Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ dáng chưa từng trải sự đời

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

Chương 12: Bộ dáng chưa từng trải sự đời

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­

Chua cay hòa lẫn với các loại gia vị khác, còn có hương thịt đặc thù của thịt bò mỡ, cùng nhau toàn tan nơi đầu lưỡi của tam Tiêu, mang đến cho ba người cảm giác chấn động vị giác mãnh liệt như dời non lấp bể.

Ban đầu ba người họ còn cảm thấy có chút khó chịu với vị cay, nhưng sau khi ăn vào thì cảm giác dễ chịu và thỏa mãn trước nay chưa từng có lập tức lấp đầy dạ dày và tâm hồn của tam Tiêu.

"Trời ạ, thật là thơm!"

"Đây là lẩu à, ngon thật đấy."

"Đã sống triệu năm, nhưng đây là lần đầu tiên ăn được món ăn ngon như vậy!"

"Thì ra đồ ăn còn có thể ngon đến thế, trước đây quả thật là đã sống uổng phí!"

"..."

Tam Tiêu hưng phấn khoa chân múa tay, bộ dáng chưa từng trải sự đời.

Sau khi thử, ba người họ liền ăn không ngừng miệng.

Thịt bò mỡ, bao tử bò, hoàng hầu, cuốn thịt dê... các món ăn đang dần biến mất nhanh chóng trong miệng họ, giống hệt như lúc các nàng ăn linh quả hỗn độn trước đó.

Món lẩu của Lý Nguyên hoàn toàn dựa theo cách chế biến của hậu thế, hơn nữa nguyên liệu dùng để chế biến còn được chú trọng hơn cả hậu thế, điều này khiến cho tam Tiêu lần đầu ăn thử không thể nào cưỡng lại được.

Trái ngược với sự kích động của tam Tiêu, Lý Nguyên ăn uống tao nhã hơn nhiều.

Đối với hắn mà nói, thưởng thức món ăn là cả một quá trình chứ khôn phải là ăn được bao nhiêu.

"Hít hà, cay thật, nhưng rất là ngon."

"Phù phù, cay quá rồi, nhưng vẫn muốn ăn nữa."

"Ta cảm thấy càng cay thì lại càng đã ghiền."

"..."

Sau khi ăn được một lúc, tam Tiêu bị cay đến mức hai má ửng hồng, le cả lưỡi nhỏ nhắn ra.

Lý Nguyên thấy vậy, lập tức gọi cho ba người họ ly coca ướp lạnh, nói:

"Ăn lẩu thì phải uống chung với coca, uống miếng coca rồi thì sẽ không còn cay như vậy nữa!"

Cách chế biến coca cực kỳ đơn giản, nước đường thêm đá và CO2, thứ này căn bản không lám khó được con người đã đạt cảnh giới đại đạo chí cao như Lý Nguyên.

"Ừng ực, ừng ực!" Tam Tiêu nghe nói coca có thể làm cho bớt cay liền nhanh chóng uống một hớp.

CO2, đường và đá đem đến cảm giác kích thích, khiến cho các nàng cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như được thư thả, tinh thần sảng khoái không nói nên lời, loại trải nghiệm này khác hoàn toàn với vị cay tê dại!

"Ợ" Cả ba người đều không nhịn được mà ợ một tiếng, sau đó cảm thấy càng đã hơn!

"Mùi vị thật kỳ lạ, nhưng lại dễ uống đến không thể hiểu được!"

"Coca gì đó, quả nhiên có thể làm cho bớt cay!"

"Đã!"

"..."

Bữa ăn này bốn người họ ăn mất hai tiếng mới kết thúc.

Đĩa ăn trống lên đến hàng ngàn, thùng coca uống sạch cũng được mười thùng, mà trong số đó phần lớn đều là của tam Tiêu.

Tam Tiêu trông thì yểu điệu thướt tha, nhưng đều là Đại La Kim Tiên, nếu như ăn buông thả thì đừng nói là một ngàn đĩa, cho dù là cả tinh cầu họ cũng có thể ăn được.

Một ngàn đĩa này chính là kết quả mà tam Tiêu cố ý khắc chế để giữ hình tượng thục nữ ở trước mặt Lý Nguyên.

Thực ra thì tam Tiêu vẫn ăn chưa đủ!

...

Lý Nguyên ăn lẩu với tam Tiêu.

Lúc này, hai vị công tử Phí Quý và Vưu Báo đã được khiêng về phủ để Phí Trọng để tiến hành chữa trị.

Phí Trọng và Vưu Hồn hay tin con trai bảo bối của mình bị người khác đánh thì lập tức giận tím mặt.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt bị đánh sưng như đầu heo của Phí Quý và Vưu Báo, nhất thời không phân biệt được đâu là con trai của mình.

Đến khi Phí Quý và Vưu Hồn khóc lóc kể lể mới phân biệt được là ai.

"Phụ thân, người nhất định phải báo thù cho con!"

