Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo văn tiên hạnh, Pháp Tắc Chi Lực

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Chương 6: Đạo văn tiên hạnh, Pháp Tắc Chi Lực

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc môi răng vừa đụng vào hồng hạnh, hai người lập tức cảm thấy có mùi vị nào đó còn thấm vào lòng người hơn cả dương chi cam lộ, rót vào trong tim phổi, không ai có thể thoát khỏi.

"Wow, đúng là ngon quá."

"Không kém hơn quả đào chút nào."

"Lại nói, các muội có cảm thấy quả hồng hạnh này, có phần giống với cây Hồng Hạnh Tiên Thiên sau núi của Vân Trung Tử hay không?" Vân Tiêu vừa ăn, vừa hỏi hai vị muội muội.

Bích Tiêu được tỷ tỷ nhắc nhở, nhất thời đánh giá quả hồng hạnh đã bị nàng cắn khuyết một góc, gật đầu nói:

"Đúng là rất giống đó!"

"Đáng tiếc chúng nó chỉ là giống mà thôi."

Quỳnh Tiêu tiếc nuối nói:

"Tục truyền, hồng hạnh tiên thiên mười vạn năm mới kết hai quả, ăn một quả là sẽ đạt được một loại thần thông, còn quý giá hơn cả bàn đào mấy trăm lần, Vân Trung Tử rất là nâng niu nó, không chịu cho người ngoài nhìn luôn."

Đát Kỷ nghe vậy, không khỏi thán phục nói:

"Ăn một quả là có thể có được một loại thần thông, thật là thần kỳ quá đi. Nếu như muội có thể có một cây hồng hạnh tiên thiên, không phải là không cần tu luyện thần thông nữa hay không?"

Lý Nguyên thấy Đát Kỷ bày ra vẻ hâm mộ thì không khỏi trợn trừng mắt.

Hồng hạnh mà Tam Tiêu đang ăn, tên là đạo văn tiên hạnh, ăn một quả có thể đạt được một loại Pháp Tắc Chi Lực, đương nhiên quý giá hơn tiên thiên hồng hạnh gì đó rất nhiều.

Mấy năm nay, Đát Kỷ ăn đạo văn tiên hạnh tới mức sắp ói ra luôn, vậy mà còn hâm mộ tiên thiên hồng hạnh của người ta, đúng là một bé ngốc đang ngồi trên núi vàng núi bạc mà không biết.

Sau đó, tam Tiêu kích động hưng phấn giống như phát hiện đại lục mới vậy.

Bởi vì các nàng phát hiện, tất cả trái cây trong mâm đựng trái cây, bất kể là "quả nho", "quả mận", "quả sơn trà", "quả táo" hay là "quả dưa hấu" đều rất là ngọt lành ngon miệng, ngon không lời nào tả xiết, khiến cho người ta nhỏ dãi, nhớ mãi không quên.

Ba người bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Ba người vừa ăn vừa khen không dứt miệng, không có chút hình tượng nữ thần nào.

Thật ra tất cả trái cây mà tam Tiêu ăn, đều không phải vật phàm, mà là hỗn độn linh quả có các loại công hiệu khác nhau.

Tỷ như quả nho, thật ra nó là một loại hỗn độn linh quả - Tử Ngọc Bồ Đào, sau khi ăn có thể gia tăng gấp bội thần thức của tu sĩ.

Lại tỷ như quả mận, thật ra cũng là một loại hỗn độn linh quả - Khí Vận Lý, sau khi ăn nó có thể gia tăng sự may mắn của tu sĩ.

Tên thật của quả sơn trà là Bạch Ngọc Tỳ Ba, sau khi ăn có thể chuyển hóa xương cốt của tu sĩ thành Chí Tôn Cốt, cường độ của nó có thể so với tổ vu.

Chẳng qua, mấy loại hỗn độn linh quả này đã bị Lý Nguyên phong ấn linh lực, trừ hương vị không thay đổi ra thì tất cả linh lực của hỗn độn linh quả phải đợi đến lúc vận công tĩnh toạ mới được hấp thu từ từ.

Cho nên lúc này tam Tiêu mới không nhận ra có gì không ổn.

Chỉ một thoáng chốc, tam Tiêu đã ăn sạch tất cả trái cây trong mâm đựng trái cây rồi.

Sau khi ba người ăn xong tất cả trái cây thì lộ ra vẻ mặt thỏa mãn và hồi vị.

"Trời ạ, loại trái cây nào của nhà các người cũng ngon cả."

"Ta thật hy vọng có thể ăn mãi ăn mãi, vĩnh viễn không dừng lại."

Tam Tiêu không khỏi càng thêm hiểu được tâm tính không muốn tu luyện của Lý Nguyên, nếu mỗi ngày đều được ăn trái cây ngon như vậy, các nàng cũng không muốn tu luyện!

Đột nhiên, Tam Tiêu nghĩ đến một chuyện rất là xấu hổ.

Tất cả trái cây đều bị mình ăn hết rồi, Lý Nguyên và Đát Kỷ thậm chí chưa nếm chút gì.

"Xấu hổ quá, trái cây này thật sự quá ngon, không ngờ lại bị chúng ta ăn hết rồi." Mặt Vân Tiêu đầy vẻ xấu hổ.

Chắc Lý Nguyên sẽ không cho rằng mình là một kẻ phàm ăn đâu ha?

