Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Bấy giờ Phong Lẩn cảm nhận như có Naruto Main Theme nổi lên, người trung niên nói

-Xin giới thiệu với cậu tôi - đại tá Đông Lít cục trưởng cục điều tra sinh vật huyền bí. Là đệ tử tục gia không cạo đầu của Thừa Lâm Tự

Phong Lẩn ồ lên một tiếng rồi hỏi

-Xưa nay tôi chỉ nghe có Thiếu Lâm Tự chứ chưa biết đến Thừa Lâm Tự bao giờ

Đại tá Đông Lít cười nói

-Cậu không biết không phải là nó không tồn tại, bởi vì Thiếu Lâm Tự làm ăn phát đạt cho nên mở rộng quy mô mở thêm chi nhánh ấy mà

Phong Lẩn lại ồ lên có vẻ là hiểu lắm. Đại tá Đông Lít chỉ tay vào một người đeo kính râm nói

-Còn đây là Hải Dớ, tuy anh ấy bị mù tất cả các loại màu nhưng anh ấy có thể nhìn thấy màu đen, anh ấy từng vô địch 3 lần liên tiếp giải đua công thức 1, vô địch 4 lần liên tiếp giải bắn súng dành cho người mù châu Á, người đảm nhiệm tài xế kiêm xạ thủ của cả team.

Phong Lẩn chợt thấy sự dũng cảm của mình trước giờ bỗng chốc giống như trò trẻ con khi so với những người dám ngồi sau tay lái của Hải Dớ ở đây vậy. Đại tá Đông Lít lại chỉ tiếp sang một người thanh niên gầy gò đang hút điếu thuốc to bằng bắp tay.

-Đây là Đức Cút, anh ấy từng 16 lần tham gia cuộc thi hút thuốc toàn thế giới và vô địch cả 16 lần. Ngoài ra anh ấy có khả năng nhổ bọt xa gấp 10 lần người bình thường.

Nói đến đây Đức Cút bỏ điếu thuốc xuống khạc một cục đờm to xụ rồi nhổ mạnh một cái, chỉ nghe tiếng choang, cục đờm bay xuyên qua lớp kính ở cửa sổ giống như một viên đạn vậy. Phong Lẩn vỗ tay rầm rầm thật là một tài năng xuất chúng và ngầu lòi. Đại tá Đông Lít lại chỉ tiếp sang thiếu nữ trẻ đẹp kia rồi nói

-Thành viên cuối cùng là Ngọc Cắc, sinh viên năm thứ 8 của trường trung cấp Luật Sư Phạm, chuyên ngành lịch sử huyền huyễn cổ đại. Cô ấy sẽ cho ta biết về cách thông số cũng như mức độ nguy hiểm của mọi loại sinh vật thời cổ đại để đưa ra được các chiến lược hợp lí.

Phong Lẩn đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác ai ai hắn cũng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ trước tài năng của họ. Bỗng Đại tá Đông Lít thở dài

-Ngoài ra chúng tôi còn một thành viên nữa, cậu ấy là Thái Dọc - người mạnh mẽ nhất là chiến thần của chúng tôi, có điều cách đây không lâu cậu ấy chết trong khi làm nhiệm vụ.

Không khí hào hùng tự nhiêm trầm xuống, Ngọc Cắc không giấu được sự xúc động mà khóc sụt sùi. Phong Lẩn trông thấy tình cảnh ấy liền nói

-Mọi người chớ nên đau buồn, mong rằng anh ấy 18 năm sau sẽ là một trang bóng gồng.

Đại tá Đông Lít gác lại chuyện buồn liền hỏi

-Còn cậu cậu tên là gì , sắp tới sẽ là một chặng đường khó khăn, cậu có tài năng gì để giúp ích cho chính mình hay không

Phong Lẩn cười nói

-Tôi là Phong Lẩn, tôi cũng không có tài năng gì, nhưng tôi giàu.

Sau khi tìm hiểu qua loa Phong Lẩn quay lại phòng hắn nằm dài ra đệm ngước nhìn trần nhà, hắn cảm thấy thật tự do, đã lâu rồi không có cái cảm giác ấy, hắn đã quyết định sẽ tận hưởng sự tự do này một cách trọn vẹn nhất.

Ngày hôm sau Ngọc Cắc sang thông báo cuối tuần sẽ khởi hành, Phong Lẩn háo hức lắm có điều hắn vẫn còn một mối lo đó chính là Cúc Xứt. Tuy rằng quan hệ 2 người không được tốt nhưng Phong Lẩn cũng không đành bỏ lại ả một mình, hắn lại sang phòng Cúc Xứt.

