Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra ngoài bao trai

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 16: Ra ngoài bao trai

Người dịch: hacythusinh

Bên cạnh Ngô Phàm là một tráng hán, chiều cao gần một trượng, ít nhất là chín thước tám như người khổng lồ. Ngô Phàm thân hình không cao không lùn, tốt xấu cũng là bảy thước tám chín nhưng đứng chung với tráng hán bên cạnh trông giống như thấp đi hơn một nửa. Không chỉ cao mà còn vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, cơ bắp căng phồng, góc cạnh rõ ràng dọa người nổi lên gân xanh như từng con giun nhỏ! Người này tướng mạo rất là kỳ dị, tóc đỏ râu vàng, trán cao miệng lớn, trẻ con nhìn thấy chắc chắn bị dọa khóc. Tráng hán trên người mặc một bộ kiên giáp da thú, thắt lưng có một mặt thú bằng kim loại, trên tay còn cầm theo một cái hai lưỡi đại phủ.

Lòng còn sợ hãi nhìn xuống đầu của Quách Diệp, Ngô Phàm thở phào một hơi, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hệ thống đã cứu hắn. Danh tướng Hồ Xa Nhi mà hắn rút thưởng đã được thả ra, một búa lấy đầu Quách Diệp. Quách Diệp cũng bởi vậy mà chết không nhắm mắt, hắn không thể lý giải vì sao Hồ Xa Nhi xuất hiện ngay bên người Ngô Phàm.

【 Ta nên nói gì đây? Hay là... 'Vương bá chi khí vừa phóng ra, liền có người tới bái lạy'? Quá buồn cười rồi a!】

Quay đầu lại, Ngô Phàm hơi ngửa đầu nhìn Hồ Xa Nhi trước mặt mà đánh giá, đánh giá một hồi lâu vẫn không biết nên nói gì.

Hồ Xa Nhi cũng đang đánh giá Ngô Phàm, cặp mắt màu lam không giống người Trung Nguyên của hắn đang chuyển động không ngừng cho thấy hắn rõ ràng là có ý thức riêng chứ không đơn thuần là một con rối do 'Hệ thống đào tạo Đại Gian Hùng' tạo ra.

"Ò ó ooooo~"

Gà trống gáy sáng, phương đông xuất hiện từng tia nắng mặt trời đầu tiên.

Nếu không biết nên nói như thế nào, thì Ngô Phàm đơn giản là cũng không mở miệng, nhìn về cái đầu trên đất của Quách Diệp, trong lòng cân nhắc: 【 Cảnh đánh nhau của ta chắc chắn đã bị người khác nhìn thấy, nếu đã như vậy thì hủy thi diệt tích là không thể nào, trái lại còn có thể bị người khác bắt lấy điểm yếu... Quách Diệp chắc chắn không to gan tới mức chủ động giết ta, hắn hẳn là bị người sai khiến, nếu đã vậy...】

Chớp mắt một cái, Ngô Phàm đã có chủ ý, thu lại vũ khí của mình cất vào 'Đại Minh thập tứ thế'

"Nơi đây là đâu? Không phải ta đã chết rồi hay sao?" Hồ Xa Nhi bỗng nhiên mở miệng, tiếp theo liền hỏi mấy cái vấn đề liên tiếp: "Ngươi là ai? Vì sao ta lại cảm thấy... cảm thấy đối với ngươi rất thân thiết? Trương tướng quân đâu? Hắn ở nơi nào? Uyển Thành thế nào rồi? Cổ tiên sinh hiện tại ra sao? Tào Tháo..."

"Địa phủ! Ở đây là địa phủ!" Ngô Phàm cười dài mà nhìn Hồ Xa Nhi, nói dối cũng không đổi sắc: "Bất quá hơi khác với địa phủ ngươi nghĩ, cái địa phủ này không có thần tiên quỷ quái, ngươi chính là từ một thế giới xuyên qua thế giới khác. Về phần Trương tướng quân, Cổ tiên sinh, Tào Mạnh Đức mà ngươi hỏi... Quên hết đi! Ngươi sau này cũng không thể nhắc đến chuyện này!"

Hồ Xa Nhi kinh hãi đánh giá bốn phía xung quanh, lại còn rất thận trọng mà chọt chọt vào bả vai Ngô Phàm sau đó rụt trở về, kêu lên: "Là người thật? Nơi này... nơi này là địa phủ? Không phải... ta... Tại sao ta không được nhắc tới Trương tướng quân... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Là sao a.... A a a!"

Nói xong câu cuối, Hồ Xa Nhi vẻ mặt vốn hung ác lại càng thêm hung ác, điên dại mà quát to lên.

"Không được la lói om sòm! Quấy rầy giấc ngủ của người khác!", Ngô Phàm đảo cặp mắt trắng dã, đạm mạc nói: "Tên ta gọi là Ngô Phàm, Hồ Xa Nhi! Quên hết tất cả đi! Nơi này không còn là những năm cuối Đông hán, đây là đế quốc Đại Tùy! Từ nay về sau ngươi sẽ theo ta lăn lộn a! Nga! Đúng rồi! Có đói bụng không?"

