Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chàng là gió, thiếp là cát

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Chương 21: Chàng là gió, thiếp là cát

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­

Đi ra khỏi cửa thành, Lý Nguyên đã nhìn thấy một vị nữ tử xinh đẹp, cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm.

Nữ tử mười lăm mười sáu xuân xanh, người mặc áo quần chỉnh tề, dung mạo tuyệt sắc, vóc dáng khỏe đẹp, eo nàng dắt trường đao, vai đeo trường cung, mái tóc đen nhánh buộc thành một cái đuôi ngựa thật cao, lộ vẻ tươi sáng lóa mắt, hừng hực anh khí.

Vô số những người đi ngang qua cửa thành đều không tự chủ được nhìn về phía nữ tử, trong mắt lộ vẻ rung động.

Nữ tử thỉnh thoảng nhìn ra cửa thành, vẻ mặt có phần hơi không kiên nhẫn, giống như đang chờ ai đó.

Nàng thấy Vương Dương phong độ nhanh nhẹn, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Nét mặt không khác gì lúc nam tử nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế.

Nam tử thích ngắm mỹ nữ, thật ra mỹ nữ càng thích ngắm soái ca.

Lý Nguyên xách theo lồng chim, đi thẳng tới trước mặt nữ tử, ôm quyền hỏi: "Xin hỏi, tiểu thư là con gái Đặng Cửu Công, tiểu thư Đặng Thiền Ngọc đúng không?"

"Ngươi chính là Lý Nguyên?" Đặng Thiền Ngọc tò mò hỏi Lý Nguyên.

Lý Nguyên gật đầu.

"Cái gì? Ngươi là Lý Nguyên?" Thông Thiên giáo chủ nghe thấy cái tên Lý Nguyên, không khỏi thất thanh kêu lớn, gương mặt kinh ngạc.

Lý Nguyên: "Ông đừng thon thót lên có được không? Cao nhân chẳng phải đều là trời đất sụp đổ phía trước nhưng mặt không đổi sắc à?"

Thông Thiên giáo chủ không để ý tới lời chế nhạo của Lý Nguyên, ông xác nhận lại với hắn: "Ngươi thật sự là Lý Nguyên? Có phải ngươi có một muội muội tên Đát Kỷ không?"

Có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ thì sao?

"Muội muội ta tên Đát Kỷ!"

Lần này, Thông Thiên giáo chủ không khỏi càng trở nên khó mà tin được.

Chẳng trách tiểu tử này không muốn bái sư, cảm giác chính là vị ca ca cá mắm chơi bời lêu lổng của Đát Kỷ!

Ông lại nghĩ tới hai chuyện ban nãy Lý Nguyên xem cho mình, thế mà toàn bộ đều trúng hết, trong lòng không khỏi kinh hãi vô cùng.

Gặp quỷ rồi, sao tiểu tử này có thể xem chuẩn như vậy?

Lý Nguyên không để ý Thông Thiên giáo chủ đang rơi vào mờ mịt, gương mặt hắn vui vẻ hoà nhã hỏi Đặng Thiền Ngọc: "Đặng tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Đặng Thiền Ngọc đánh giá Lý Nguyên một lượt, vẻ mặt không hề làm bộ làm tịch chút nào.

Mấy ngày trước, Đặng Cửu Công đột nhiên hưng phấn nói với nàng, đã tìm cho nàng một kỳ tài có một không hai, kiến thức cao xa, học thức uyên bác, đầy một bụng kinh luân, thông hiểu kim cổ, có văn có võ làm tướng công. Bảo nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này, "cưới" được Lý Nguyên về tay, tránh cho con gái của mấy lão già Văn Trọng, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ, Thương Dung đến trước cướp mất.

Lần đầu tiên Đặng Thiền Ngọc thấy phụ thân thổi phồng một người như vậy.

Tuy nàng không tin có một người lại tài hoa như thế, nhưng mà lời ca ngợi của phụ thân cũng không khỏi khiến nàng sinh ra lòng tò mò vô cùng đối với Lý Nguyên.

Nàng muốn xem thử, rốt cuộc là thanh niên tuấn kiệt như thế nào, lại có thể khiến phụ thân kiêu ngạo phải bội phục không thôi như vậy.

Lần đầu gặp Lý Nguyên.

