Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hắc Cản Phía Sau

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Chương 25: Tiểu Hắc Cản Phía Sau

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­

Cuối cùng hắn cũng tìm ra cách khiến Lý Nguyên tuyệt vọng rồi.

Lý Nguyên:

"Ngươi bắt nàng về làm áp trại phu nhân thì cũng được thôi, nhưng mà có một vấn đề rất khó giải quyết.

"Vấn đề gì?” Khuê Ngưu hỏi theo bản năng.

Lý Nguyên:

"Nàng là người, ngươi là Ngưu Yêu, nếu ngươi bắt nàng về làm áp trại phu nhân, sau này các ngươi có con, nó sẽ là nhân yêu, người đời không chấp nhận nhân yêu, đứa trẻ đó sẽ bị người khác kỳ thị từ nhỏ, đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, các bạn nhỏ sẽ không chịu chơi với nó, thậm chí còn bắt nạt nó, ngươi nghĩ thử xem tâm hồn nhỏ bé của nó chịu nổi mấy chuyện này hay không...”

"Bốp bốp bốp!”

Khuê Ngưu đột nhiên hung hăng đánh mình mấy bạt tay:

"Đều do cái miệng thúi này, vì sao ta phải lắm miệng? Ta cứ giả bộ mình câm điếc là được mà?”

Hắn thật sự sắp tuyệt vọng rồi!

Hắn làm sao vậy nhỉ!

Không phải hắn nên phẫn nộ rồi liều chết phản kháng sao? Sau đó sẽ rơi vào tuyệt vọng trước thực lực mạnh mẽ của ta, sao lại có tâm trạng nói mấy chuyện đâu đâu vậy!

Cứ cằn nhằn, nói này nói kia, dong dài không dứt, Khuê Ngưu cảm thấy như có vô số hòa thượng đang niệm kinh trong đầu mình vậy, khiến cho đầu hắn đau muốn nứt.

Lý Nguyên nhìn vẻ tuyệt vọng của Khuê Ngưu, trong lòng không khỏi cười thầm.

Muốn để cho ta tuyệt vọng hả, ngươi và Thông Thiên vẫn còn non lắm!

Hắn biết Khuê Ngưu do Thông Thiên giáo chủ phái tới từ sớm, nếu không phải thế thì hắn sẽ sẽ giết hẳn luôn chứ không chỉ đơn giản là trêu đùa loại yêu quái dõng dạc nói muốn ăn thịt người này.

Bây giờ Lý Nguyên cũng chơi đủ rồi, bèn quay sang nói với Đặng Thiền Ngọc đang ngây ra như phỗng:

"Con trâu này có phần ngu dốt, chơi không vui, chúng ta đi trở về đi!”

Hắn vỗ vỗ cổ của ngựa Xích Ký, cuối cùng ngựa Xích Ký cũng chịu đứng lên lại.

"Hắn chịu để cho chúng ta đi sao?” Đặng Thiền Ngọc lo lắng nói.

Lý Nguyên an ủi: "Không sao hết, ta để cho Tiểu Hắc cản phía sau!”

Đặng Thiền Ngọc: "...”

Chỉ thấy nàng dùng vẻ mặt không biết nói gì nhìn Lý Nguyên.

"Sao Tiểu Hắc ngăn cản được Ngưu Yêu?”

Lý Nguyên dùng một tay dắt cương ngựa, một tay nhấc lồng chim, vừa đi vừa trả lời:

"Yên tâm đi, Tiểu Hắc rất là ghê gớm đó.”

Đặng Thiền Ngọc đột nhiên phát hiện, Tiểu Hắc vậy mà thật sự không đuổi theo bọn họ, mà đang lười biếng nhìn Khuê Ngưu.

"Kỳ lạ thật, sao Tiểu Hắc lại không bị uy áp của Ngưu Yêu ảnh hưởng vậy?”

Đặng Thiền Ngọc đột nhiên phát hiện một chuyện rất kì lạ.

Vừa rồi ngựa Xích Ký của nàng hoảng sợ đến mức không có cách nào đứng thẳng trước uy áp kinh khủng của Ngưu Yêu, nhưng Tiểu Hắc lại bình tĩnh như thường, hoàn toàn không thể hiện sự sợ hãi và bất an của yêu thú hạ cấp trước yêu thú thượng giai. Chuyện này rất không bình thường.

Thông Thiên giáo chủ cũng phát hiện sự bất thường của Tiểu Hắc rồi.

Ông ta lập tức phóng thần niệm ra điều tra Tiểu Hắc.

Vừa điều tra xong thì cảm thấy hoảng sợ.

Ông ta kinh hãi phát hiện, làn da cả người Tiểu Hắc ngưng thực như thai màng hỗn độn vậy, gần như đạt tới mức Hỗn Nguyên không lộ, đây là hiệu quả của việc cường độ thân thể tu luyện đến cảnh giới Tổ Vu Kính mới xuất hiện.

