Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1926 chữ

Hải Dớ dỏng tai nghe nhưng tiếng người ngựa vẫn đang tiến lại gần, thế rồi đến một lúc sau mọt người đã thấy những đốm lửa hiện rõ. Khoảng cách này cũng không con bao xa chắc độ 300m, tiếng huýt sáo hò hét huyên náo cả một vùng đến lúc này thì chính xác là bọn cướp rồi

Đức Cút khạc một bãi đờm nhằm hướng kẻ địch nhổ toẹt 1 cái, bãi đơm bay vun vút trong không khí chỉ nghe “á” một tiếng một tên đã ngã xuống ngựa chết ngay. Phong Lẩn ồ lên thán phục, phía địch nhân cũng nổ súng đùng đoàng rộn ràng như pháo hoa ngày tết.

Cả đoàn người núp sau mấy tảng nên có thể tránh được súng đạo nhưng bọn ngựa có con đã bị bân trúng ngã nhào ra đất giãy đành đạch như giật kinh phong. Đại tá hạ lệnh bắn trả. Hai bên bắn nhau rất rát, Đức Cút khạc hết đờm thì nhặt đá mà ném, cái tài ném đá của Đức Cút cũng chẳng kém gì nhổ bọt, cứ phát một là có thằng ngã ngựa chết ngắc

Đám cướp bởi vì mang đuốc cho nên bị nhóm người đại tá xác định được vị trí, còn bên đại tá thì từ trong tối đánh ra thành thử chiến thuật đã áp đảo số lượng. Một hồi sau đám cướp thiệt hại đáng kể phải bỏ chạy hết, trong khi đó bên này chỉ chết 2 con ngựa chứ không có thiệt hại về người.

Sau khi đám cướp đi khỏi đại tá lại cho đốt lửa lên, ngoài ra ông sai Phong Lẩn và Đức Cút đến phía trước bắt lấy mấy con ngựa của toán cướp mà bù vào 2 con đã chết. Phong Lẩn tiện tay nhặt được một khẩu súng với mấy băng đạn để phòng thân rồi cùng Đức Cút dắt 2 con ngựa về thay thế.

Cả đoàn chia nhau canh gác rồi đi ngủ để ngày mai lên đường cho kịp kẻo kéo dài thời gian sinh nhiều biến cố.

Sớm hôm sau hai bên tạm biệt rồi lên đường, Phong Lẩn mới lấy được khẩu súng thì mân mê tìm tòi cứ nhằm cây xương rồng phía xa để làm đích rồi tập bắn, chỉ trong nửa ngày hắn đã có thể bắn 10 phát thì trúng 1 thật là đồn đận hết chỗ nói.

Hôm nay đã là ngày thứ 3 thế mà vẫn chưa thấy Vách Đá rực lửa đâu, Đại tá Đông Lịt cũng hơi sốt ruột liền hỏi thằng ranh con dẫn đường

-Này, bao giờ mới đến nơi

Thằng ranh con bày ra bộ mặt đê hèn rồi nói

-Qua đồi cát này ông sẽ thấy thôi

Cả đoàn người dọc theo đồi cát mà leo lên, quả nhiên tầm mắt vừa vượt ra khỏi đồi cát lập tức trông thấy phía xa một dãy núi hùng vĩ đỏ rực như máu. Đại tá cùng mọi người reo lên vui sướng. Phong Lẩn cũng không để ý lắm hắn vẫn nghịch ngợm khẩu súng để làm sao trước khi mặt trời xuống núi hắn có thể bắn 10 mà trúng 2 thì đã thành công lắm rồi.

Với khoảng cách này mà đi đúng tốc độ thì trước khi mặt trời xuống cả đoàn sẽ đến được Vách Đá rực lửa. Ngọc Cắc đem quyển sách ra đọc rồi nói to cho tất cả cùng nghe

-Bọn Cá Mập Cát sống ở khu vực này cho nên mọi người hãy lưu ý nhé.

