Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao mọi người lại bị ca ca thuyết phục rồi

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Chương 5: Sao mọi người lại bị ca ca thuyết phục rồi

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lòng Đát Kỷ nhất thời có dự cảm không hay:

"Đương nhiên là khai đạo ca ca của muội rồi, để cho huynh ấy từ nay về sau không còn mê muội mất hết cả ý chí, chuyên tâm vào việc tu luyện."

Bích Tiêu trả lời: "Thật ra ta cảm thấy ca ca của muội là người có đại trí tuệ, suy nghĩ của hắn rất có lý."

Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu cũng gật đầu theo.

"Cảnh giới tư tưởng của Lý Nguyên cao hơn chúng ta!"

"Vốn dĩ không cần chúng ta khai đạo!"

"Ca ca ta nói với các tỷ cái gì vậy?" Dự cảm không hay trong lòng Đát Kỷ ngày càng mãnh liệt.

Quỳnh Tiêu nói:

"Chúng ta tu luyện vốn là vì tiêu diêu tự tại, không bị câu thúc, nếu ca ca muội đã làm được điểm này, hà tất phải tiếp tục thanh tu khổ luyện cơ chứ?"

Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng gật đầu với vẻ mặt tán thành.

"Bốp!"

Đát Kỷ nghe vậy, nhất thời cười ngất, vỗ vào trán mình một cái, dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tam Tiêu, vô cùng đau đớn nói:

"Ba vị sư tỷ, muội mời các tỷ đến khai đạo ca ca của muội, sao mọi người lại bị huynh ấy thuyết phục vậy? Ý chí của mọi người đúng là không kiên định!"

Tam Tiêu nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, nhất thời cảm thấy có phần có lỗi với lời nhờ cậy của Đát Kỷ.

Quỳnh Tiêu thầm nói nho nhỏ:

"Nhưng ta thật sự cảm thấy hắn nói rất có lý mà, tu luyện vừa vất vả lại vừa buồn tẻ, cho dù có thành Thánh, cũng không thể có được tự do thật sự..."

Tô Đát Kỷ ngắt lời nói:

"Những gì huynh ấy nói đều là tà thuyết ngụy biện, mọi người đừng có nghe, mau mau quên hết mấy lời huynh ấy nói đi. Thôi, chúng ta về ăn trái cây đi."

Tam Tiêu cúi đầu đi sau lưng Đát Kỷ giống như học sinh tiểu học đã phạm lỗi, quay về chòi nghỉ mát.

"Ta nhớ ra rồi!"

Đột nhiên, vẻ mặt Vân Tiêu đầy hưng phấn kêu to.

"Tỷ tỷ nhớ ra chuyện gì vậy?" Mọi người khó hiểu nhìn Vân Tiêu.

Vân Tiêu bước nhanh vào trong lương đình, cầm lấy một quả đào to bằng đầu đứa trẻ, kích động kêu lên:

"Chẳng lẽ các muội không cảm thấy quả đào này rất giống với bàn đào sao?"

"Wow, tử văn dày đặc, hình như đúng là giống thật!" Quỳnh Tiêu mở to hai mắt ra nhìn.

Bích Tiêu nghi ngờ nói: "Bàn đào không phải chỉ có Dao Trì Vương Mẫu mới có sao? Sao ở đây lại có bàn đào được?"

Đát Kỷ mơ hồ nói:

"Đây là bàn đào sao? Có khi nào các tỷ nhớ nhầm rồi không? Trước kia muội thường xuyên ăn nó, nhưng trừ việc cảm thấy nó nhiều nước ngon miệng, thịt quả vừa ngọt vừa mềm ra thì đâu có lập tức phi thăng, thọ cùng trời đất đâu?"

Nghe thấy Đát Kỷ nói quả đào này không có công hiệu của bàn đào, Vân Tiêu cũng nổi lên lòng nghi ngờ.

"Chẳng lẽ là ta lầm, quả đào này chỉ nhìn khá giống bàn đào mà thôi?"

"Thế này cũng quá giống rồi đó!" Quỳnh Tiêu cảm thán nói.

Các nàng từng thấy bàn đào thật sự, quả đào trong tay Vân Tiêu rất giống với bàn đào tử văn tốt nhất, chỉ là tử văn trên quả đào này nhiều hơn bàn đào mà thôi.

"Ca ca, đây là bàn đào hả?" Đát Kỷ hỏi thẳng Lý Nguyên.

Lý Nguyên lắc đầu nói: "Không phải, bàn đào sao có thể so với quả đào của ta chứ?"

Quả đào này thực chất là kết tinh của hỗn độn linh căn, tên là hỗn độn thần đào, cao cấp hơn bàn đào và nhân sâm rất nhiều, ăn một quả là có thể sống thêm một nguyên hội, tương đương với mười ba triệu chín ngàn chín trăm sáu mươi tám vạn năm, cây bàn đào chỉ là hàng thứ phẩm trước mặt nó.

"Huynh cứ khoác lác đi!"

Đát Kỷ thấy ca ca nói bàn đào không so được quả đào của mình, đâu thể nào tin được? Chỉ nghĩ ca ca mình khoác lác trước mặt mỹ nữ.

Tam Tiêu thấy thế, cũng không tin nữa.

