Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Đô Điện

Tiểu thuyết gốc · 2328 chữ

Gió lốc cuồng phong đang không ngừng bị chiếc miệng lớn của Quỳ hút vào.

Bỗng Lâm Hiếu lấy trên tay ra 1 khối ngọc lệnh , chính là khối ngọc cha hắn Lâm Càn đưa cho hắn.

Rồi ánh mắt của Lâm Hiếu thay đổi trong đôi mắt hiện ra sự khinh miệt , giống như người chủ nhìn 1 con chó hư đốn vậy.

Quỳ vừa nhìn thấy khối ngọc lệnh động tác dừng lại trên khuân mặt hiện ra sự nghi hoặc sau đó trở thành do dư.

Lâm Hiếu cười như không cười mà nói :

" Người nói lại xem người định nhờ ta làm gì?

Sao không nói..."

Giọng nói càng ngày càng to.

" Người tin không , người không giết được ta..ha ha ha... mà chỉ cần đụng đến ta 1 sợi lông của ta thôi cả tộc đàn của người sẽ biết mất khỏi Luyện Linh Đại Lục này

Người muốn thử không ha ha ha. "

Giọng cười ngông cuồng của Lâm Hiếu vang lên.

Quỳ giọng nói nhỏ lại nhưng hết sức cung kính nói :

" Ngươi là ... ngươi là .... không không phải gọi là... đại nhân . Đại nhân xin ngài tha tiểu nhân 1 mạng chỉ cần ngài nguyện ý tiểu nhân sẵn sàng làm tọa ký cho ngài. "

Quỳ từ sự nghi hoặc thành xác định sau đó lại là hối hận vì nhìn thấy tấm ngọc bài đã nhận ra thân phân của Lâm Hiếu.

Trên Tấm ngọc bài có khác 2 chữ Tiêu Dao đó là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của Tiêu Dao Môn người.

Đẳng cấp lệnh bài cũng chia ra làm nhiều loại.

Màu đồng tượng trưng cho đệ tử tạp dịch.

Màu bạc tượng trưng cho đệ tử ngoại môn .

Màu vàng tượng trưng cho đệ tử nội môn.

Màu bạch kim tượng trưng cho đệ tử tinh anh.

Mà ngọc bài tượng trưng cho đệ tử chân truyền.

Mà Tiêu Dao Môn hiện tại cũng chỉ có 5 Đại đệ tử chân truyền ... 4 người trong số đó có thể chiến Luyện Hư cảnh đại năng nên suy đi nghĩ lại Quỳ có thể đoán được đây là vị thứ 5 của Tiêu Dao Môn.

Tu vi của Lâm Hiếu yếu nhất trong đám đệ tử chân truyền nhưng Quỳ nguyện ý chọc 4 người kia còn hơn đụng tới Lâm Hiếu vì thân phận của Lâm Hiếu rất rất đặc thù.

Con của Đại Trưởng Lão Tiêu Dao Môn , Đệ tử chân truyền của Tiêu Dao Môn , Con của Thánh nữ đời trước của Dao Trì Tông , hư hư thật thật có hôn ước với thánh nữ của Thiên Kiếm Môn... chỉ cần 1 thân phận của Lâm Hiếu thôi đã đủ dọa cho Quỳ xanh tái mặt mày.

Lâm Hiếu cũng không nói xạo Quỳ không giết được Lâm Hiếu chỉ cần Lâm Hiếu không chết thì tộc đàn của Quỳ biến mất khỏi Luyện Linh Đại Lúc không phải chuyện đùa.

Lâm Hiếu nói :

" Người không xứng làm tọa ký của ta. "

Giọng nói đầy khinh miệt vang lên lần nữa , vẻ mặt Lâm Hiếu đầy ghét bỏ.

Tọa ký phải uy phong chứ nhìn tượng mạo xấu xí kia ai cần.

