Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên nhân độc thân (2)

Phiên bản Dịch · 1399 chữ

Chương 23: Nguyên nhân độc thân (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

"Quái một, một con chó mà sao còn chạy nhanh hơn thần câu của mình nữa vậy?”

Đặng Thiền Ngọc không còn cách nào, đành phải ngừng lại trong một rừng cây, lấy cung tiễn ra chuẩn bị săn thú.

"Vèo, vèo!

Tài bắn cung của Đặng Thiền Ngọc hết sức cao siêu, trăm phát trúng hết cả trăm, chỉ chốc lát sau, nàng đã bắn trúng không ít gà rừng, thỏ hoang, dã lộc này nọ.

Tiểu Hắc thì phụ trách nhặt con mồi.

Lý Nguyên thì phụ trách thưởng thức tư thế oai hùng hiên ngang của Đặng Thiền Ngọc.

Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đưa cung tiễn cho Lý Nguyên, nói:

"Ngươi đừng có ngồi nữa, qua đây bắn mấy con đi!”

Trong mắt lại để lộ vẻ gian xảo.

Bộ cung này của nàng là pháp bảo do dị nhân luyện chế mà thành, không có sức mạnh bằng trăm vạn quân thì không thể kéo ra được.

Nghĩ đến chờ một lúc Lý Nguyên không kéo được cung sẽ ngại ngùng thế nào, nàng lập tức âm thầm bật cười.

Lý Nguyên nóng lòng muốn thử tiếp nhận cung tiễn, trùng hợp ngay lúc này, một con thỏ trắng như tuyết thấp thoáng thân hình trong bụi cỏ đằng xa.

Đặng Thiền Ngọc hưng phấn kêu lên: "Nơi đó có một con thỏ trắng kìa, mau bắn đi.”

Nhưng mà, Lý Nguyên lại không bắn con thỏ.

Bởi vì hắn phát hiện này con thỏ này đã có linh trí.

Có một câu nói là vạn vật có trí tức là người, ý là nếu vạn vật có linh trí thì tương đương với con người.

Bởi vậy tuy Lý Nguyên ăn thịt, nhưng sẽ không ăn động vật đã có linh trí, lại càng không thuận tay bắn chết động vật có linh trí.

Đây là nguyên tắc của hắn.

"Ai nha, sao ngươi lại không bắn vậy?” Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên đứng không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng thúc giục.

Lý Nguyên: "Con thỏ này đáng yêu như vậy, chúng ta đừng bắn nó nha!”

"Hừ, rõ ràng ngươi không kéo được cung, lại còn cố ý kiếm cớ! Đặng Thiền Ngọc làm bộ mặt ngươi không thể gạt được của ta đâu.

Lý Nguyên không khỏi cười mỉm.

Trải qua một lúc trì hoãn như vậy, con thỏ trắng như tuyết kia đã chạy trốn không thấy bóng rồi.

"Ài, đáng tiếc quá đi!”

Đặng Thiền Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Gào!”

Ngay tại hai người tìm kiếm con mồi tiếp theo, đột nhiên lại có một đại hán khôi ngô đột nhiên giáng xuống từ trên trời, ngăn cản hai người.

Đại hán này cao đến mười trượng, mặt đen như than, người mặc giáp đen, cầm Hồn Thiên Côn trong tay.

Trên đầu của nó có một cặp sừng, một bên mũi có mang khoen, nhìn có vẻ rất là hùng hổ, lửa ma ngập trời, vốn dĩ không phải con người.

Đặng Thiền Ngọc cảm nhận được uy áp đáng sợ mà Ngưu Yêu phát ra, không khỏi sợ hãi.

Con ngựa Xích Ký dưới thân nàng càng sợ tới mức nhảy loạn không thôi.

Uy áp của con yêu quái này thật là bình sinh ít thấy, tu vi của nàng đã là Kim Tiên Sơ Kì rồi mà còn không thể nhận ra thực lực chân thật của con Ngưu Yêu này!