Hồ Xa Nhi bị Ngô Phàm nói cho ngây ngốc, đờ đẫn đi theo hướng cửa nhà hắn mà tới, vừa mới vào cửa, hắn kêu lên: "Vì sao ngươi biết ta gọi là Hồ Xa Nhi?"

Ngô Phàm nhe răng cười, quơ quơ ngón tay trước mặt Hồ Xa nhi, nói: "Bấm tay tính toán a!"

Hồ Xa Nhi trong nháy mắt nhìn hắn sùng kính hơn rất nhiều.

"Sáng sớm đã ồn ào!"

Đồng Nhị từ trong phòng đi ra, hai mắt lộ vẻ thản nhiên, thần sắc không tốt xoa xoa thắt lưng.

Cả một buổi tối, Đồng Nhị suy nghĩ không ngủ, về phần nghĩ cái gì, đương nhiên là nghĩ Ngô Phàm bên ngoài... có bao gái hay không a! Ánh mắt lập tức nhìn sang Hồ Xa Nhi, cặp mắt xinh đẹp vốn tràn ngập câm tức bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.

"Vị này là..."

Đồng Nhị bước liên tục, chậm rãi đi về phía Ngô Phàm và Hồ Xa Nhi, trên mặt lộ ra biểu tình 'quả nhiên là'... nghiền ngẫm mà nhìn.

"À hèm!"

Cắm đại phủ dưới mặt đất, Hồ Xa Nhi hai tay ôm quyền thi lễ, ồm ồm nói: "Mạt..."

"Đây là huynh đệ của ta!", Ngô Phàm vội vàng ngắt lời Hồ Xa Nhi, còn cực kỳ nhỏ giọng cảnh cáo bên tai Hồ Xa Nhi: " Quên thân phận tướng quân của ngươi trước kia đi, ngươi hiện tại là một tên ngay cả hộ tịch, hộ khẩu đều không có!"

"Huynh đệ của ngươi?" Đồng Nhị bỗng dưng nở nụ cười, cười đến vui vẻ, nhưng loại cười vui vẻ này tới nhanh đi cũng nhanh, sắc mặt biến đổi, nàng tiếp tục nói: "Ngô lão đại! Ngươi tưởng ta ngu hay là đần? Hả? Ngô bá bá có phát sinh quan hệ với quả phụ Tây Lương sao?"

Ngô Phàm mắt đảo một vòng, nói: "Tứ hải giai huynh đệ!"

"Tứ hải giai huynh đệ? Lý do rất tốt a!", Đồng Nhị bị một câu này của Ngô Phàm chọc giận, âm thanh bén nhọn quở trách: "Ta nói ngươi trong một năm này không biết đã xảy ra chuyện gì đi, cầm về tiền lương mỗi ngày một thiếu, nguyên lai là ở bên ngoài bao trai a! Ngươi nếu là nuôi một con hồ ly tinh còn đỡ... Hu hu hu..."

Ngô Phàm vội vàng che miệng Đồng Thị lại, vội vàng nói: "Cái gì mà bao trai? Thiếu phụ, người khác nghe xong lời này của ngươi, ta làm sao sống chứ? Đây là huynh đệ! Là bằng hữu! Không phải là cái quan hệ mà ngươi nghĩ..."

"Phi!"

Giãy ra tay Ngô Phàm, Đồng Nhị hừ lạnh liên tục: "Bằng hữu? Hồ bằng cẩu hữu mới đúng đi?"

"Tiểu nương tử này của ngươi thật vô lễ!"

Hồ Xa Nhi nhịn không được mà định nói một lời công đạo cho Ngô Phàm, có điều, vừa nói xong một câu thì hắn không còn cơ hội để nói tiếp nữa.

"Ba!"

Đồng Nhị nhảy dựng lên mà tát vô trán Hồ Xa Nhi một cái, cũng không thèm để ý tới cơ thể hùng tráng của đối phương to bằng bốn lần nàng mà nói: "Tiểu nương tử? Hả?"

"Ba!"

Lại tát một cái, Đồng Nhị từng bước tiến lại gần: "Người trong nhà ta đang nói chuyện, có chỗ cho ngươi chen mồm vào hả? Vô lễ? Ai vô lễ? Hả?"

"Ba!"

Bị tát cái thứ ba, Hồ Xa Nhi bị tát muốn lú, đây là tình huống gì đây?

"Ba!"

"Chạy? Ngươi còn dám chạy?"

Tình cảnh này, đừng nói là Hồ Xa Nhi bị đánh cho choáng váng, ngay cả Ngô Phàm nhìn thấy cũng đều choáng váng, đây là sao chứ? Nàng con dâu nuôi từ bé nhà mình bất quá thân cao sáu thước vậy mà đánh một tên thân cao chín thước tám Hồ Xa Nhi chạy trối chết!

【Mẹ kiếp! Không đúng! Đây là vương bài hộ vệ của ta! Đừng có đánh hắn trốn luôn a!】

Ngô Phàm trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng đuổi theo.

...

PS: Mọi người mặc niệm cho Ngô Phàm a! Đúng là nồi nào úp vung nấy rồi, cả hai đúng là tuyệt phối nha!

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.