Quỳ trả lời :

" Dạ tiểu nhân không dám với cao.... không biết đại nhân đi đến đây là có việc gì không tiểu nhân nguyện ra sức giúp đại nhân chỉ cần đại nhân nguyện ý bỏ qua cho tiểu nhân ."

Lâm Hiếu chỉ hứ lạnh không trả lời.

Vương Phàm đứng bên cạnh đã há hốc mồ.

Đây là đại ca kết nghĩa của ta?

Thân phận sài như thế này cũng được ?

Đây không phải là tuyệt chiêu của những con hàng chuyên bị main diệt tộc sao ?

Ta có nên cắt đứt quan hệ luôn không ?

Tại sao ta cứ thấy không giống với tính cách của đại ca cho lắm ?

1 nghìn lẻ 1 câu hỏi vì sao được Vương Phàm tự hỏi trong đầu những không nói ra....

Vương Phàm nói:

" Hay để cho vị tiền bối này đưa chúng ta đến nơi đó. "

Lâm Hiếu trả lời :

" Hiền đệ đã mở lời thì ta cho người lấy công chuộc tội... hộ tống ta đến vị trí này ta tha cho ngươi. "

Lâm Hiếu lấy bản đồ ra rồi chỉ vào vị trí được đánh giấu lạnh nhạt nói.

Quỳ nghi hoặc hỏi:

" Không biết đại nhân đến nơi này làm gì? "

Lâm Hiếu không vui không buồn đáp lời :

" Người không cần biết chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được. "

Quỳ nói :

" Dạ đại nhân. "

...

Với sự hộ tống của Quỳ thì ngày thứ 6 đã đến nơi sớm hơn dự tính của Vương Phàm.

Trước mắt là 1 dòng bề ngang rộng lớn cực kỳ , nước sông màu đen , nước sông chảy quần quật , âm khí nặng nề vờn quanh , u ám hết sức , như có hàng ngàn lệ quỷ đang gào thét trong thống khổ.

Mắt thường có thể nhìn thấy cô hồn dã quỷ lơ lửng trên mặt sông nhưng không có con quỷ nào dám lại gần.

Vì khí tức tỏa ra trên người Quỳ đã khiến bọn quỷ phải trốn xa.

Lâm Hiếu hỏi:

" Vương đệ ngươi có chắc là ở nơi đây không?"

Vương Phàm đáp :

" Ta chắc chắn linh tính của ta mách bảo chính ở chỗ này không thể sai được , đai ca chờ ta chút . ta nghĩ cách... "

Thế rồi Lâm Hiếu quay sang nhìn vào người đàn ông trung niên đứng bên cạnh giọng theo kiểu ra lệnh :

" Ngươi đứng ở đây chờ không có lệnh của ta chớ làm bậy nếu không.... "

Lâm Hiếu quăng ánh mắt ngươi hiểu với đàn ông trung niên đứng cạnh.

Đó chính là Quỳ hóa hình thành dạng người.

Vương Phàm cao giọng hô :

" Đại ca ta biết cách rồi ngươi lại đây đi theo sau lưng ta."

Lâm Hiếu và Vương Phàm đi đến ngay bờ sông.

Không biết từ bao giờ Vương Phàm trên tay đã có 1 hạt châu.

Hạt châu to bằng nắm đấm tay của bé , nhìn vào chỉ như 1 hòn đá không thấy 1 tia linh lực ba động nào , giống là phàm vật vậy.

Vương Phàm thả hột châu đến trước mặt miệng lẩm bẩm tay thì ấn pháp quyết.

Lâm Hiếu lui về sau lưng Vương Phàm 1 xíu.

Hạt châu bắt đầu lơ lửng trên không tia sáng màu xám bắt đầu toát ra từ hạt châu khí tức của hạt châu bắt đầu trở nên huyền ảo.

Bỗng nước sông đang chảy xiết thì chậm lại.. chậm lại đến khi dừng hẳn.