"Hu hu, thiếu chút nữa là con không gặp được phụ thân nữa rồi!"

"Là ai dám vô pháp vô thiên như vậy, ngay cả nhi tử của Phí Trọng ta đây cũng dám đánh? Phí Trọng gào thét với với đám tôi tớ.

Sắc mặt của Vưu Hồn càng là âm trầm như nước.

"Hai vị công tử bị đánh ở Khoái Hoạt Lâm...."

Có tên tôi tớ biết được sự tình, nhanh chóng thuật lại đầu đuôi ngọn ngành cho Phí Trọng và Vưu Hồn nghe.

"Khoái Hoạt Lâm!"

Vưu Hồn nghe vậy, không khỏi giận đến mức bật cười:

"Chỉ là một đám tiện dân mở tửu lâu mà lại dám phách lối đến vậy, thật là không biết sống chết. Ta lập tức phái binh phủ đi san bằng Khoái Hoạt Lâm!"

"Đợi đã!"

Phí Trọng đột nhiên gọi Vưu Hồn lại.

Ông ta gằn giọng nói: "Chỉ san bằng Khoái Hoạt Lâm như thế, sao có thể gọi là trả thù cho nhi tử của ta, sao có thể làm tiêu tam được mối hận trong lòng ta?"

Vưu Hồn: "Ý của Phí đại nhân là?"

Phí Trọng: "Nghe nói Khoái Hoạt Lâm có thể ngày kiếm bạc triệu, từ lâu ta đã có ý muốn chiếm nó làm của riêng, lần này nó chủ động để lộ điểm yếu rơi vào tay ta, sao ta lại có thể bỏ qua."

"Sao ta lại quên mất Khoái Hoạt Lâm là miếng thịt béo chứ!" Vưu Hồn hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng: "Vẫn là Phí đại nhân tâm tư linh hoạt, ta không bằng."

Phí Trọng thản nhiên tiếp nhận lời xu nịnh của Vu Hồn, ông ta dặn dò quản gia đứng bên cạnh:

"Phí Văn, ngươi lập tức dẫn một đội binh phủ đến Khoái Hoạt Lâm, nói với người quản lý của Khoái Hoạt Lâm, nếu như bọn chúng không muốn nhà tan cửa nát thì trước sáng mai hãy chuyển toàn bộ sản nghiệp của Khoái Hoạt Lâm sang tên của ta và Vưu đại nhân, bằng không, hậu quả, ngươi hãy để cho bọn chúng tự trải nghiệm đi."

Phí Văn nhận được lệnh, lập tức rời đi.

Phí Quý nghe thấy lời dặn dò của phụ thân, khó nén lửa giận mà nói:

"Phụ thân, chẳng lẽ bọn chúng giao Khoái Hoạt Lâm ra là êm chuyện? Người nhìn thương tích của con xem, đại phu nói sau này con chỉ có thể nằm ở trên giường, hu hu hu....!"

"Cứ như thế thôi sao?" Phí Trọng cười lạnh: "Hờ, yên tâm, đợi khi thu được sản nghiệp của Khoái Hoạt Lâm về tay, những tên đó sống hay chết không phải chỉ cần một câu nói của con thôi sao?"

Phí Quý hét lên đầy thù hận: "Con muốn mấy tên tiểu bạch kiểm đó sống không bằng chết!"

...

Lý Nguyên và tam Tiêu vừa ăn xong lẩu, lúc chuẩn bị rời đi thì thấy chưởng quầy Chúc bẩm báo, nói về việc Phí Trọng uy hiếp.

Có điều, sau khi Lý Nguyên nghe xong lại vứt chuyện này sang một bên, không hề quan tâm.

Chỉ là một tên Phí Trọng, trong mắt hắn chỉ như con kiến, lời uy hiếp của con kiến sao có thể thu hút được sự chú ý của hắn chứ?

Quay trở về phủ đệ, Lý Nguyên nhìn thấy muội muội Đát Kỷ nhìn hắn tươi cười như hoa, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ gian xảo

"Muội nhặt được vàng à, cười tít cả mắt?" Lý Nguyên trêu ghẹo muội muội.

"Hừ, mắt của bổn tiểu thư đây rất to." Hiện giờ Đát Kỷ vẫn chưa muốn ngả bài với ca ca, nói ra chuyện mình đã phát hiện bí mật của cây chuối, vì thế mà đổi đề tài:

"Tam Tiêu sư tỷ, các người ăn uống sao rồi?"

Tam Tiêu nghĩ tới món lẩu ngày hôm nay liền kích động không thôi, khen không ngớt.

"Đát Kỷ, muội không biết món lẩu ngon đến cỡ nào đâu!"

"Hôm nay muội không thể đi được, quả thật là sự tổn thất của muội!"

"Còn có coca nữa, trước giờ ta chưa từng thử qua thức uống nào có vị đặc biệt như thế."

"Ca ca của muội lợi hại thật, muội có biết không, lẩu và coca đều là phát minh của huynh ấy đó!"

"..."

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.