Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2012 chữ

Trong lúc chưa biết xử lí ra sao thì từ bàn bên có tiếng nói vọng sang

-Muốn tìm người dẫn đường hay không

Tiếng nói này không giống như người Việt bản xứ, cả đoàn quay sang thì thấy một thằng ranh con chừng 13 14 tuổi thân hình gầy guộc cao lêu nghêu chừng 1m4. Thằng ranh con nhanh nhảu chạy sang ngồi bên cạnh Phong Lẩn nói

-Các người bị mất bản đồ có cần người dẫn đường hay không

Đại tá Đông Lít như người chết đuối nhặt được cục đá liền vui vẻ nói

-Chú em biết đường đến Vách Núi Rực lửa hay không

Thằng ranh cười nói

-Chỗ ấy quen thuộc như wc nhà tôi, sao lại không biết

Đại tá Đông Lít lại nói

-Thế từ đây đến đó hết mấy ngày, giá cả thế nào

Thằng ranh đáp

-Đi đến nơi thì 3 ngày còn giá thì 1 ngày 100 đô.

Nhắc đến tiền thì cả bọn lại chầu mắt về phía Phong Lẩn như chó trực bãi nôn, Phong Lẩn nhẩm đi nhẩm lại 100 đô tầm 2tr, đi 3 ngày hết 6tr về 3 ngày nữa tổng là 12tr cũng không lấy gì làm đắt, liền cười nói

-Mày tính hết bao nhiêu cứ gấp đôi lên cho anh.

Thằng ranh con cười như bắt được vàng bèn nói

-Thế bao giờ các người định đi

Đại tá đáp

-Quê tao ở Hải Phòng, sáng mai đi luôn chứ không lòng vòng.

Thằng bé lại nói

-Thế các ông phải mua đồ dự trữ đi chứ từ đây tới Vách núi ấy không còn trạm dừng chân nào nữa đâu.

Đại Tá Đông Lít liền y lời mà làm lão đi chuẩn bị lương khô thịt khô, nước và quan trọng nhất là giấy chùi đít. Xong xuôi đâu đấy cũng đã muộn cả bọn đi ngủ cho khỏe để sớm mai lên đường.

Sớm hôm sau thằng ranh con cưỡi một con lừa đi trước, còn cả đám cưỡi ngựa đi sau, bởi vì lạc đà đắt hơn ngựa nên chỉ riêng Phong Lẩn cưỡi lạc đà mới oách. Cả bọn đi giữa cái nóng 50 độ của sa mạc nhưng không dám uống quá nhiều nước bởi vì hành trình còn dài mà chẳng may nước không đủ thì chỉ có uống nước đái mà thôi.

Nhắc đến nước đái thì Phong Lẩn bị đái dắt kinh niên, có điều chẳng dại gì mà xuống khỏi con lạc đà tìm chỗ đái cho mất thời gian, hắn cứ vạch quần men theo lưng con lạc đà mà đái xuống nhưng người tính không bằng trời tính, ở cái tư thế khó như vậy thì quần Phong Lẩn cũng ướt hết.

Cả bọn đi đẵng một ngày đến khi mặt trời xuống núi mới dừng chân, ban ngày ở sa mạc thì nóng như lửa đốt còn ban đêm lại có thể xuống đến 0 độ. Thế nên cả bọn phải nhặt cành khô cây khô bỏ vào đốt lửa để sưởi ấm.

Đức Cút thì vẫn phì phò điếu thuốc không thôi, Phong Lẩn bèn hỏi

-Này Đức Cút, sao mày hay hút thuốc thế

Đức Cút rít một hơi thật sâu nhả ra 3 làn khói hình kim tự tháp rồi ho lên một tràng sặc sụa nói

-Ngày xưa tao tán crush nhưng nó từ chối và bảo tại tao không hay ho và thiếu sức hút cho nên tao tập hút thuốc.

Phong Lẩn vỗ vai an ủi

-Thôi không sao, yêu đơn phương giống như ỉa chảy vậy, bởi vì nó không có kết cục

Đức Cút đột nhiên khạc một bãi đờm nhổ ra phía khoảng không vô định, chỉ nghe “éc” một tiếng có vẻ như bãi đờm đã hạ sát được con gì đó. Đức Cút bèn nói

-Phong Lẩn, mày ra kia xách con thỏ về đây, ta có thịt ăn rồi.

