Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Nguyên, Thược Dược

Phiên bản Dịch · 1412 chữ

Chương 3: Lý Nguyên, Thược Dược

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Sao mọi người lại có thể đặt Hỗn Độn Huyền Thiết ở chỗ này? Nếu như bị người khác trộm mất thì phải làm sao?"

Bấy giờ Tô Đát Kỷ vẫn còn trong trạng thái ngớ người: "Muội không biết nó là Hỗn Độn Huyền Thiết gì hết, khi muội còn nhỏ tảng đá vụn này đã được đặt ở đây rồi."

Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu: "..."

Nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tô Đát Kỷ cũng không quá để tâm đến Hỗn Độn Huyền Thiết, nàng nhắc nhở tam Tiêu: "Viện tử tiếp theo chính là hồ nước, ba vị sư tỷ, lát nữa phải dựa vào mọi người rồi. Nếu như có thể khiến ca ca của muội không còn lười nhác nữa, nghiêm túc tu luyện, muội sẽ tặng mọi người tảng đá này."

"Một lời đã định!"

Tam Tiêu lập tức trăm miệng một lời đồng ý.

Hai mắt Quỳnh Tiêu phát sáng: "Vì Hỗn Độn Huyền Thiết, cho dù có phải hy sinh nhan sắc, bản tiểu thư cũng sẽ dạy dỗ cho ca ca muội ra hồn!"

"Tỷ thấy tay chân muội ngứa ngáy lắm rồi nhỉ!" Vân Tiêu trêu ghẹo.

"Lại dám chọc muội, muội chọt lét tỷ nhột này!"

"Haha, nhột!"

"..."

Đoàn người hi hi ha ha đi tới khu viện tử thứ ba.

Trong viện tử này có một hồ nước lớn, giữa hồ nước có một cây cầu vòm, trên cầu vòm là một cái lương đình. Một chàng trai trẻ đang lười biếng ngồi tựa trên ghế mây trong lương đình thả câu.

Chàng trai trẻ nhìn qua chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thanh cao thoát tục, không nhiễm bụi trần, con ngươi đen nhánh như ngọc, hai tròng mắt sáng tựa sao. Trông cả người anh khí bừng bừng, ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc.

Phía sau chàng trai, một nữ tử trẻ tuổi nửa ngồi, nhẹ nhàng phẩy quạt cho hắn.

Nữ tử mang phong thái đẹp tuyệt, eo nhỏ chân thon, khi thì quyến rũ, khi thì thanh thuần. Khí chất dung mạo so với Tô Đát Kỷ lại chỉ hơn chứ không kém.

Khiến người ta kỳ lạ chính là trang phục của nữ tử, hoàn toàn khác với cung trang của thế giới này.

Nàng mặc một bộ váy liền ngắn đuôi bèo màu đen, kết hợp với một chiếc tạp dề viền ren, trên đầu còn buộc một chiếc khăn trùm viền ran (trang phục hầu gái), khiến cho nàng vốn mang khí chất nữ vương, lại thêm mấy phần ngoan ngoãn và đáng yêu cân bằng.

Xa xa, Tô Đát Kỷ nhìn thấy ca ca, liền nhảy chân sáo, vẫy tay gọi lớn: "Ca ca, ca ca, muội muội vừa đáng yêu vừa xinh xắn của huynh đã về rồi đây. Lần này muội còn dẫn theo ba vị sư tỷ, mỗi người đều là tuyệt thế mỹ nữ đó."

Lý Nguyên trông thấy muội muội, trên mặt lập tức lộ vẻ cưng chiều.

Tuy Tô Đát Kỷ không phải muội muội ruột của hắn, nhưng lại giúp hắn cảm nhận được tình thân mà trước giờ hắn chưa cảm nhận qua.

Thật ra Lý Nguyên không phải là người của thế giới này, hắn vốn là một đứa trẻ mồ côi ở Địa cầu, một ngày bổ phiên, chẳng biết tại sao lại xuyên không đến thế giới Phong Thần Bảng, tới nay đã qua mười lăm năm.

Giống với phần lớn người xuyên không, Lý Nguyên cũng sở hữu một cái hệ thống.

Gọi là hệ thống《Tu luyện mười nghìn lần là đột phá》.

Bất kể hắn tu luyện công pháp gì, chỉ cần tu luyện mười nghìn lần đã có thể đột phá một cảnh giới.

Kết quả chỉ dùng thời gian năm năm, hắn đã từ một người phàm tục, tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo cao nhất, đạt được bến cuối cùng của việc tu luyện, không thể đột phá được nữa.

Nếu việc tu luyện đã tới đích, Lý Nguyên cũng không có ý nghĩ đi tranh bá thiên hạ, liền bắt đầu trải qua cuộc sống chẳng khác nào cá mắm.