Dáng vẻ anh tuấn của Lý Nguyên thật ra đã khiến Đặng Thiền Ngọc âm thầm rung động.

Chỉ là nàng thấy Lý Nguyên tay xách lồng chim, còn dẫn theo một con chó mực lớn không lông, nên có phần không thích, cảm thấy đây chính là điệu bộ của đám công tử ăn chơi trác táng, sao có thể thông hiểu kim cổ, có văn có võ chứ?

Trong lòng Đặng Thiền Ngọc tràn đầy hoài nghi.

Vì thế Đặng Thiền Ngọc quyết định kiểm tra Lý Nguyên, xem rốt cuộc Lý Nguyên là gối thêu hoa, hay thật sự là người có tài có học.

Hứ, nếu như Lý Nguyên dám lừa phụ thân, cho dù hắn có đẹp trai, bản cô nương cũng phải dạy dỗ hắn một trận nhớ đời!

Nghĩ tới đây, Đặng Thiền Ngọc lập tức đáp lời Lý Nguyên: "Vậy chúng ta ra vùng ngoại ô săn thú đi."

Lý Nguyên khó xử nói: "Nhưng ta không cưỡi ngựa tới..."

Khóe mắt của hắn len lén nhìn sang con ngựa to lớn màu đỏ thẫm của Đặng Thiền Ngọc:

Hoặc là, ta có thể cùng muội tử cưỡi chung một con ngựa?

Một bài bgm không khỏi vang lên trong đầu Lý Nguyên: "Chàng là gió, thiếp là cát, hai người cùng cưỡi chung một con ngựa...

Đặng Thiền Ngọc thấy dáng vẻ đắn đo của Lý Nguyên, cười xán lạn: "Phụ thân nói ngươi biết văn biết võ, chắc chắn ngươi có cách đuổi kịp ta, ta đi trước đây, ngươi nhất định phải tới đấy nhé."

Nói đoạn, nàng vỗ mông ngựa, tư thế hiên ngang hướng về phía ngoại ô nhanh chóng chạy đi.

Lý Nguyên thấy muội tử không có ý mời mình cùng cưỡi chung một con ngựa, trong lòng nhất thời thoáng qua chút thất vọng.

Bgm trong đầu cũng dừng lại.

Thấy muội tử sắp chạy mất dạng, Lý Nguyên nhìn thoáng qua Tiểu Hắc bên người.

Tuy hắn không dẫn ngựa theo, có điểu Thi Hống Thu cũng có thể làm vật cưỡi!

Hắn lập tức cưỡi lên lưng chó, một tay xách lồng chim, một tay vỗ xuống mông nó: "Tiểu Hắc, đuổi theo cho ta!"

Tiểu Hắc tức thì nhanh chân chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.

Để lại một đám người qua đường trợn mắt há mồm, và cả Thông Thiên giáo chủ còn sững sờ.

"Má nó, ta vừa thấy cái gì, chó vậy mà cũng có thể làm thú cưỡi?"

"Khoan nói chuyện này, con chó kia còn chạy rất nhanh chứ!"

"Trở về ta cũng huấn luyện con chó vàng nha ta!"

"..."

Thông Thiên giáo chủ nhìn bóng lưng rời đi của Lý Nguyên, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nghĩ ra một cách có thể khiến Lý Nguyên chủ động bái mình làm thầy.

"He he, chẳng phải ngươi không muốn tu luyện à? Lát nữa ngươi và muội tử gặp phải nguy hiểm, lại không có năng lực bảo vệ muội tử, ngươi sẽ hiểu rõ tầm quan trọng của việc tu luyện thôi!"

Nghĩ tới đây, Thông Thiên giáo chủ lập tức đi tới một khu rừng gần đó, chỉ thấy ông phất tay áo, bên ngoài ống tay áo tức thì bay ra một con trâu đen sì.

Xung quanh con trâu có những quầng sáng tốt lành, sương mù may mắn, khánh vân ngũ sắc ùn ùn kéo tới. Hai cái sừng trâu cong như trăng rằm, chính giữa trán có hoa văn thái cực bát quái. Hít thở ra mưa gió, hống lên như tiếng sấm, cực kì phi phàm.

Con trâu này chính là vật cưỡi của Thông Thiên giáo chủ —— Khuê Ngưu.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.