng quỹ, mọi người triệt để hết chỗ nói!

Đây quả thực là phân biệt đối xử rõ rành rành mà!

Lẽ nào đây là Hoàng đế hay gì?

Lý Nguyên làm vẻ mặt bất đắc dĩ với Phí Quý và Vưu Báo, hắn nói với tam Tiêu: "Chúng ta lên tầng xem trò vui đi, nơi đó tầm nhìn tốt hơn."

Thấy Lý Nguyên còn muốn xem trò vui, tam Tiêu nhất thời dở khóc dở cười.

Cảm thấy Lý Nguyên bất cần đời quá rồi!

Lý Nguyên vừa dẫn theo tam Tiêu đi vào tửu lâu, đã nghe thấy Phí Quý bực tức lớn tiếng: "Các ngươi không được đi! Hôm nay, nếu như không cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, ta sẽ khiến Khoái Hoạt Lâm của các ngươi cút khỏi Triều Ca."

Ngươi nói không được đi ta liền không đi, như thế ta lại chẳng mất mặt quá à?

Lý Nguyên hoàn toàn không để ý đến tiếng rống của Phí Quý, hắn dẫn đầu tam Tiêu, bước chân không ngừng leo lên cầu thang.

"Hộc hộc!"

Phí Quý thấy Lý Nguyên coi điều mình nói như lời nhảm nhí, lập tức nổi giận đến mức mặt đỏ tía tai.

Gã nổi cơn tam bành, sai bảo tùy tùng sau lưng: "Đập cho ta!"

Tùy tùng của hai kẻ Phí Quý và Vưu Báo nhận được phân phó liền chuẩn bị ra tay.

Vậy mà, ngay khi đám tùy tùng chuẩn bị hất bàn lật tủ, tiểu nhị của Khoái Hoạt Lâm liền bước ra nghênh đón.

Những tiểu nhị này lại đều có võ thuật, từng người còn có sức mạnh vô cùng lớn, một người túm lấy một tên tùy tùng, nhẹ nhàng nâng gã tùy tùng ấy lên đỉnh đầu, sau đó ném ra khỏi tửu lâu, nện xuống đường cái.

"Rầm rầm rầm!"

Chớp mắt, toàn bộ mười mấy tùy tùng cao lớn vạm vỡ đều bị ném ra đường cái, đập tới mức xương cốt gãy lìa, da tróc thịt bong, kêu rên không ngớt.

Quần chúng vây xem vốn tưởng rằng sẽ có một màn cạnh tranh kịch liệt, không ngờ lại có kết cục như này.

"Đệt, mấy tiểu nhị này ghê gớm quá vậy?"

"Trách không được chưởng quỹ lại mạnh miệng như vậy!"

"Cao thủ võ lâm làm tiểu nhị, thế này cũng xa xỉ quá đấy?"

"..."

Tam Tiêu cũng kinh ngạc trợn to hai mắt. Trước đấy các nàng lại không hề nhận ra những tiểu nhị này ấy mà còn biết võ thuật.

Lý Nguyên mở Khoái Hoạt Lâm sao lại không lường trước mấy kẻ tới gây chuyện chứ?

Vì thế, những tiểu nhị này của hắn thật ra đều không phải người thường, từng người đều là cao thủ cứng rắn hắn câu được từ trong ao, sức chiến đấu có thể so với Tổ Vu, chỉ có điều khí huyết được Lý Nguyên dùng phương pháp đặc biệt che giấu đi mà thôi.

Đừng nói đám người trần mắt thịt bình thường này, cho dù thánh nhân có tới cũng phải sợ.

Phí Quý và Vưu Báo thấy đầy tớ của mình bị ném ra đường cái không bò dậy nổi thì nhất thời vừa sợ vừa giận.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.