Ánh sáng trên hát châu đã sáng như bóng đèn bắt đầu xoay vòng.

Quỳ không tin vào mắt mình chỉ thấy nước của dòng sông đứng lại và chảy qua 2 bên tạo thành 1 đường đi nhỏ ở giữa dòng sông.

Phải biết đây là nước sông U Minh đến cảnh giới thần thông như Quỳ không dám lại gần vì lỡ đụng vào nước sông thì thân thể chẳng mất chốc sẽ thối rửa.

Sau khi nước sông chảy qua 2 bên tạo thành 1 đường đi Vương Phàm nói :

" Đại ca đi. "

Rồi hạt châu như có linh tinh không nhanh không chậm tự bay về phía trước .

Hạt châu bay tới đâu nước sống rút đến đó.

Chẳng bao lâu thì Lâm Hiếu cùng Vương Phàm cũng biết mất khỏi tầm mắt của Quỳ.

Quỳ thở dài 1 hơi như chuốc được gánh nặng.

Trong lòng không ngừng suy nghĩ tại sao Lâm Hiếu lại xuất hiện ở đây.

Chỗ này có huyền cơ gì.

Thân phận của Lâm Hiếu có phải giả mạo không.

Sao không thấy ai đi bên cạnh bảo hộ cho Lâm Hiếu.

Quỳ vẫn là không dám đánh cược mạng mình..... lúc đó nếu thật sự hắn ăn Lâm Hiếu thì cái mạng già cùng coi như xong bớt 1 truyện thà hơn nhiều 1 truyện.

Lại nói , Lâm Hiếu Và Vương Phàm đã đi đến đáy sông trước mắt có 1 tòa cung điện cổ xưa.

Tòa cung điện được bọc trong 1 bong bóng nước sông không chạm tới được.

Tòa cung điện tỏa ra khí tức huyền ảo sừng sứng đứng dưới đáy sông như có thể trấn áp hết mọi thứ , kiến trúc cổ lão nguy nga tráng lệ trên cung điện có treo tấm biển ghi PHONG ĐÔ ĐIỆN 3 chữ to.

Lâm Hiếu nhìn tấm biển mà sửng sốt theo tri thức của Lâm Hiếu thì Phong Đô điện là nơi ở của Phong Đô Đại Đế 1 trong những vị chí cường giả từng cai quản thiên địa thời xa xưa.

Chúa tể của âm tào địa phủ nắm giữ âm dương pháp tắc , thấu hiểu Luân hồi đại đạo , quản lý tất cả thổ nhưỡng , Ma Quỷ đều dưới chướng của Phong đô đại đệ.... nếu như vậy thì tại sao Phong đô điện là xuất hiện ở đây .

Lâm hiếu hỏi :

" Tên của vị mà đệ nhận được truyền thừa là gì ? "

Lâm Hiếu không muốn suy đoán lung tung nên quay sang hỏi trực tiếp Vương Phàm.

Vương Phàm đáp :

" Là truyền thừa của Phong Đô Đại Đế nhưng chỉ là 1 phần nhỏ , đây mới là nơi truyền thừa thật sự mà đệ cần phải tới ."

Lâm Hiếu lại hỏi :

" Vậy truyền tống trận mà đệ nói đâu ?"

Vương Phàm đáp :

" Đi theo đệ đại ca sẽ rõ. "

Nói xong Vương Phàm đi thẳng về trước cửa điện nhưng cửa mở không ra.

Chính là cửa không mở vẫn khư khư đóng lại.

Vương Phàm bối rỗi.

Nhìn qua nhìn lại vẫn bị bối rỗi.

Rồi lại cầm hạt châu nhưng hạt châu chẳng phản ứng gì biểu hiện là nhiệm vụ của nó đến đây là hết.

Bỗng trước cửa hiện lên hàng chữ :

" Muốn vào điện tiếp nhận truyền thừa phải thông qua khảo nghiệm...

Ngươi tiếp nhận hay không ?"

