Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị sắc dụ

Phiên bản Dịch · 1884 chữ

Chương 2: Chuẩn bị sắc dụ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tô Đát Kỷ thuận miệng đáp: "Cây hòe này của nhà bọn muội, còn cả hoa cỏ cây cối bên trong viện, một năm bốn mùa đều nở đầy hoa tươi, lá cây xanh biếc, chưa từng héo tàn."

"Hít hà!"

Bích Tiêu hít sâu hai cái trong không khí, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Tại sao hương hoa của cây hòe này còn có tác dụng ngưng thần tịnh khí vậy?"

Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu được Bích Tiêu nhắc nhở, cũng nhận ra điểm không tầm thường trong hương hoa của cây hòe, hai người không khỏi tò mò mở to hai mắt nhìn.

Phải biết, đến nay các nàng đã tu luyện tới Đại La Kim Tiên, cho dù là linh quả tiên thiên cũng chẳng có chút tác dụng nào đối với các nàng, hoa tươi nơi phàm trần này, tại sao lại có thể khiến các nàng ngưng thần tịnh khí?

Tô Đát Kỷ lờ đi, đáp: "Đừng để ý tớ cây hòe nữa, ba vị sư tỷ vẫn nên nghĩ thêm lát nữa khuyên bảo ca ca cá mắm của muội thế nào đi, huynh ấy không dễ đối phó đâu."

Tam Tiêu nghe vậy, lập tức bỏ qua hoài nghi về cây hòe.

Chỉ thấy Quỳnh Tiêu tự tin vỗ ngực, lên tiếng: "Yên tâm đi, có ba tỷ muội chúng ta đích thân ra tay, còn sợ không giải quyết được ca ca của muội à? Đến lúc đó bản tiểu thư nhất định sẽ giúp ca ca muội tạm biệt cuộc sống trụy lạc bây giờ, để hắn hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện, từ nay về sau hăng hái vươn lên, nỗ lực phấn đấu!"

Tô Đát Kỷ nhắc nhở: "Cũng đừng tự tin quá, nếu như cá mắm chia thày mười cấp thì ca ca của muội chính là cấp mười một."

Quỳnh Tiêu cao ngạo vênh mặt: "Hứ, cho dù hắn có là cấp mười hai, bản tiểu thư cũng có thể khiến hắn quỳ dưới gấu váy, nghe lời ta răm rắp."

"Hì hì, tam muội đang chuẩn bị sắc dụ à?" Vân Tiêu trêu ghẹo nói.

"Ta không cho là hắn có thể khiến bản tiểu thư dùng đến sát chiêu cuối cùng!" Quỳnh Tiêu tự tin đáp.

Két!

Trong lúc bốn người đang nói chuyện, cửa lớn của phủ đệ bỗng nhiên được mở ra.

Tiếng cửa mở lại xa xăm như đã đến từ cõi vĩnh hằng, dường như ẩn chứa vô tận những âm thanh đạo lý, khiến tam Tiêu không tự chủ được mà đằm mình trong đó, giống như đang nghe Thông Thiên Thành Nhân thuyết pháp vậy.

Bên trong cánh cửa, một ông lão lưng gù nhìn thấy Tô Đát Kỷ, lập tức lộ ra nụ cười hiền lành: "Tiểu thư, người đã về!"

Nghe thấy giọng nói này, tam Tiêu bất chợt hoàn hồn, nhớ lại bất thường ban nãy, trong lòng tam Tiêu vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.

Tại sao vừa nãy lại giống như tiến vào giác ngộ thế?

Nhưng điều này sao có thể như thế được?

Tô Đát Kỷ không nhận ra bất thường của tam Tiêu, nàng thấy ông lão, không khỏi vui vẻ hô: "Dương bá, ca ca cháu có nhà không ạ?"

Dương Hòe cung kính đáp: "Công tử ở hồ nước hậu viện câu cá."

Tô Đát Kỷ hưng phấn vỗ tay: "Thật tốt quá, ca ca thối đúng lúc bị chúng ta cắt ngang!"

Nói rồi, nàng liền kéo tam Tiêu nối đuôi nhau đi vào phủ đệ.

Khi Vân Tiêu đi qua bên cạnh Dương Hòe, trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua hai mắt Dương Hòe, lòng bỗng nhiên giật thót.

