Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2191 chữ

Một lúc sau đám người kia cũng đã chạy tới chỗ Phong Lẩn. Điệu bộ của họ hớt hải vô cùng, vừa thấy Phong Lẩn một người vội vàng nói

-Mau dắt ngựa ra khỏi chỗ cát

Phong Lẩn tuy chưa rõ nguyên nhân nhưng cũng mau chóng làm theo dắt hết bầy ngựa vào nơi đất đá cứng cáp. Vừa mới đưa đám ngựa ra khỏi cát thì lập tức thấy mấy con quái trồi lên toan đớp lấy chân ngựa. Phong Lẩn kinh hãi bèn giơ súng lên xả liên hồi, con quái bị súng gãi ngứa thì nhột quá mà lẩn vào trong cát biến mất.

Người dẫn dầu thấy tình hình đã an toàn liền thảo khăn che mặt để thở hóa ra lại chính là lão khách buôn hôm trước. Phong Lẩn ngạc nhiên hỏi

-Không phải ông đi buôn hay sao, sao bây giờ lại tới đây

Lão kia đáp

-Chúng tôi rời khỏi các vị chưa được bao lâu thì từ xa đã trông thấy bọn cướp hôm trước, do số lượng bọn chúng áp đảo cho nên chúng tôi không dám liều mạng đành phải đi đường vòng qua Thung Lũng Chết. Vừa đi tới Thung Lũng Chết lại gặp bọn Cá Mập Cát đành cắm đầu bỏ chạy ngờ đâu đến tận chỗ này, thật là đen đủi hết chỗ.

Phong Lẩn cũng chẳng lấy gì làm lưu tâm bởi vì hắn vẫn là chỉ để ý tới con gái của lão ấy thôi. Lão già lại nói

-Thật may có cậu bắn súng yểm trợ mới bớt đi thương vong, xin hãy nhận lời cảm ơn này của tôi.

Tất nhiên Phong Lẩn sẽ không nói ra chuyện đã bắn nhầm một người trong đoàn, hắn gãi đầu gãi tai ngượng ngùng đáp

-Có hề chi, chuyện nên làm mà

Lão già nói

-Hôm qua chưa hỏi rõ tên tuổi, tôi là JianYangTaDao hay còn gọi là Gian Dương Đại Đạo, đây là con gái tôi JianDan hay còn gọi là Giang Đẫm.

Giang Đẫm cũng liền cúi chào tỏ vẻ cảm kích lắm, Phong Lẩn nói

-Ấy chết tiểu thư chớ nên đa lễ, tôi là Phong Lẩn.

Bấy giờ trời cũng đã xế tà đám người đốt lửa ngồi quây quần lại, đoàn người của ông Đạo Âm đã mất đi 2 con ngựa thồ hàng và 2 người lâu la, 1 trong số đó là bị Phong Lẩn hóa kiếp.

Lại nói đến đại tá Đông Lít cùng đồng bọn còn đang loay hoay tìm manh mối thì nghe tiếng súng từ xa vọng lại, Hải Dớ dỏng tai chó lắng nghe bèn lo lắng nói

-Không xong rồi có một toán người đang chạy tới đây, tiếng súng từ phía Phong Lẩn phát ra, có lẽ nào là bọn cướp.

Đại tá cũng bày ra bộ mặt khó ỉa

-Số lượng bao nhiêu, e là 1 mình Phong Lẩn khó lòng chống cự.

Hải Dớ đáp

-Không rõ số lượng bởi vì xung quanh đám người ngựa ấy còn có những vật thể rất lạ làm xáo trộn âm thanh.

Đức Cút liền nói

-Hay là chúng ta quay lại yểm trợ Phong Lẩn.

Hải Dớ nói

-Không kịp đâu, đám người ấy sắp đến nơi rồi còn chúng ta đang ở quá xa.

Đại Tá vuốt mấy cọng râu thưa thớt rậm rạp đăm chiêu nghĩ kế rồi ông nói

-Bây giờ ta quay lại cũng chẳng thể làm được việc gì, thôi thì kệ mẹ Phong Lẩn, ta hãy cứ tạm ở đây đã.

Thế là cả bọn ám binh bất động.

Ông Đạo Âm thấy Phong Lẩn chỉ có một mình mới lấy làm lạ bèn hỏi

-Này những người khác trong đoàn đâu sao lại chỉ có mình cậu ở đây

Phong Lẩn vốn đã đợi lâu mà không thấy đại tá cùng mọi người quay lại thì lòng như lửa đốt, bây giờ thấy ông Đạo Âm hỏi thì càng là sốt ruột

-Tôi cũng không biết chỉ thấy sáng sớm bọn họ đi vào sau bên trong Vách Đá này rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, không khéo đã bị mấy con quái thịt rồi ấy chứ.