Hu hu hu, xấu mặt trước mặt soái ca rồi!

Đát Kỷ không thèm để ý:

"Không sao hết, muội với ca ca thường xuyên ăn. Lại nói tuy mấy loại trái cây này ra ít quả, nhưng chỉ cần hái xuống thì chừng hai ngày sau nó sẽ kết quả lại thôi à."

Bích Tiêu nghe vậy, không khỏi cảm thán hỏi Lý Nguyên:

"Trái cây nhà các người trồng kiểu gì vậy, sao mà còn ngon miệng hơn cả trái cây ở trong những vùng động thiên phúc địa nữa?"

Lý Nguyên ăn ngay nói thật:

"Ta chỉ trồng đại vậy thôi, cũng không có chăm sóc gì cả."

Trồng đại vậy thôi!

Miệng của tam Tiêu không khỏi giật giật một trận.

Ta mà thèm tin ngươi à!

Trồng đại vậy thôi, sao có thể trồng ra trái cây ngon miệng hơn cả trái cây ở trong những vùng động thiên phúc địa?

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Lý Nguyên, cũng không có vẻ gì là đang nói dối.

Tam Tiêu nhất thời nghĩ không thông.

Lý Nguyên quả thật chỉ trồng đại vậy thôi, nhưng đất dùng để trồng cây là hỗn độn tức nhưỡng, cây cũng là hỗn độn linh căn, không hơn, không có bí quyết gì cả!

Vân Tiêu cảm khái nói:

"Sau khi ăn những loại trái cây ngon như thế này, lại nghĩ tới những loại linh quả khác thì hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn!"

"Đát Kỷ, tỷ thật là hâm mộ muội, được ăn nhiều trái cây ngon như vậy." Quỳnh Tiêu ôm lấy cánh tay Đát Kỷ cọ cọ, vẻ mặt hâm mộ.

Đát Kỷ thuận miệng nói:

"Chỉ cần các tỷ làm chị dâu của muội, không phải có thể ăn mấy loại trái cây này quanh năm suốt tháng sao?"

Tam Tiêu nghe vậy, đôi má nhất thời hồng hơn cả quả đào, nhịp tim cũng không khỏi nhanh gấp đôi.

Ba người không hẹn mà cùng cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt của Lý Nguyên, vẻ mặt xấu hổ lại khó xử.

Nhưng không có vẻ gì là tức giận.

Lý Nguyên thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên.

Để hóa giải xấu hổ, hắn hỏi Tam Tiêu và Đát Kỷ:

"Sắp đến trưa rồi, ta định ra quán ăn bên ngoài ăn cơm, các ngươi đi cùng ta không?"

Tuy Lý Nguyên đã tích cốc từ lâu, nhưng hắn vẫn giữ thói quen một ngày ba bữa.

Không chỉ vì no mà là vì hưởng thụ mỹ thực.

Với hắn mà nói, cuộc sống không có mỹ thực là cuộc sống không thú vị!

Bình thường tam Tiêu chỉ thưởng thức sương gió, hút tử khí, nạp linh khí, trừ khi ngẫu nhiên sẽ thưởng thức chút linh quả quỳnh tương thì hoàn toàn không ăn thức ăn của thế gian.

Có điều các nàng có phần không nỡ nói tạm biệt Lý Nguyên, bởi vậy ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.

Đát Kỷ thấy dáng vẻ xấu hổ của Tam Tiêu thì vừa vui vừa buồn.

Vui thì đương nhiên là vì có vẻ như tam Tiêu có thiện cảm với ca ca, có khả năng sẽ trở thành chị dâu mình.

Buồn là vì, nàng rõ ràng nhờ tam Tiêu khai đạo ca ca, để huynh ấy nghiêm túc tu luyện, nhưng bây giờ chẳng những không khai đạo thành công, ngược lại tam Tiêu còn có nguy hiểm "sa đọa".

Haizzz, cục cưng u sầu quá đi mất!

"Chúng ta đi thôi!" Lý Nguyên đứng dậy nói với Tam Tiêu.

"Chờ một chút." Bích Tiêu chỉ vào quạt ba tiêu cực phẩm tiên thiên trên bàn, nói: "Ngươi còn không mau thu quạt ba tiêu lại đi, nếu bị người khác trộm đi thì sẽ tiếc lắm đó."

"Khách khách!"

Đát Kỷ nghe vậy, như nghe thấy truyện cười gì hay ho lắm, không khỏi ôm bụng cười lăn lộn:

"Ai da, cười đến bụng của muội cũng đau luôn, một chiếc quạt rách nát, có cái gì mà phải thu vào? Còn sợ người khác trộm, ha ha ha, cho dù có mang đi tặng cũng không ai thèm."

Thấy Đát Kỷ cười đến không kịp thở, tam Tiêu lộ vẻ ngoài ý muốn.

"Chiếc quạt rách!"

Quỳnh Tiêu kinh ngạc nhìn Đát Kỷ, nghi ngờ nói:

"Chẳng lẽ muội không biết, thật ra chiếc quạt này là báu vật tiên thiên cực phẩm sao?"

Đát Kỷ nghe vậy, không khỏi cười ghê hơn nữa:

"Ha ha ha, báu vật tiên thiên cực phẩm, sao có thể? Nếu nó là báu vật cực phẩm, sao Thược Dược có thể dùng nó đuổi muỗi chứ."

"Xem ra muội không biết thật."

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.