Nàng phát hiện hai mắt đối phương lại vô cùng thâm thúy, trong con ngươi dường như có vô số ngân hà đang chuyển động, quy luật mênh mông tựa ngàn sao lóe sáng trong ngân hà, hơi thở còn xa xăm hơn cả thầy nàng là ThôngThiên giáo chủ.

Có điều lúc nàng chuẩn bị nhìn kĩ, lại phát hiện hai mắt đối phương đã biến thành đục ngầu vô hồn.

"Lẽ nào vừa nãy là do mình xảy ra ảo giác?" Vân Tiêu hơi nghi hoặc nghĩ vậy.

"Sao hôm nay lắm chuyện kì lạ thế không biết?"

Nàng đi nhanh tới bên cạnh Tô Đát Kỷ, nhỏ giọng hỏi: "Đát Kỷ, cái người tên Dương bá ban nãy là gì của bọn muội thế?"

Tô Đát Kỷ thuận miệng trả lời: "Là quản gia của chúng ta."

Thì ra chỉ là một quản gia.

Vân Tiêu cảm thấy vừa nãy mình xảy ra ảo giác thật rồi, ánh mắt của một quản gia, làm sao có thể trường tồn nghìn đời như thầy được chứ!

...

Diện tích phủ đệ vô cùng lớn, xây dựng dựa theo kiểu dáng của tứ hợp viện, tổng cộng có chín dãy (là từ ngoài vào trong có chín cái tứ hợp viện). Mỗi dãy đều xây dựng nhà thủy tạ, hành lang, đình viện, lộ vẻ vô cùng nguy nga lộng lẫy, sặc sỡ hoa lệ.

Trong viện tử đầu tiên trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo.

Có dâm bụt, phù dung, cúc non, mãn thiên tinh, mai vàng, diên vỹ, mẫu đơn vân vân. Đây hoàn toàn chẳng phải đình viện mà chính là một biển hoa.

Trong biển hoa, thu hút ánh nhìn của mọi người nhất, chính là một gốc cây thược dược ở chính giữa.

Cũng không biết gốc cây thược dược này đã sinh trưởng bao nhiêu năm lại cao hơn mái hiên, nở ra những đóa hoa với chín màu sắc khác nhau đỏ, cam, vàng, lục, xanh lơ, xanh lam, tìm, hồng, trắng, xinh đẹp rực rỡ một cách dị thường.

Tam Tiêu đi giữa biển hoa, nhìn những bông hoa đua nhau khoe sắc, ba người lại kìm lòng không đậu mà sinh ra xúc động "Mỗi hoa là một thế giới, mỗi lá một kiếp phù du."

Giống như những bông hoa này không phải là hoa, mà như một trời cao biển rộng với sự hấp dẫn vô tận, khiến người ta nhớ mãi không thôi.

Cảm nhận được sức quyến rũ của biển hoa, tu vi trung kỳ Đại La Kim Tiên của Vân Tiêu không khỏi sinh ra một chút buông lỏng, lại có dấu hiệu đột phá.

Có điều đúng lúc này Quỳnh Tiêu bỗng nhiên kêu lớn, thoáng cắt ngang giác ngộ của Vân Tiêu.

"Trời ơi, những bông hoa này đều do ca ca muội trồng ư?"

Chỉ thấy Quỳnh Tiêu không để ý hình tượng là hô lên: "Còn đẹp hơn vườn hoa ở Bích Du Cung một nghìn lần ấy, ta nhận ra ta đã yêu nơi này mất rồi."

Bích Tiêu gật đầu đồng ý: "Tuy vườn hoa ở Bích Du Cung quanh năm suốt tháng nhận được linh khí tiên thiên và thấm nhuần đạo âm của thánh nhân, nhưng lại không nở ra những đóa hoa diễm lệ như trong viện tử này, càng không có hương thơm ngào ngạt giống nơi đây, khiến người ta tâm trạng thoải mái, tinh thần vui vẻ.

Vân Tiêu bị cắt ngang giác ngộ, trong lòng không khỏi vô cùng tiếc nuối, nàng muốn tìm lại cảm giác ban nãy nhưng thế nào cũng không tìm về được.

Vân Tiêu không khỏi cảm khái: "Ta cũng không nỡ rời đi!"