Ông Đạo Âm nói

-Chắc không phải đâu, tôi nhìn bọn họ cũng là người có kinh nghiệm đâu dễ bị quái ăn thịt, có chăng chỉ bị đã đè chết thì có lí hơn

Phong Lẩn tuy nói là sốt ruột nhưng có cô em tươi mát ở đây thì cũng dịu đi phần nào, hắn chỉ mong ông Đạo Âm cảm kích vì hắn đã cứu bọn họ mà gả Giang Đẫm cho mình. Có điều ông Đạo Âm nào có ngu, nhìn bộ dạng đồn đận của Phong Lẩn thì dại gì mà gả con gái cho hắn.

Hai bên trò chuyện một hồi rồi mạnh ai nấy ngủ. Bên trong Vách đá nhóm người đại tá sau một ngày tìm kiếm vất vả không có được đáp an thì đành phải nghỉ ngơi họ cũng nhóm lên một đống lửa to rồi ngồi ăn uống.

Ngọc Cắc nói

-Không biết Phong Lẩn đã ra sao rồi.

Hải Dớ tai thính như chó liền nói

-Hiện tại đám người kia đang dừng chân ở ngoài chưa tiến vào trong tạm thời ta vẫn an toàn, còn Phong Lẩn thì tôi không rõ.

Đại Tá thở dài nói

-Mong hắn không sao bởi vì tiền nong còn chưa thanh toán với thằng ranh này đâu, rủi hắn có chuyện gì mà thằng ranh này bắt vạ thì đi tù như chơi.

Thằng ranh con dẫn đường nghe thế bèn nói

-Này đừng cứ gọi tôi là thằng ranh mãi, tôi cũng có tên chứ bộ

Đại tá đáp

-Có thì nói mẹ ra đi chứ cứ im thin thít như lỗ đít còn trinh thì ai mà biết được

Thằng ranh nói

- Tôi tên là JieQingNai tức là Kiệt Thanh Năng.

Dù vẫn còn lo cho trung tâm hỗ trợ tài chính Phong Lẩn nhưng khi người ta mệt mỏi thì cơ thể sẽ tiết ra một loại hormone gọi là Kệ Mẹ Nó, vậy là cả đám kệ xác Phong Lẩn rồi đi ngủ hết.

Sớm hôm sau ông Đạo Âm tỉnh dậy, ông đánh thức mọi người rồi thở dài nói

-Chuyến này ta mất 2 kiện hàng thật là không biết phải làm sao

Giang Đẫm an ủi

-Chết, cha làm mất hàng bây giờ thì mang xác về mà bù vào.

Ông Đạo Âm mặt mũi tối sầm như cứt ngâm 4 tháng, lão thở dài không ngớt, một tên lâu la nói

-Dù là thất thoát nhưng cũng phải giao nốt kiện hàng này bằng không tội trạng sẽ tăng gấp bội

Ông Đạo Âm chép miệng nói

-Bọn quái có lẽ đã đi rồi, thôi than thở cũng vô ích ta phải tiếp tục giao hàng đấy thôi.

Phong Lẩn nãy giờ vờ ngủ nhưng kì thực vẫn đang âm thầm nghe lén câu chuyện hắn thắc mắc

“ không biết bọn này giao loại hàng gì mà nghe nguy hiểm thế, có lẽ lại là mai thúy ấy thôi, té là là bọn buôn bán mai thúy làm mình còn tưởng là thương khách đàng hoàng”.

Ông Đạo Âm cùng mọi người chuẩn bị hành trang rồi lên đường, có điều bởi vì 2 con ngựa thồ hàng đã chết mang theo luôn cả nước và thực phẩm cho nên bây giờ 2 thứ ấy không đủ, ông Đạo Âm nảy ra một cách bèn gọi Phong Lẩn dậy nói

-Này anh bạn có thể cho tôi mượn chút thức ăn và nước uống được hay không

Phong Lẩn đáp

-Tôi là người phóng khoáng lẽ nào thấy khó mà không giúp

Đoạn hắn lấy ra 100ml nước cùng 1 cái lương khô đưa cho ông Đạo Âm và nói

-Ông đừng ngại cứ cầm lấy đi còn thừa coi như tôi cho ông

Ông Đạo Âm thấy lòng tốt của Phong Lẩn chỉ có bấy nhiêu bèn đổi giọng giang hồ nhẹ nhàng nói

-Á à thằng ranh này mày đùa tao chắc, ông đây muốn lấy mấy con ngựa cùng đồ ăn của chúng mày đấy

Phong Lẩn đột nhiên thấy lòng tốt của mình bị trà đạp thì giận dữ nói

-Ô hay cái thằng giặc già này được voi còn đòi 2 Bà Trưng, được chiều thì hư à

Ông Đạo Âm bèn rút khẩu súng đen ngòm dí vào đầu Phong Lẩn nói

-Thế mày có đưa không hay để tao hóa kiếp cho mày

Phong Lẩn gan dạ có thừa đâu phải vì sợ mà chịu nhục, hắn liền trỏ tay quát

-đấy ngựa đấy cứ tự nhiên mà lấy sao phải to tiếng làm gì

Thế là ông Đạo Âm sai lâu la kiếm 2 con ngựa cùng cơ số lương thực và nước của Phong Lẩn, cũng may hắn xin lại được cái balo đầy tiền của mình.