Phong Lẩn bèn hỏi

-Cá Mập Cát là con mẹ gì

Ngọc Cắc nói

-Bọn này cùng họ với cá diếc có điều chúng to như cá mập và sống trong cát

Phong Lẩn gật gù ra vẻ hiểu lắm nhưng thực ra đến cá diếc là con mẹ gì hắn cũng đâu có biết, hắn lại hỏi

-Bọn này ăn thịt người hay sao

Ngọc Cắc đáp

-Không nó giết người cho vui thôi chứ ăn uống gì

Phong Lẩn ngạc nhiên nói

-Có lẽ nó không thích bị gọi là mập cho nên mới có hành vi như thế

Đến xế chiều cả đoàn cũng tới trước Vách Đá rực lửa, chỗ này là một địa hình hoàn toàn khác, từ giờ trở đi sẽ là đất đá gồ ghế không tiện cho việc cưỡi ngựa hay lạc đà cho nên đành để hết lại trước khu vực cửa ngõ đi vào rồi cả đoàn đi bộ vào trong.

Trời khi này đã tối cho nên việc phải để đến ngày hôm sau tối đó cả đoàn lại đốt lửa sưởi ấm và phân chia công việc. Đại tá Đông Lít nói

-Ngày mai phải có 1 người ở đây canh giữ ngựa và đồ đạc còn chúng ta sẽ đi sâu vào trong Vách đá vậy Phong Lẩn, cậu sẽ ở lại đây nhé.

Phong Lẩn vốn là muốn tham gia vào mấy trò mạo hiểm chứ đâu có muốn ở lại làm thằng Bật Mã Ôn hắn liền ẫm ờ nói

-Hmmm, không, sao ông không ở lại

Đại tá nói

-Việc tối mật này ta là người quản lí sao ở lại trông ngựa được.

Phong Lẩn lại trỏ tay sang Hải Dớ

-Thế sao Hải Dớ ko ở lại, nó bị mù thì làm được con mẹ gì

Đại tá lại nói

-Không được Hải Dớ là hoa tiêu của chúng ta với cả anh ta còn là xạ thủ nữa. Cậu là thằng vô dụng nhất không ở lại thì còn ai

Suy đi tính lại Phong Lẩn cuối cùng vẫn là lựa chọn sáng giá làm Bật Mã Ôn. Thế là hôm sau 5 người tiến vào Vách Đá rực lửa còn Phong Lẩn thì buồn thiu ngồi chơi với ngựa. Hắn buồn chán quá bèn ngồi đếm lông ngựa cho đỡ buồn

Lại nói thằng ranh con dẫn đường đi trước còn 4 người thì mang đồ dự trữ và đồ nghề theo sau, lúc này Ngọc Cắc mới hỏi

-Đại tá, lần này chúng ta đi tìm thứ gì

Đại tá Đông Lít nói

-Tháng trước ta nhận được một bức thư từ Bích Đú- người yêu cũ của ta, trong thư cô ấy nói chồng của cô ấy là tay truy tìm đồ cổ Công Lặc đã mất tích khi đi vào thám hiểm Vách Đá Rực Lửa.

Ngọc Cắc nghe đến đây bèn đứng sững lại nói

-Thế ra ngài đưa chúng tôi đến đây để tìm cái thằng đã cắm sừng ngài ư

Đại tá thở dài nói

-Không trong thư hãy còn một bức ảnh

Đoạn đại tá đưa bức ảnh cho Ngọc Cắc xem, trong đó là hình ảnh một con chim kì quái đang đậu trên tay Công Lặc. Ngọc Cắc bày ra một gương mặt vô cùng hốt hoảng

-Con chim đó, con chim đó...

Cô còn chưa nói hết thì Đại tá đã tiếp lời

-Đúng thế tôi nghĩ đó là Phượng Hoàng Lửa trong truyền thuyết.

Ngọc Cắc bây giờ lại vô cùng phấn khích cô đưa ảnh cho Đức Cút và Hải Dớ coi, tất nhiên là chỉ có Đức Cút nhìn thấy rồi kể lại cho Hải Dớ. Ngọc Cắc nói

-Không thể nào, nó có thật ư

Đại tá Đông Lít đáp

-Đúng vậy, ta đến để tìm con chim đó chứ tôi ngu gì đưa mọi người đến đây để tìm thằng cha kia cho nhọc thây.

