Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ Vu làm tiểu nhị, hù chết cha mẹ vợ

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Chương 11: Tổ Vu làm tiểu nhị, hù chết cha mẹ vợ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­

Phí Quý tức tối chỉ vào chưởng quỹ Chúc và những tiểu nhị trong quán, bực bội gào lên: "Được, được, các ngươi lại dám làm bị thương thuộc hạ của ta, các ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ về tìm người san bằng cái Khoái Hoạt Lâm này!"

"Các ngươi chết chắc rồi!" Vưu Báo hung ác nói.

Sau khi để lại mấy lời hung hãn, hai gã liền chuẩn bị quay về tìm viện binh, hòng lấy lại mặt mũi.

Có điều, hai tiểu nhị lại cản đường của Phí Quý và Vưu Báo.

"Gây sự xong thì đi, làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy." Chưởng quỹ Chúc bình tĩnh nói.

"Làm sao? Đám dân đen các ngươi lẽ nào còn dám ra tay với ta hay gì?" Phí Quý cười khẩy.

"Không muốn xét nhà diệt tộc thì cút ngay cho ông." Vưu Báo phẫn nộ quát.

Hai gã căn bản không sợ những tiểu nhị này, phụ thân bọn họ đều là sủng thần của Trụ Vương, quyền cao chức trọng, hơn nữa bây giờ đang là xã hội nô lệ, quý tộc có quyền uy tuyệt đối, giết vài tên dân đen tiểu nhị cũng đơn giản như giết vài con kiến, quan phủ hoàn toàn không quan tâm.

(Trụ Vương là thụy hiệu sau khi chết của Đế Tân, có điều để thuận tiện sẽ gọi là Đế Tân Trụ Vương)

Nhưng dưới sự uy hiếp của Phí Quý và Vưu Báo, hai tiểu nhị hoàn toàn thờ ơ, chỉ lạnh lùng cản đường của hai gã.

Phí Quý với Vưu Báo thấy thế lại càng phẫn nộ.

Chưởng quỹ Chúc như khinh miệt mà nhìn Phí Quý với Vưu Báo, cung kính hỏi Lý Nguyên: "Công tử, xin hỏi nên xử lý hai kẻ này như nào ạ?"

Lý Nguyên cũng không quay đầu lại, thản nhiên đáp: "Sau khi đánh cho gần chết thì ném đi!"

"Các ngươi dám!" Phí Quý tức giận tức giận hét lớn: "Phụ thân của ta là Thượng đại phu Phí Trọng, các ngươi ai dám động vào ta?"

Vưu Báo cũng tiếp lời: "Dám làm chúng ta mất một sợi lông, tất cả các ngươi sẽ phải dùng mạng để bồi thường."

Nhưng chỉ thấy chưởng quỹ Chúc đưa mắt ra hiệu với tiểu nhị, tiểu nhị lập tức đập cho Phí Quý và Vưu Báo một trận tơi bời.

Ban đầu hai kẻ này còn cứng miệng, uy hiếp muốn báo thù.

Nhưng qua một hồi, bọn chúng đã bị đánh cho kêu khóc om sòm, hô cha gọi mẹ, liên tục cầu xin tha thứ, cũng không cứng nổi nữa!

"Ui cha, đánh chết người rồi!"

"Ông nội đừng đánh, chúng ta sai rồi!"

"..."

Cuối cùng, Phí Quý và Vưu Báo bị đánh thành đầu heo, cơ thể nhũn ra như bùn nhão, ném ra đường cái.

Quần chúng vây xem sớm đã nhìn đến ngẩn người.

Thấy Phí Quý và Vưu Báo bị đánh đến mức mẹ cũng không nhận ra, mọi người chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Mẹ nó, đúng là ác quá!"

"Không ngờ đến cả công tử của Phí Trọng với Vưu Hồn mà Khoái Hoạt Lâm cũng dám đánh."

"Từ trước tới nay làm gì có tửu lâu nào dám ngang tàng như thế đâu."

"Nhưng mà đắc tội với Phí Trọng và Vưu Hồn, Khoái Hoạt Lâm sợ là cũng không mở được nữa!"

"..."

"Sao chưởng quỹ lại cung kính với ngươi thế?" Sau khi đi vào phòng riêng ở tầng ba, Quỳnh Tiêu lập tức vội vã hỏi Lý Nguyên.

Vân Tiêu, Bích Tiêu cũng là vẻ mặt tò mò nhìn sang Lý Nguyên.

Lý Nguyên đặt lồng chim trong tay sang một bên, thản nhiên đáp: "Bởi vì Khoái Hoạt Lâm này là do ta mở."

"Ngươi mở?"

Tam Tiêu mới chợt ngộ ra.

"Chẳng trách chúng ta không cần xếp hàng, chưởng quỹ còn cung kính với ngươi như vậy."