Hôm nay Cúc Xứt đã đỡ hơn nhiều tuy rằng vết thương chẳng thể mau chóng hồi phục đến vậy, Cúc Xứt cũng không còn thái độ gắt gỏng nữa, thấy Phong Lẩn đi vào ả liền hỏi

-Có chuyện gì thế

Phong Lẩn đáp

-Cuối tuần tao sẽ đi khỏi Việt Nam, nhưng mày còn chưa khỏi tao cũng không yên tâm lắm

Cúc Xứt bất giác đỏ mặt nói

-Mày đi đâu thì mặc cha mày, hà cớ gì phải lo cho tao

Phong Lẩn cũng không muốn đấu khẩu nữa, chỉ thở dài nói

-Thôi tao để lại cho mày ít tiền để mày tự xoay sở, có điều đừng nên quay lại con đường hắc đạo nữa không tốt cho mày đâu. Mày còn trẻ kiếm việc tử tế mà làm

Phong Lẩn cũng không biết tại sao mình lại thở ra mấy câu đạo lí ấy có lẽ hắn tự lấy chính trải nghiệm của bản thân ra để mà nói cho Cúc Xứt nghe. Hắn cũng đã mấy lần thập tử nhất sinh cho nên cũng không muốn một người trẻ tuổi như Cúc Xứt phải chịu những gì giống hắn

Phong Lẩn lấy trong ba lô ra 2 cọc tiền đếm nhanh cũng tầm 500 củ rồi bỏ vào một cái túi nilon đen đặt trên bàn nói

-Trong này có 500tr mày cầm lấy để xoay việc, chút nữa tao sẽ ra ngoài mua đồ cho mày dùng trong mấy ngày tới.

Nói xong Phong Lẩn liền rời đi, hắn đi mua băng gạc nước muối sinh lí để Cúc Xứt thay băng vết thương, ngoài ra cũng mua cả băng vệ sinh với đồ ăn liền trong một tuần để nhỡ Cúc Xứt chưa khỏi thì vẫn có đồ để dùng.

Xong xuôi Phong Lẩn trở lại đưa đồ cho Cúc Xứt.

Rất nhanh đã đến cuối tuần cả đoàn đã phải lên đường khởi hành rồi, Phong Lẩn mấy ngày vừa qua thấy Cúc Xứt tiến triển không ít cho nên cũng lấy làm yên tâm.

Phong Lẩn cùng đoàn người lên xe nhưng đợt trước vì nghèo quá không có tiền ăn cho nên Đức Cút đã phải hút xăng ra bán hết bây giờ 5 người phải đẩy con xe đi hơn 10km mới có trạm xăng để đổ. Cực nhọc cả ngày cuối cùng cũng tới cây xăng, cả bọn háo hức chờ đổ xăng thì nhân viên nói

-Đã đóng cử rồi, cứ đẩy oto về đi rồi mai đẩy qua đây.

Phong Lẩn chẳng có gì ngoài tiền, hắn bèn rút ra một cọc tiền nói

-Đây cầm lấy và làm đầy bình xăng này đi

Nhân viên cây xăng trông thấy điệu bộ khinh khỉnh của Phong Lẩn thì lấy làm uất ức, anh ta vội chạy ra cầm lấy cọc tiền rồi quát

-Dạ có ngay ạ

Sau khi đổ xăng xong thì cả đám đi ngay cho kịp giờ.

Mặc dù không tin tưởng vào tay lái của thằng mù tất cả các loại màu như Hải Dớ xong Phong Lẩn bị say xe kinh niên cho nên lúc lên xe chỉ nằm co một chỗ như con chó con chứ nào có sức mà thắc mắc.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian mà Ngọc Cắc đếm được Phong Lẩn đã nôn tổng cộng 108 lần, chuyến này nếu là đến nơi e rằng phải đào ngay một cái hố để chôn Phong Lẩn mất.

bẵng đi 15 ngày cuối cùng cũng đã đến thị trấn Colonnho cửa ngõ đi vào sa mạc, gọi là thị trấn nhưng ở đây đông đúc như chùa bà Đanh. Phong Lẩn vừa thấy xe dừng lại thì như vớ được vàng, vội nhảy xuống để tận hưởng bầu không khí trong lành ai dè trượt chân úp mặt vào đống cứt lạc đà thật là thối hết chỗ chê

Trải qua thời gian vừa rồi Phong Lẩn giảm cân đi đáng kể, hắn phải sút đến 10kg chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi do chị Huệ ghé thăm cứ 30p một lần. Tuy nhiên thời gian cấp bách hắn không thể nghỉ ngơi lâu được, Đại Tá Đông Lít nói chỉ có 1 ngày được thoải mái rồi đến thứ 4 sẽ bắt đầu lên đường.