Vậy ra người tốt và kẻ xấu không phải chỉ nhìn mặt mà đoán được Phong Lẩn giữ mối ấm ức ấy trong lòng không biết phải giãi bày với ai. Hắn chỉ có thể nhìn đám người kia xa dần mà buông lời tạm biệt

-Bọn khốn, lần sau gặp lại tao sẽ làm con gái mày có chửa

Tuy thế lão Đạo Âm vẫn không hẳn là tuyệt đường sống của Phong Lẩn, lão để lại 1 con lạc đà, 2 con ngựa và 1 con lừa cùng với 1/3 số lương thực cũng như nước. Phong Lẩn tức mình kệ mẹ bọn phương tiện di chuyển chạy bằng cỏ ấy mà vác đồ ăn thức uống đi vào sâu trong Vách Đá tìm đại tá và đồng bọn.

Ở trong vách đá đám người vẫn đang tìm kiếm manh mối, chợt Hải Dớ dừng lại nói

-Bọn người kia rời đi rồi

Ngọc Cắc thở dài

-Thế còn có dấu hiệu của Phong Lẩn hay không

Hải Dớ đáp

-Kì thực tôi chỉ nghe thấy tiếng chân trên nền cát còn một khi đã đi vào địa hình đất đá thì khó phát hiện ra được

Bọn họ cũng đành bỏ qua mà tiếp tục công việc, bẵng đi một hồi chợt Kiệt Thanh Năng trông thấy phía xa có bóng người tiến lại, nó liền nói

-Ơ kìa, thằng nào kia

Cả đám dừng tay nheo mắt trông ra xa, Đức Cút thấy Hải Dớ cũng ra vẻ nhìn ngó bèn nói

-Mày có nhìn thấy cái bỏ mẹ gì đâu mà bày đặt ngó nghiêng

Hải Dớ đáp

-Ừ thì đôi lúc tao cũng phải tỏ ra mình giống người bình thường để an ủi đôi mắt thần kì của mình.

Ngọc Cắc nhận ra Phong Lẩn, cô reo lên

-Phong Lẩn còn sống, tạ ơn chúa đã cho trung tâm hỗ trợ tài chính của chúng con còn sống.

Đại tá thì có vẻ đăm chiêu hơn, ông gọi to

-Phong Lẩn, có chuyện gì rồi.

Phong Lẩn còn đang tức vụ vừa rồi cho nên không nói năng gì cứ lừ lừ tiến lại, đến nơi hắn mới buông mấy câu thóa mạ động đến phụ thân phụ mẫu hay những bộ phân tiểu tiện trên cơ thể con người.

Thấy vậy Đại tá bèn nói

-Hôm qua chúng tôi nghe thấy tiếng súng nên lo cho cậu quá chưa biết tình hình thế nào

Phong Lẩn nhẹ nhàng nói

-Con mẹ nó, là bọn khách buôn hôm trước ấy mà

Đại tá nói

-Bọn họ có thù gì với cậu à sao lại thăm hỏi mẫu thân của họ thế

Phong Lẩn nói

-À nhắc đến cái thằng giặc già ấy tôi lại điên tiết, hôm qua bọn nó bị quái vật truy đuổi may có tôi bắn súng yểm trợ cho nên chỉ thiệt có 1 mạng nào ngờ hôm nay nó lấy oán báo ơn, cay lắm rồi

Đại tá lại hỏi

-Bọn chúng làm gì mà lấy oán bán ơn

Phong Lẩn nói

-À cái thằng giặc ấy nó mượn nước với lương thực của ta vô thời hạn cũng không có lãi xuất, còn không có cả giấy tờ cam kết với chữ kí nữa. Tôi mà gặp thằng giặc già ấy kiểu gì tôi cũng làm con gái lão có chửa

Nghe nói đến nước và lương thực bị lấy mất thì Đại tá hoảng hốt, bởi vì thiếu 2 thứ ấy họ sẽ không quay lại được trạm dừng chân. Đại tá nói

-Cái gì thế bọn nó lấy hết đồ của ta phỏng

Phong Lẩn lắc đầu

-Nó để lại 1/3 vật phẩm và xin thêm 2 con ngựa, mẹ nó chứ

Vậy là tới công chuyện rồi, thiếu đủ thứ như thế thì khác nào triệt đường sống của họ, đại tá nói

-Bây giờ dù gì cũng chỉ còn 1/3 vật phẩm, có than thở thì cũng không hơn được, chúng ta phải mau chóng hoàn thành công việc trước đã.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.