Phong Lẩn y lời chạy ra phía trước quả nhiên thấy một con thỏ bị bãi đờm bắn toét cả đầu, hắn xách con thỏ về làm lông rồi đặt lên đống lửa thui cho mọi người cùng chén.

Ăn uống no nê ai nấy đều nằm vật ra ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Sớm hôm sau Phong Lẩn đang ngủ bỗng có một thứ chất nhầy rơi thẳng vào mặt hắn cái toẹt. Phong Lẩn choàng tỉnh giấc té ra chỉ là một bãi cứt chim, hắn thấy mặt trời đã ló rạng liền đánh thức mọi người dậy. Bỗng Phong Lẩn phát hiện đại tá Đông Lít đã biến mất, hắn hốt hoảng gọi

-Đại tá ngài đâu rồi, không lẽ ngài bị quái vật bắt đi

Từ sau tảng đá Đại tá Đông Lít kéo quần bước ra kèm theo đó là một mùi kì lạ từ đầu gió thổi lại, đại tá điềm tĩnh nói

-Thôi nào, thói quen đào thải chất cặn bã của đường tiêu hóa sau một ngày thôi mà, chú mày hãy quen dần với điều đó.

Sau khi sắp xếp đồ đạc cả đoàn lại lên đường đi tiếp. Phía chân trời ánh nắng ngày càng gay gắt, xung quanh bốn bề đều là cát thi thoảng điểm trên cát sỏi là vài ba khóm xương rồng gai góc hay là mấy bụi cây thấp lè tè sống nhờ những bãi nước đái của người qua đường.

Phong Lẩn mỉm cười thẳng hướng mà đi, cho dù thời tiết khắc nghiệt nhưng trong lòng hắn lại bình yên và thoải mái đến lạ kì.

Lại một ngày nữa trôi qua đám người dừng chân nhóm lửa, mặt trời vẫn còn một chút ánh sáng dư thừa bố thí cho thế gian. Vừa yên vị thì Hải Dơ nói

-Có tiếng ngựa

Cả bọn dỏng tai chó lắng nghe nhưng không thấy gì, Hải Dớ lại nói

-Còn xa lắm nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ tới thôi

Đại tá Đông Lít lại hỏi

-Có nghe ra bao nhiêu người ngựa hay không

Hải Dơ lặng thinh một hồi rồi nói

-10 ngựa còn người thì chịu

Quả nhiên một lúc sau tiếng người ngựa lại gần, giữa cái sa mạc cằn cỗi này thì thứ gì cũng nguy hiểm kể cả con người. Đại Tá Đông Lít liền nói

-Tất cả vào vị trí.

Tập tức Hải Dớ rút trong túi ra 2 khẩu anaconda, Ngọc Cắc và đại tá cũng mang một khẩu súng trường thủ thế, thằng ranh con thì rút trong túi ra 2 con dao khua khua trong không khí còn Đức Cớp thì khạc một bãi đờm thật to ngậm trong xoang miệng. Chỉ riêng Phong Lẩn là không có thứ gì, Phong Lẩn nói

-Này tôi chưa có vũ khí

Đại tá Đông Lít định lấy thứ gì đưa cho hắn nhưng toàn người ngựa kia đã đến cho nên không kịp. Toán người ngựa quả đúng có 10 con ngựa nhưng chỉ có 7 người, còn 3 con ngựa thồ theo đồ đạc. Đám người thấy nhóm lửa thì dừng lại cách xa 30m. Một người đi đầu xuống ngựa từ từ tiến lại vừa đi vừa hát bài “Lâu đài tình ái” thật to để đánh động.

Đại Tá Đông Lít liền quát

-Đứng yên không tao bắn bỏ mẹ mày

Người kia đáp

-Chúng tôi là khách qua đường không có ý xấu.

Phong Lẩn lấy làm lạ, từ thằng ranh con dẫn đường đến mấy người khách này đều có thể nói tiếng Việt rất sõi, hắn còn gãi đầu thắc mắc thì Đại tá Đông Lít lại lớn tiếng

-Từ từ đến thôi không được mang theo vũ khí

Đám người kia cũng ngoan ngoãn nghe theo từ từ dắt ngựa tiến lại, sau khi đại tá Đông Lít thấy đám người ngày quả thực không có ý xấu thì mới bảo mọi người từ từ hạ cảnh giác. Mọi người cất hết vũ khí đi còn Đức Cút cũng nuốt cục đờm vào trong

Đám người kia cột ngựa lại rồi cũng tiến đến đặt tay lên ngực cúi chào theo một phong cách rất ba tư. Đại tá Đông Lít cũng làm theo tương tự rồi mời họ nhập bọn ngồi quanh đống lửa.