Bởi vì Tô Đát Kỷ đã sống ở đây vài chục năm, nhìn mãi thành quen rồi.

Nàng không coi là vậy, nói: "Ca ca của muội cũng chỉ chơi đùa với mấy thứ hoa này, chim này, trồng cây ăn quả là tích cực chút, nếu như huynh ấy có thể đem tinh lực đặt vào việc tu luyện thì tốt rồi!"

Nàng thấy dáng vẻ say mê của tam Tiêu, nhanh chóng nhắc nhở: "Ba vị sư tỷ, mọi người tới là để khuyên ca ca muội chứ đừng ham chơi quên việc đấy, một vùng biển hoa sao đã khiến các tỷ không dời nổi bước chân rồi?"

Gương mặt tam Tiêu đỏ lên, vội vàng đi theo Tô Đát Kỷ tới đình viện kế tiếp.

Đình viện phía sau biển hoa là một khu rừng đá.

Bên trong rải rác vô số các loại giả sơn nham thạch với hình thù kỳ quái đứng sừng sững, có một dòng suối nhỏ uốn khúc lượn quanh hòn giả sơn.

Trên hòn giả sơn cao nhất còn có một con thác đổ xuống, vô cùng hùng vĩ.

Những hòn giả sơn này hòn thì hùng vĩ, hòn thì tinh tế, hòn thì tinh xảo. Mỗi hòn đều khéo léo vô cùng, khiến người ta vui mắt vui lòng.

"Ấy, mọi người có nhận ra không, tảng đá này sao có hơi giống Hỗn Độn Huyền Thiết?" Bích Tiêu bỗng nhiên dừng lại bên cạnh một ngọn giả sơn cao mười mét, kinh ngạc la lên.

"Nhị tỷ hoa mắt đấy à, ở đây sao lại có Hỗn Độn Huyền Thiết được?" Quỳnh Tiêu không cho là đúng, cười nói.

Hỗn Độn Huyền Thiết là vật liệu tuyệt thế dùng để luyện chế thần binh lợi khí, chỉ ở trong Hỗn Độn mới có, vô cùng trân quý khan hiếm, cho dù là thánh nhân cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Sao có người lại có thể mang Hỗn Độn Huyền Thiết đi làm giả sơn chứ?

Hơn nữa, chỉ một khối Hỗn Độn Huyền Thiết to bằng nắm đấm đã ngang với trọng lượng thế giới rộng lớn.

Ngọn giả sơn này cao mười mét, nếu quả thật là Hỗn Độn Huyền Thiết, Đại La Kim Tiên cũng khó di chuyển, người bình thường sao có thể đặt nó ở đây làm giả sơn.

Bích Tiêu không nói thêm gì, chỉ thấy nàng thò ra một ngón tay thon dài, đầu ngón tay bỗng nhiên cháy lên một chùm lửa tím trắng: "Đi!"

Theo lời Bích Tiêu phân phó, ngọn lửa lập tức bay lên ngọn giả sơn kia, bốc cháy.

Khiến cho tam Tiêu và Tô Đát Kỷ chết lặng chính là, mặc kệ ngọn lửa thiêu đốt thế nào, giả sơn vẫn không hề có dấu hiệu bị tan chảy.

"Lẽ nào đây thật sự là Hỗn Độn Huyền Thiết?" Quỳnh Tiêu nuốt ngụm nước miếng, khiếp sợ kêu lên.

Hai mắt Vân Tiêu cũng không nhịn được mà sáng lên: "Không phải là giả, trừ Hỗn Độn Huyền Thiết, tỷ không nghĩ ra còn thứ gì có thể chẳng mảy may phản ứng dưới sự thiêu đốt của Cửu Thiên Ly Hỏa của nhị muội."

"Phát tài rồi, phát tài rồi, miếng Hỗn Độn Huyền Thiết lớn như thế có thể luyện chế ra biết bao nhiêu linh bảo cực phẩm!" Quỳnh Tiêu nuốt nước miếng mà nói, dáng vẻ vô cùng ham tiền.

Vẻ mặt Bích Tiêu vô cùng đau lòng, nói với Tô Đát Kỷ: "Sao mọi người lại có thể đặt Hỗn Độn Huyền Thiết ở chỗ này? Nếu như bị người khác trộm mất thì phải làm sao?"

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.