Thế gian sao có thể có quả đào nào quý giá hơn bàn đào cơ chứ?

"Có thể chỉ là giống nhau mà thôi." Vân Tiêu lẩm bẩm.

Lý Nguyên thấy mọi người không tin, nhất thời không biết nói gì, rõ ràng mình đang nói thật, vì sao không ai chịu tin vậy?

"Rắc rắc!"

Vân Tiêu hung hăng cắn hỗn độn thần đào một ngụm, đôi mắt đẹp nhất thời mở thật to.

"Oa, quả đào này ăn ngon quá đi mất, còn ngon hơn cả bàn đào nữa kìa."

"Thật hay giả vậy?" Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu hoài nghi.

"Rắc rắc, rắc rắc." Vân Tiêu vừa ăn, vừa nói: "Mọi người cứ ăn thì biết!"

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nửa tin nửa ngờ cầm quả đào lên, cắn một ngụm.

Hai người nhất thời cảm thấy, hàng tỉ lỗ chân lông trên khắp người mình lập tức thư giãn, lâng lâng như tiên, thật là một sự hưởng thụ nói không nên lời.

"Trời ạ, đây là loại trái cây ngon nhất mà ta ăn từ lúc chào đời tới nay đó.”

"Rắc rắc, rắc rắc, quá ngon!"

Bích Tiêu và Vân Tiêu hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào, hoàn toàn không dừng lại được.

Đát Kỷ thấy dáng vẻ như quỷ chết đói đầu thai của ba vị sư tỷ, không đành lòng nhìn thẳng dùng hay tay che mắt lại.

"Ba vị sư tỷ, xin mọi người hãy chú ý hình tượng nữ thần của mình có được không, đừng có làm ca ca của muội sợ mà!"

Chỉ chốc lát sau, tam Tiêu đã ăn như hùm như sói xong một quả hỗn độn thần đào to bằng cái chén rồi.

Ăn xong rồi, ba người còn bày ra vẻ chưa đã thèm liếm liếm môi.

"Không đủ!"

"Còn muốn ăn nữa."

"Sau khi ăn quả đào này xong, ta phát hiện ta không thể ăn những loại trái cây khác được nữa!"

"Có điều quả đào này đúng là không phải bàn đào, không có bao nhiêu linh khí!"

Thật ra không phải hỗn độn thần đào không có bao nhiêu linh khí, mà là Lý Nguyên muốn muội muội ăn tiện hơn nên đã phong ấn hết linh khí của tất cả các loại hỗn độn linh quả trong vườn trái cây rồi.

Trước kia Đát Kỷ không tu luyện, nếu Lý Nguyên không phong ấn linh khí trong linh quả, Đát Kỷ chỉ cần ngửi một cái thôi cũng sẽ nổ tan xác mà chết, chứ đừng nói tới ăn.

Sau khi Đát Kỷ tu luyện, linh khí bên trong hỗn độn linh quả mà nàng từng ăn mới được hấp thu luyện hóa từ từ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ trong sáu năm ngắn ngủi Đát Kỷ đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên sơ kì, lại còn học xong mấy chục loại thần thông.

Không phải bởi vì nàng là tuyệt thế thiên tài gì, chỉ đơn giản là vì nàng ăn quá nhiều hỗn độn linh quả mà thôi.

Thật ra thiên phú tu luyện của Đát Kỷ rất rất rất rất tệ!

Đát Kỷ thấy vẻ chưa đã thèm của Tam Tiêu, nói:

"Trừ quả đào ra, các tỷ cũng có thể nếm thử những loại trái cây khác, hương vị không sánh bằng quả đào, nhưng cũng có đặc biệt riêng."

"Trên thế giới này còn có trái cây ăn ngon như quả đào này sao?" Mặt Vân Tiêu đầy vẻ hoài nghi.

Bích Tiêu: "Ta cảm thấy quả đào mà ta ăn vừa rồi, đã là loại trái cây ngon nhất trên thế giới rồi!"

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Quỳnh Tiêu gật đầu hết sức chắc chắn.

Sau khi ăn thần đào, Tam Tiêu cảm thấy tất cả các loại trái cây trên thế giới đều không thể so sánh với Hỗn Độn thần đào được.

Đát Kỷ:

"Các tỷ cứ nếm thử là biết."

Vân Tiêu nửa tin nửa ngờ cầm lấy một quả hồng hạnh to bằng nắm tay, cắn một ngụm.

"Rắc rắc!"

Lúc này, Vân Tiêu cảm thấy được vị giác của mình như đang nổ tung, cả người đều bị hương vị đặc biệt của hồng hạnh vây quanh, miệng không ngừng tiết nước bọt, có cảm giác như đầu lưỡi cũng sắp hòa tan luôn.

"Trời ạ, không nghĩ hồng hạnh này cũng ngon như vậy!" Vân Tiêu hoan hô nhảy nhót như một cô gái nhỏ.

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu ngửi thấy mùi thơm lạ lùng của hồng hạnh, cũng không khỏi cảm thấy thèm ăn, ngón trỏ đại động.

Hai người thấy Vân Tiêu ăn rất nhiệt tình, nhất thời kìm nén không được cũng cầm một quả hồng hạnh lên nhấm nháp.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.