Lý Nguyên căn bản không để tâm đến hai nhân vật phụ Phí Quý và Vưu Báo, hắn mở quán này, chủ yếu là thỏa mãn chính mình, vì vậy cũng không để ý khách hàng có hài lòng hay không.

Hắn dặn dò tiểu nhị ở một bên: "Hôm nay chúng ta ăn lẩu, gì mà thịt bò cuộn, sách bò, hoàng hầu, ruột vịt, thịt bò cay, thịt dê cuộn, lòng bò, khoai tây, ngó sen thái lát... Mỗi món mang cho ta bốn phần. Coca với đồ uống cũng đưa hết lên đây."

"Vâng thưa công tử, tiểu nhân đi bảo nhà bếp chuẩn bị ngay ạ."

Lý Nguyên khoe khoang nói với tam Tiêu: "Các ngươi có lộc ăn đấy, món lẩu này là phương pháp ăn ta mới phát minh ra, Đát Kỷ còn chưa được hưởng đâu."

Tam Tiêu ích cốc nhiều năm, ngoại trừ thỉnh thoảng ăn chút linh quả đào tiên, thì sớm đã không còn ăn ngũ cốc hoa màu.

Hơn nữa thời bấy giờ, phương pháp nấu nướng của mọi người không phải là luộc mà là nướng, vả lại chỉ có muối làm gia vị, đến cả mùi hôi của thịt ăn cũng không khử được.

Mùi vị của thức ăn được chế biến bằng phương pháp này có thể tưởng tượng ra.

Chính vì thế, thật ra trong lòng tam Tiêu cũng không quá chờ mong với món lẩu này.

Sở dĩ các nàng theo tới cũng chỉ vì có thể giao lưu với Lý Nguyên nhiều thêm một chút.

Có điều các nàng nghe nói lẩu do Lý Nguyên phát minh, vẫn cảm thấy có phần kinh ngạc.

"Ngươi còn nghiên cứu cả sách dạy nấu ăn? Quả nhiên không làm việc đàng hoàng." Quỳnh Tiêu nói đùa.

Lý Nguyên: "Cái gọi là cuộc sống chính là hai chữ ăn uống, đối với ta, ăn mới là nghề nghiệp chính duy nhất của con người. Làm ra thức ăn, thưởng thức món ăn, cũng là sự hưởng thụ lớn nhất."

Bích Tiêu nói: "Đây là ý nghĩ của người bình thường, sau khi tu luyện là có thể không cần ăn cơm."

Lý Nguyên lắc đầu, tiếp lời: "Cuộc sống không có thức ăn ngon, tu vi cao nữa cũng có ích gì? Nếm thử tất cả các món ngon cũng là một trong những mục đích sống của ta."

"Ha ha, mục đích sống của ngươi cũng nhỏ quá đó!"

"Sống lâu như thế, ta vẫn chưa cảm thấy có món nào có thể đạt tới hai chữ "món ngon"!"

"..."

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã bưng nồi lẩu cùng vô số những đĩa thức ăn lên.

Ngửi thấy mùi dầu ớt cay nồng, nhìn những đĩa đồ ăn tinh xảo, cho dù là tam Tiêu không ăn khói lửa nhân gian cũng không khỏi cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

"Những món ăn này trông đẹp mắt quá!" Quỳnh Tiêu cảm thán.

Toàn bộ những món ăn đều được bài trí dựa theo nghệ thuật của đời sau, nhìn vào quả thực đẹp mắt đẹp lòng.

Thị giác, cũng là một cách thưởng thức món ngon!

Món ăn sắp xếp đẹp mắt, có thể khiến người ta thưởng thức đồ ăn được tốt hơn.

Lý Nguyên vừa pha nước chấm cho tam Tiêu vừa giới thiệu: "Đây là lẩu uyên ương, nước trắng là không cay, nước đỏ là có cay. Lúc ăn, trước tiên các ngươi cho thứ muốn ăn vào trong nước làm nóng một chút, lại chấm vào nước tương là có thể ăn được rồi."

"Phức tạp thế ư!" Bích Tiêu cảm khái một câu.

"Thật ra lẩu là món ngon đơn giản nhất rồi đấy." Lý Nguyên

Lẩu được đun nóng bằng gỗ thượng hạng vùng Côn Sơn, không khói, không bụi lửa, đốt cháy được lâu.

Rất nhanh, nước dùng bên trong nồi lẩu được đun sôi.

Dưới sự làm mẫu của Lý Nguyên, tam Tiêu lạ lẫm gắp lên một miếng thịt bò cuộn mỏng như tờ giấy, bỏ vào trong nồi.

"Được rồi, chỉ cần để sôi năm giây, để lâu quá thịt sẽ chín già mất." Lý Nguyên nhắc nhở.

Tam Tiêu nghe vậy, vội vã gắp thịt bò cuộn chấm vào đĩa nước tương, nếm thử một miếng.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.