Ngọc Cắc lại thay qua vẻ mặt nghi hoặc

-Thế nếu Công Lặc đã mất tích thì ai chụp bức ảnh này hay ai là người đã đưa bức ảnh này về tay ta.

Đại tá Đông Lít nói

-Công Lặc lần đó đi thám hiểm cùng với một người dẫn đường, thế nhưng người đó lại ở lại trông đồ đạc giống như Phong Lẩn. Còn tấm ảnh này là Công Lặc cho máy chụp tự động, sau đó khi Công Lặc mất tích, người kia đợi mãi không thấy Công Lặc quay lại cho nên mới đi tìm và đã tìm thấy cái máy ảnh này rồi giao lại cho Bích Đú. Cô ấy gửi cho tôi xem có manh mối gì không.

Ngọc Cắc cười nói

-Lần này chúng ta mà tìm được Phượng Hoàng Lửa thì khỏi cần nói cũng biết thành công thế nào.

Vậy là cả đám vô cùng háo hức mà đi tiếp, đến giữa trưa dựa vào hình thái của những viên đá trong bức ảnh Đại tá đã xác định được vị trí của Công Lặc trước khi ông ta mất tích. Đại tá lệnh cho mọi người đi tìm xung quanh xem có thấy dấu hiệu gì bất thường hay không.

Ngọc Cắc và Đức Cút lần mò trong các hốc đá vô cùng tỉ mỉ nếu như có sự hiện diện của dấu vết nào đó thì chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay. Một lúc sau Ngọc Cắc a lên một tiếng làm cho mọi người giật mình. Đại ta bèn nói

-Có phát hiện gì chăng

Ngọc Cắc nói

-Xung quanh đây khô cằn lắm nhưng chỗ này có một vệt nước rất mới chắc chắn là dấu hiệu đáng ngờ.

Hải Dớ ẫm ờ nói

- Vừa rồi tôi buồn đái quá nên đái ra chỗ ấy đấy mà.

Vậy là các phát hiện đều đi vào ngõ cụt.

Lại nói đến Phong Lẩn đã đếm đến 1.456.789 cái lông ngựa mà không thấy ai quay lại, hắn chán trường đi ra đi vào hết ném đá rồi giơ súng ra ngắm, thế rồi hắn tìm thấy trong bộ đồ nghề có một cái ống nhòm Phong Lẩn bèn lấy ra soi trên trời dưới đất.

Hắn phóng ống nhòm ra xa thì chợt thấy bụi bay mù mịt, Phong Lẩn nhìn kĩ thì thấy một toán người đang phóng ngựa chạy như bay, hắn lẩm nhẩm

-Bỏ mẹ rồi là bọn cướp hay chăng

Mắt vẫn không rời khỏi toán người ấy thế nhưng Phong Lẩn lại có phát hiện khác, hắn nhìn kĩ thì thấy phía sau toàn người kia có 1 sinh vật kì dị đang đuổi theo rất gắt. Phong Lẩn trông con vật ấy rất giống với mô tả của Ngọc Cắc thì cười nói

-Ái chà thời của ta đến rồi, ta chính là cần mấy con quái để tiêu diệt đây.

Hắn lại cẩn thận theo dõi tiếp, bấy giờ khoảng cách từ đám người đến đây chỉ là 2km nữa thôi, bỗng từ trong cát trồi lên thêm 2 sinh vật nữa chặn ở 2 bên, phen này toán người kia lành ít dữ nhiều.

Phong Lẩn vốn máu liều nhiều hơn máu não cho nên lắp ngay cái ống nhòm lên trên cây súng trường của hắn để làm ra một cây súng ngắm tự chế. Phong Lẩn định yểm trợ cho mấy người kia chạy, tuy khoảng cách 2km là quá xa cho với loại súng này, nhưng điều đó không làm khó được Phong Lẩn, hắn nã liên tiếp 3 phát đạn.

Như đã biết với trình độ 10 phát ăn 2 của mình thì Phong Lẩn đã bắn nhầm trúng phải một người đang gắng sức chạy làm anh ta ngã nhào xuống ngựa, đám quái vật liền bu lại như chó đói cứt thành thử tạo cơ hội cho mấy người còn lại tháo chạy thành công.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.