Vương Phàm hô to :

" Ta tiếp."

Vương Phàm nói rồi quay lại đằng sau nói với Lâm Hiếu :

" Đại ca chờ ta thông qua khảo nghiệm lại đến tiếp huynh. "

Lâm Hiếu nói :

" Được , Ta chờ ngươi ."

Lâm Hiếu không dám vọng động ngồi xuống khoan chân tĩnh tâm , dưỡng thần .

Bên ngoài bong bóng là dòng sông đen có hàng triệu con lệ quỷ vây quanh đang chắm chú nhìn Lâm Hiếu với ánh mắt thèm thuồng , tham lam nhưng bị bong bóng nganh lại ngày cả tiếng động cũng không lọt vào ... sự im lặng đến đáng sợ bao trùm không gian.

Lâm Hiếu biết cũng hơi sợ nhưng vẫn tĩnh tâm ngồi yên 1 chỗ mắt nhắm lại bỗng bên tai Lâm Hiếu vang lên thanh âm già nua , hiền hòa đầy ấm áp nhưng mang theo ma tính khỏ tả nên lời :

" Tiểu hữu , tại sao ngươi không vô tiếp nhận truyền thừa ? Ta thấy người nên nhận truyền thừa này là tiểu hữu.....chứ sao lại là thằng nhóc kia? "

Đây không phải tiếng nói thật mà là truyền âm thuật trong giới tu hành thuật này ai cũng biết chỉ cần có thần niềm là sử dụng được.

Lâm Hiếu vẫn im lặng không trả lời như không nghe thấy.

Giọng nói kia lại vang lên :

" Tiểu hữu ta biết ngươi nghe thấy ta, Yên tâm ta không muốn hại tiểu hữu ..... ta có cách cho tiểu hữu nhận được truyền thừa chỉ cần tiểu hữu đáp ứng làm giúp ta 1 việc...

Ta là 1 hóa thân của Tần Quảng Vương , 1 trong thập đại Diêm La. "

Lâm Hiếu vẫn ngồi im như không nghe thấy nhưng trong lòng có chút động tâm nhưng rất nhanh lại trấn định lại trong lòng không ngừng tự nhủ bình tĩnh .

Giọng nói kia ma tính quá mạnh.

Lấy đi truyền thừa của Phong Đô đại đế thì ăn xong chơi với ma , quỷ à ai rảnh đâu .

Tiếng nói kia như biết Lâm Hiếu có chút động tâm nên tiếp tục nói giọng nói mang đầy tiếng dụ hoặc :

" Tiểu hữu , ngươi muốn nghe chuyện xưa không ? Bí mật về Thiên Đình cổ xưa chỉ cần người làm giúp ta 1 việc là người có thể biết đến hết thẩy. "

Giọng nói cứ lải nhai vang lên bên tai của Lâm Hiếu nhưng Lâm Hiếu vẫn kệ không nghe .

Lâm Hiếu biết đây là 1 âm mưu gì đó....cách phá mưu tốt nhất là không vào mưu.

Cứ vậy không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng tiếng nói kia đã bắt đầu thiếu phần kiên nhẫn :

" Được hưởng lợi mà không biết hưởng ngươi nếu như không nghe ta chỉ có con đường chết ..... Rựu mời không uống vậy ta chỉ có thể cho người rựu phạt! "

Vẫn là giọng nói kia tuy rằng mất mấy phần ôn hòa nhiều mấy phần nóng giận.

Bỗng bên tai Lâm Hiếu vang lên tiếng gào khóc của hàng triệu con Lệ quỷ.

Như bong bóng không chịu được nữa mà bị bể ra nước sông u minh thấm vào.

Nhưng kỳ lạ là Lâm Hiếu vẫn ngồi im nhắm mắt dưỡng thần.

Còn tiếp.....

Bạn đang đọc Đại Tân Thời sáng tác bởi longdami10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longdami10
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.