Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên nhân độc thân (1)

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Chương 22: Nguyên nhân độc thân (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­

Thông Thiên giáo chủ dặn dò Khuê Ngưu: "Ngươi lập tức đuổi theo, biến thành yêu thể hù dọa Lý Nguyên và nữ tử bên cạnh hắn, nhớ kỹ, phải dọa cho bọn họ kinh hồn bạt vía, khóc lên nức nở, cũng kích thích lòng báo thù của bọn họ, khiến cho Lý Nguyên căm ghét sự bất lực của bản thân. Nhưng ngươi không được thật sự thương tổn bọn họ. Ta chuẩn bị nhận Lý Nguyên làm đệ tử y bát."

Đệ tử y bát!

Trong lòng Khuê Ngưu giật mình, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Vị trí của đệ tử y bát, so với đệ tử chân truyền thì tôn quý hơn nhiều.

Nếu như sư phụ vắng mặt, đệ tử y bát có thể thay thế sư phụ quản lý môn phái, coi như là dưới một người trên vạn người.

Khuê Ngưu không ngờ tới, Lý Nguyên lại được sư phụ coi trọng như vậy!

Hắn vội vã lên tiếng trả lời: "Tiểu Ngưu đã biết."

Nói xong, hắn liền hóa thành một cơn gió đen, đuổi theo Lý Nguyên và Đặng Thiền Ngọc.

Thông Thiên giáo chủ âm hiểm cười: "He he, đồ nhi ngoan, ngươi chờ đó mà ngoan ngoãn dập đầu bái sư đi, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu."

Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa chạy một hồi, nàng không biết Lý Nguyên có đuổi theo mình hay không vì thế nàng quay đầu lại nhìn ra đằng sau.

Phì!

Vừa nhìn thấy cảnh phía sau, nàng suýt chút nữa thì cười tới tắt thở luôn.

Chỉ thấy Lý Nguyên cưỡi trên một con chó mực lớn, đi sau lưng nàng không xa.

Thân hình cao lớn của Lý Nguyên cưỡi trên người con chó mực thấp bé, nhìn có vẻ rất là buồn cười.

"Ha ha ha, sao ngươi lại cưỡi trên người một con chó vậy? Ngươi không sợ mình đè tới mức nó què chân luôn sao!” Đặng Thiền Ngọc vừa cười vừa hỏi Lý Nguyên.

Chỉ cảm thấy Lý Nguyên đúng là một kẻ lạ đời!

Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc đứng bên cạnh Đặng Thiền Ngọc, thản nhiên nói:

"Đừng coi thường nó là chó, sức của nó lại mạnh lắm đấy, yêu quái cũng không phải đối thủ của nó, chở vài người theo với nó chỉ là trò trẻ con thôi.”

Đặng Thiền Ngọc nhịn cười, nhìn cái đầu nho nhỏ của Tiểu Hắc, khen:

"Con chó này chạy nhanh thật đấy, Xích Ký của ta là Thần Câu, tốc độ nhanh như tia chớp, không ngờ con chó mực này lại có thể đuổi kịp tốc độ của Xích Ký, không biết chủng loại của nó là gì? Ta cũng muốn nuôi một con.”

Lý Nguyên đương nhiên không thể nói đây là Thú Thi Hống rồi?

Đành phải giả ngu nói:

"Ta cũng không biết chủng loại của nó là gì nữa!

Đặng Thiền Ngọc không quan tâm nói: "Không biết chủng loại cũng không sao hết, lát nữa về ta sẽ tìm một con Thần Ngao lai giống với nó, đời sau của chúng nó chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn.”

"...” Thú Thi Hống suýt nữa thì giận đến hộc máu luôn, thần ngao mà muốn lai giống với ta á hả, nó mà xứng hả?

Lý Nguyên nhịn cười, vỗ vỗ đầu của Tiểu Hắc an ủi con hỗn độn mãnh thú này một phen.

Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên ngồi trên người Tiểu Hắc, đôi mắt đẹp mang cười, nói: "Ngươi đừng có cưỡi trên người nó nữa, nếu lỡ để cho con mồi thấy thì bọn chúng sẽ chết vì cười đó.”

Lý Nguyên: "Chết vì cười thì càng tốt chứ sao, chúng ta chỉ cần nhặt thi thể là được!”

Đặng Thiền Ngọc: "Ta đang sợ ngươi đè cho Tiểu Hắc bị thương.”

Lý Nguyên khó xử nói: "Ta không cưỡi nó thì cưỡi cái gì?”

Gương mặt Đặng Thiền Ngọc nhiễm chút màu đỏ: "Nếu không, ngươi cưỡi Xích Ký chung với ta đi.”

Cảnh tượng vừa nãy khiến nàng nảy sinh thiện cảm với Lý Nguyên, bởi vậy cũng không phản cảm việc cùng cưỡi một con ngựa với Lý Nguyên nữa.

Được đó.

Lý Nguyên mới vừa định đồng ý, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Trong những bộ phim truyền hình sau này, thường có cảnh nhân vật nữ kiểm tra nhân phẩm của nhân vật nam.

Có phải Đặng Thiền Ngọc cũng đang kiểm tra nhân phẩm của ta không nhỉ?

Nếu ta cứ thế đồng ý luôn, vậy không phải hình tượng quang minh chính đại của ta trong suy nghĩ của muội tử sẽ hủy hoại trong chốc lát sao?

Bởi vậy ta không thể đồng ý ngay được, dù thế nào cũng phải khiêm tốn một phen mới được chứ?

Nghĩ tới đây, Lý Nguyên chính khí nghiêm nghị lắc đầu nói:

"Việc này sao được? Nam nữ thụ thụ bất thân.”

"Hừ, thằng đần cổ hủ!”

Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên từ chối lời mời của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

Chỉ thấy hai chân thon dài của nàng vỗ vào bụng ngựa, lập tức chạy về phía trước.

"Vậy ngươi cứ tiếp tục cưỡi Tiểu Hắc đi! Cha!”

Ủa, sao không mời nữa vậy?

Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ đang thử thách ta thôi?

Nguy hiểm thật, xem ra ta đã vượt qua cửa ải này rồi!

Ta đúng là boy thông minh mà!

Ha ha!

Lý Nguyên cười một cách tự hào, cưỡi Tiểu Hắc đuổi theo!

Lý Nguyên đẹp trai như vậy, nhưng vẫn độc thân đến bây giờ, có nguyên nhân hết cả!

...

Đặng Thiền Ngọc cưỡi ngựa như bay.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, chỉ cần bỏ xa Lý Nguyên, sau khi Lý Nguyên đuổi không kịp nàng thì sẽ chủ động xin nàng, muốn cùng cưỡi Xích Ký với nàng!

Nhưng mà, Đặng Thiền Ngọc kinh hãi phát hiện, đã chạy hơn mười dặm rồi nhưng Lý Nguyên vẫn cưỡi Tiểu Hắc đuổi theo sau lưng nàng tầm mười thước, không bị nàng vứt sau lưng.

"Điều này sao có thể?”

Đặng Thiền Ngọc nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ Tiểu Hắc có được huyết mạch dị thú gì đó hay sao?

Đặng Thiền Ngọc muốn thử xem tới cùng Tiểu Hắc có thể chạy nhanh tới mức nào nên bèn tăng tốc độ của Xích Ký lên.

Chỉ thấy thân hình của Xích Ký hóa thành một tia chớp màu đỏ, nhanh hơn trước đó ba bốn chục lần.

Sau một khắc, Đặng Thiền Ngọc quay đầu lại xem xét tình huống.

Xoạch!

Nàng hoảng hồn, mở trừng mắt ra đến mức tròng mắt cũng sắp rơi luôn.

Rõ ràng Xích Ký đã chạy bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc vẫn đi sau lưng cách nàng tầm mười thước, lại còn có vẻ rất là nhàn nhã thong dong nữa chứ.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.