Nàng nhịn nỗi sợ hãi trong lòng xuống, vội vàng ghìm chặt ngựa Xích Ký đang nóng nảy, chắn trước người Lý Nguyên.

"Ngươi là yêu quái phương nào, vì sao lại ngăn cản đường đi của chúng ta?” Đặng Thiền Ngọc dùng vẻ mặt trịnh trọng quát Ngưu Yêu.

Lúc nói chuyện, nàng còn nhìn lướt qua Lý Nguyên.

Phát hiện cho dù đối mặt với con Ngưu Yêu đáng sợ này, Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt ung dung, không có vẻ gì là hoảng sợ.

Trong lòng Đặng Thiền Ngọc nhất thời hiện lên một chút kinh ngạc, lần đầu tiên sinh lòng bội phục với Lý Nguyên.

"Người bình thường thấy yêu quái đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi, ngay cả ta cũng không thể bình tĩnh như vậy nữa, xem ra hắn không phải là một kẻ vô dụng!

Đặng Thiền Ngọc âm thầm nghĩ.

Con Ngưu Yêu này đương nhiên là vật cưỡi của Thông Thiên giáo chủ - Khuê Ngưu rồi!

Khuê Ngưu dùng sức quăng Hỗn Thiết Côn trong tay một cái, mặt đất ngay lập tức run lên giống như động đất vậy.

Ánh mắt của hắn hung dữ, nhìn hai người, giọng điệu tàn nhẫn:

"Ha ha, cuối cùng cũng có hai người đi ngang qua, lão ngưu ta đây được ăn no nê rồi!”

Nói xong, hắn còn thè lưỡi ra liếm môi mình một cái, một trận gió tanh thổi qua.

Đặng Thiền Ngọc thấy đây là một con yêu quái ăn thịt người thì tâm trạng không khỏi càng nặng nề hơn, xem ra hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.

Nàng dùng vẻ mặt kiên quyết nói với Lý Nguyên:

"Ta sẽ giữ chân con yêu quái này, ngươi mau chạy đi!”

Lý Nguyên mỉm cười với Đặng Thiền Ngọc:

"Cần gì phải trốn? Không ngờ ở đây lại có một con Ngưu Yêu, ngươi có thể thưởng thức tiễn pháp của ta rồi”

Đặng Thiền Ngọc nghe vậy, trán không khỏi chảy xuống ba vạch đen.

Gặp một con tuyệt thế đại yêu ghê gớm như vậy chạy còn không kịp, sao lại chủ động trêu chọc nó làm gì?

"Bây giờ không phải lúc ngươi thể hiện, chạy nhanh lên!”

"Ha ha ha, hôm nay các ngươi không ai đi được đâu!”

Khuê Ngưu cũng nghe thấy câu nói của Lý Nguyên, nhịn không được cười ha hả.

Chỉ cảm thấy đầu óc của vị truyền nhân y bát của lão gia nhà mình có hơi ngu ngốc.

"Ngươi chỉ là một tu sĩ địa tiên nho nhỏ, cho dù ta đây đứng ở chỗ này cho ngươi bắn, ngươi cũng không làm rơi nổi một sợi lông của ta được.”

"Vậy ta bắn đó!” Lý Nguyên lắp tên vào trường cung, nhắc nhở Khuê Ngưu.

"Ngươi cứ việc bắn!” Khuê Ngưu tự tin nói: "Nhúc nhích một cái thì lão ngưu này không phải là hảo hán.”

"Vèo!”

Kéo cung, phóng tiễn.

Một tia sáng nhanh chóng bắn về phía Khuê Ngưu, cũng chợt lóe lên trước ngực Khuê Ngưu.

Khuê Ngưu chỉ cảm thấy ngực mình đột nhiên đau đớn, hắn cúi đầu nhìn thì chỉ thấy vị trí ba tấc dưới trái tim, chỗ khe hở của bộ giáp đen xuất hiện một lỗ máu to bằng ngón tay.

Máu tươi màu vàng đang chảy ra khỏi miệng vết thương.

Khuê Ngưu sợ tới mức trái tim nhảy loạn xạ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.