Hơn nữa trong cơ thể của Tiểu Hắc còn cất dấu một luồng thi khí phách thiên tuyệt địa, xuyên qua dòng sông thời không, luồng thi khí này đoạt tâm phách của con người, làm ô nhiễm nguyên thần của con ngươi, nếu phóng thích ra ngoài, tất cả sinh linh và linh hồn Hồng Hoang đều sẽ bị ô nhiễm, vì thế biến thành cương thi không có hồn phách.

"Khí tức này, chẳng lẽ nó thật ra là hỗn độn mãnh thú - thú Thi Hống hay sao?”

Thông Thiên giáo chủ kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.

"Nhưng sao thú Thi Hống lại biến thành một con chó cưng được?”

Câu hỏi khác to lớn hơn chiếm đầy trái tim của Thông Thiên giáo chủ.

Hắn phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lý Nguyên rồi!

...

Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên định đi, đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm.

Hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Thông Thiên giáo chủ giao cho mà!

"Không được đi!”

Khuê Ngưu hét lớn một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo Lý Nguyên.

Trong lòng Đặng Thiền Ngọc hoảng sợ, nàng căng thẳng bắt lấy cánh tay của Lý Nguyên, dẫn Lý Nguyên lên lưng ngựa, sau đó cùng Lý Nguyên chạy trốn.

"Ôm chặt một chút, đừng để ngã xuống!” Đặng Thiền Ngọc vừa giục ngựa, vừa nhắc nhở Lý Nguyên.

"Đừng có xem thường người khác, ta sẽ không ngã!”

Lý Nguyên thầm nghĩ, ta đây đường đường là đại đạo tối cao, sao có thể té ngựa được co chứ?

Đặng Thiền Ngọc: "...”

Khuê Ngưu nhìn thấy Tiểu Hắc chặn đường của mình, nhất thời chuẩn bị vòng qua nó.

Nếu lỡ đâm chết chó cưng của truyền nhân y bát thì không hay!

Nhưng mà, Khuê Ngưu đang chuẩn bị vòng qua, lại đột nhiên phát hiện mắt cá chân mình đột nhiên đau nhức.

Không đợi hắn phản ứng kịp, hắn lại phát hiện thân hình của mình đột nhiên không thể khống chế bay lên không trung.

Hóa ra là Tiểu Hắc đang lấy tốc độ kinh thế hãi tục cắn vào mắt cá chân của Khuê Ngưu, kéo Khuê Ngưu bay ra ngoài.

"Ầm!”

Khuê Ngưu bị Tiểu Hắc kéo bay ra cả cây số, lúc này mới đập thật nặng trên mặt đất, khiến cho đất đai đất rung núi chuyển.

Đặng Thiền Ngọc nghe thấy tiếng động to lớn phía sau, vội vàng quay đầu lại xem xét.

Lúc nàng nhìn thấy Tiểu Hắc cắn mắt cá chân Ngưu Yêu, kéo Ngưu Yêu ngã trên mặt đất thì kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất luôn.

"Sao Tiểu lại lợi hại như vậy?” Nàng ngừng lại, xuống ngựa, khó có thể tin hỏi Lý Nguyên.

Lý Nguyên thoải mái nói:

"Không phải ta đã nói sao, Tiểu Hắc rất lợi hại.”

"Nhưng mà con Ngưu Yêu kia là yêu quái có tu vi Đại La Kim Tiên đó!” Đặng Thiền Ngọc vẫn không thể tin nổi.

Khuê Ngưu phát hiện thứ tấn công mình là một con chó thì não đại suýt nữa đã chết máy luôn.

Hắn không thể tin một con chó Tiểu Hắc còn chưa cao đến đùi của hắn lại có thể đánh bay hắn.

Hơn nữa Tiểu Hắc đè trên người hắn giống như có mấy Đại Thiên Thế Giới đang đè hắn vậy, hắn không có cách nào đứng lên được.

Tuy trong lòng đang hoảng loạn muốn chết, nhưng mà Khuê Ngưu phản ứng không chậm, hắn lập tức cầm Hỗn Thiết Côn trong tay đập thật mạnh vào trán của Tiểu Hắc, muốn Tiểu Hắc buông miệng.

Vì thoát khỏi khó khăn, giờ phút này hắn cũng bất chấp mình có đả thương sủng vật của truyền nhân y bát hay không.

"Tiểu Hắc gặp nguy hiểm kìa!”

Đặng Thiền Ngọc thấy yêu quái huơ binh khí đập về phía Tiểu Hắc, sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, vô cùng lo lắng cho Tiểu Hắc.

"Ầm!”

Nhưng mà, chỉ thấy Tiểu Hắc vung móng đập vào Hỗn Thiết Côn, Hỗn Thiết Côn bị đập bay ra ngoài, biến mất trong hỗn độn, mà Tiểu Hắc thì không rớt một sợi lông.

Khuê Ngưu không dự đoán được Tiểu Hắc lại mạnh đến như vậy.

Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, con chó nhìn qua có vẻ hết sức vô hại này, thực lực không hề yếu hơn hắn.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.