Phong Lẩn bèn ghé tai hỏi Ngọc Cắc

-Này sao ai cũng biết nói tiếng việt thế

Ngọc Cắc cười đáp

-Ở đây tiếng Việt là ngôn ngữ quốc tế, chỉ mấy thằng đbrr mới nói tiếng Anh thôi.

Đám người kia ngồi xuống tháo khăn hơ tay trên lửa Phong Lẩn thấy một thiếu nữ mi thanh mục tú xinh đẹp quá trời liền tấm tắc nghĩ thầm

“ ái chà, em này mà làm vợ mình thì hết sảy con bà bảy”

Đại tá Đông Lít hỏi người cầm đầu bên kia

-Các vị muốn đi đâu chăng

Người cầm đầu bên kia là một lão già chừng 60 tuổi râu ria như mấy người Ba Tư được cạo nhẵn nhụi, lão nói

-Chúng tôi đang định tới Diphtheria bán lụa rồi mua về hạt giống để trồng cây, vậy còn các ngài

Đại Tá Đông Lít đáp

-Chúng tôi đang tới Vách Núi rực lửa

Người kia có vẻ ngạc nhiên nói

-Chỗ ấy thật là nguy hiểm lắm sao các ngài lại đến đó

Đại Tá Đông Lít cười đáp

-Chúng tôi đi du lịch mạo hiểm, quan trọng là phải nguy hiểm chứ nếu mà không nguy hiểm thì đi làm mẹ gì

Hai bên nói chuyện vô cùng vui vẻ còn Phong Lẩn thì chỉ để ý lấy em gái xinh tươi kia. Trải qua chưa được bao lâu thì đột nhiên Hải Dớ lại nói

-Có người đến.

Đại tá bèn hỏi

-Số lượng bao nhiêu

Hải Dớ chăm chú một hồi rồi chau mày đáp

-Nhiều lắm, bốn mươi

Đại tá Đông Lít bèn nói

-Nếu là khách buôn không lí nào nhiều đến thế chẳng lẽ lại là cướp

Phong Lẩn vừa nghe liền nói

-Chắc là Alibaba và 40 tên cướp rồi. 40 thằng nhiều lắm ta không đấu lại đâu

Thế nhưng mọi người xung quanh nghe nói đến cướp ai nấy đều hăm hở chứ không sợ hãi chút nào ngay cả thằng ranh dẫn đường cũng rút ra 2 con dao sáng loáng. Phong Lẩn thầm nghĩ không thể để thua thằng ranh con này được hơn nữa còn phải lấy le với em xinh tươi kia nữa

thế là hắn nói với Đại tá xin một loại vũ khí để phòng thân, đại tá lấy từ sau lưng ra 3 thanh thép dạng ống đưa cho Phong Lẩn. Phong Lẩn ban đầu còn tưởng là đồ bỏ ai ngờ mày mò một lúc thì phát hiện các thanh thép này có thể nối lại bằng ren xoắn tạo thành một ngọn thương dài.

Đây đúng là loại vũ khí mà hắn thích, khi trước hắn được ông Cường Buôi tặng cho cái lao móc để làm vũ khí phòng thân nhưng cái lao ấy bị mất khi đánh nhau với con khỉ gió ở bờ suối rồi. Bây giờ vớ được món vũ khí ưng ý thì chiến ý của Phong Lẩn cũng tăng lên 0.1%.

Mặc dù vũ khí đầy đủ nhưng số lượng 40 vẫn là quá áp đảo cho nên Đại tá ra lệnh dập tắt đống lửa để tránh bị phát giác. Hải Dớ, Đức Cút và Phong Lẩn theo lệnh đứng lệnh vạch quần đái vào đống lửa nhưng Hải Dớ bị mù không xác định được phương hướng cho nên đã đái vào lưng Đại tá Đông Lít. Đại tá cáu tiết quát

-Mày đái vào tao rồi quay sang trái 20 độ.

Hải Dớ xin lỗi rối rít rồi tiếp tục nhiêm vụ. Sau khi đống lửa bị dập đến độ một tia than hồng cũng chẳng còn thì việc bây giờ là mong bọn người này chạy đi hướng khác.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.