Mỗi ngày, không phải ăn chơi trên phố lớn ở Triều Ca thì chính là đi nghe hát bài bạc, hoặc ở trong nhà chăm hoa câu cá, đủ loại ăn nhậu chơi bời, thời gian trôi qua vừa thanh thản vừa tự do.

Tranh bá tam giới gì gì đó, đối với hắn mà nói, còn không hấp dẫn bằng một đĩa thịt kho tàu.

Chẳng bao lâu sau, Tô Đát Kỷ đã dẫn tam Tiêu bước vào lương đình.

"Thược Dược tỷ tỷ." Tô Đát Kỷ ngọt ngào gọi nữ tử đang quạt cho Lý Nguyên một tiếng.

"Tiểu thư đã về rồi!" Thược Dược mỉm cười chào lại.

Tam Tiêu thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Thược Dược, không hẹn mà cùng bị kinh động.

Tướng mạo của Đát Kỷ vốn đã là hiếm có trên thế gian, tam Tiêu không ngờ rằng, nơi đây vẫn còn có một vị tuyệt thế mỹ nhân không thua kém Đát Kỷ.

Tam Tiêu so với, không khỏi có chút tự thẹn kém người.

Quan trọng là, tuyệt thế mỹ nhân này lại là nha hoàn của Lý Nguyên!

Quỳnh Tiêu nhất thời cảm thấy, ý nghĩ muốn dùng "sắc dụ" với Lý Nguyên của mình có chút nực cười.

Nha hoàn của Lý Nguyên so với mình còn đẹp hơn, mình sao có thể "sắc dụ", khiến hắn quỳ dưới gấu váy chứ?

Quỳnh Tiêu có hơi ảo não!

Tô Đát Kỷ thấy Lý Nguyên vẫn nằm trên ghế, không khỏi đá khẽ ca ca một cái: "Ca ca, có khách đến, nhanh đứng dậy tiếp khách."

"Câu này sao nghe cứ là lạ?"

Lý Nguyên móc mỉa một câu, bất đắc dĩ đứng lên.

"Ba vị sư tỷ, đây chính là vị ca ca cá mắm của muội—— Lý Nguyên." Tô Đát Kỷ nháy mắt với tam Tiêu: "Cũng coi như anh tuấn nhỉ!"

Anh tuấn!

Quá anh tuấn rồi!

Tam Tiêu thấy tướng mạo khôi ngô của Lý Nguyên, con mắt không nhịn được mà tỏa sáng.

Ở Tam Giới, các nàng cũng đã gặp không ít thanh niên tuấn kiệt kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại không một ai nổi bật bất phàm, khôi ngô tuấn tú như Lý Nguyên.

Khiến người ta như đằm mình trong gió xuân.

Đặc biệt là hai tròng mắt của Lý Nguyên, trong veo thuần khiết như trẻ sơ sinh, không nhiễm chút bụi trần, làm người ta sinh ra hảo cảm.

Đáng tiếc, chỉ là tu vi có hơi kém, mới sơ kỳ Địa Tiên!

Tam Tiêu có phần tiếc nuối mà nghĩ.

"Lý Nguyên xin chào ba vị tiên tử."

Lý Nguyên nhìn thấy tam Tiêu nương nương cũng không hề tỏ vẻ kích động chút nào, vẻ mặt hòa nhã, lên tiếng chào hỏi: "Xá muội nghịch ngợm, nàng tu luyện ở Tiệt giáo, làm phiền mọi người chăm sóc rồi."

"Muội có nghịch ngợm gì đâu!" Đát Kỷ nhăn mũi, lập tức phản bác.

Vân Tiêu thấy Lý Nguyên nói năng ôn tồn lễ độ, thái độ đúng mực, không khỏi càng thêm tán thưởng.

Nàng chắp tay thi lễ với Lý Nguyên, đáp: "Đát Kỷ rất nghe lời, toàn bộ Tiệt giáo đều rất thích nàng, chứ đừng nói phải chăm sóc gì cả."

Tô Đát Kỷ thấy tam Tiêu và ca ca nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi vui đến nở hoa, nàng lập tực lên tiếng: "Ta và Thược Dược tỷ tỷ ra hậu viện hái ít hoa quả cho các sư tỷ, mọi người từ từ nói chuyện."

Nói rồi, nàng liền kéo nha hoàn Thược Dược rời khỏi lương đình, chỉ để lại mình Lý với ba tỷ muội tam Tiêu.

"Ba vị tiên tử, mời ngồi, không cần câu nệ, cứ coi như ở nhà." Vẻ mặt Lý Nguyên rất thản nhiên bắt chuyện với tam Tiêu.

Tam Tiêu chậm rãi ngồi xuống.

Bích Tiêu đột nhiên chú ý tới chiếc quạt Thược Dược để trên bàn đá, gương mặt bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc: "Ấy, chiếc quạt này sao lại giống quạt ba tiêu của Đại Sư Bá thế?"

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.