Trong khi Phong Lẩn đang tận hưởng giờ phút quý giá để nghỉ ngơi thì cả đoàn đã chuẩn bị đồ đạc để cho chuyến đi 2 hôm tới. Bởi vì từ trấn Colonnho phải tiến sâu vào trong qua mấy điểm nữa mới đến vị trí khẩn yếu cho nên vẫn có thể di chuyển bằng oto, điều này đối với mọi người đều là vô cùng hành phúc nhưng đối với Phong Lẩn thì ngược lại.

2 hôm sau cả đoàn lại đi tiếp, lần này là trạm Parkinson đây sẽ là điểm cuối cùng có thể di chuyển bằng oto, sau đó sẽ là cưỡi lạc đà hoặc ngựa.

Đến đây thì mọi việc bắt đầu khó khăn, giữa thời tiết nóng bức cực độ, ánh nắng không chỉ chiếu từ trên xuống mà còn phản xạ từ dưới cát lên khiến cho ai nấy đều khó chịu không thể tả được, ngoại trừ Phong Lẩn.

Đối với Phong Lẩn đây chính là ước mơ của hắn thời thơ bé, hắn cưỡi trên lưng con lạc đà mà chạy lồng lên phía trước vừa chạy vừa phát ra những âm thanh quái dị như thể hắn là Homo sapiens chưa tiến hóa hết vậy.

Đi hết một ngày trời cũng đến trạm dừng chân tiếp theo đó là trạm Alzheimer, từ trạm này loài người bắt đầu tiến hóa ngược, Phong Lẩn được thấy mấy loài vật kì dị chạy nhông nhông trên đường mà không có rọ mõm. Hắn chỉ vào một con vật dị hợm nửa chim nửa thằn lằn mà hỏi

-Con này là con gì

Ngọc Cắc – chuyên gia sinh vật liền trả lời

-Con Trodon, ở Việt Nam thì gọi là con Cắc.

Phong Lẩn mơ hồ trong trí nhớ nói

-Ô con này tuyệt chủng rồi cơ mà

Ngọc Cắc cười nói

-Đấy là người ta nói thế thôi, chứ mà bảo nó còn tồn tại thì chỉ 2 tháng sau khi công bố là nó sẽ tuyệt chủng thật cho xem.

Phong Lẩn và đồng bọn dừng chân tại một quán trọ nhỏ, lúc này có thế thấy được sự lo lắng trên gương mặt của Đại Tá Đông Lít. Đức Cút liền hỏi

-Đại tá có gì ưu phiền chăng, hay là do bệnh trĩ tái phát

Hải Dớ nghe thấy liền thở dài

-Đâu phải mỗi đại tá bị, tôi đây cũng đang khốn khổ về cái bệnh quái ác ấy.

Đại Tá Đông Lít lắc đầu nói

-Không không, trĩ là nỗi lo nhỏ, lỗi lo trước mắt là ngày mai không biết ta phải đi hướng nào đây này

Hải Dớ nói

-Không phải ta có bản đồ hay sao, kể cả thằng mù cứ nhìn bản đồ là đi được hết.

Đại tá Đông Lít thở dài một hơi như đem cả 2 lá phổi thồn ra ngoài vậy

-Khổ nỗi lúc sáng tôi bí quá mới lấy chùi đít rồi, ngỡ là còn cái bản đồ dự bị mà ngờ đâu đợt ở nhà nghỉ bên Việt Nam lúc đi wc tôi có đem vào đọc rồi quên béng trong đấy.

Hải Dớ nhếch mép cười khẩy

-Thế là thôi, chuyến này lại thêm 1 năm làm không công nữa.

Bấy giờ tình thế hết sức phiền não, ai nấy đều thở ra hít vào phì phò như hút thuốc lào. Phong Lẩn thì không bận tâm lắm hắn đang đùa nghịch với con Cắc của chủ quán, thấy động vật là bệnh nghề nghiệp của hắn lại nổi dậy, hắn hỏi chú quán

-Này bác, con này của bác đã tiêm phòng vaccine dại hay chưa

Chủ quán cười nói

-Chỗ này thì lấy đâu ra vaccine, hôm trước thằng anh em của nó mới lên cơn dại rồi chết đấy, không biết nó có bị hay không

Phong Lẩn nghe nói thì rén không dám nghịch nữa

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.