Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dan Bị An Bình Cho "Ăn Hành"

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

Dan yên tâm tới công ty. Vùi đầu vào công việc. Cố tình quên đi cái con nhỏ vừa đặt chân tới nhà mình sáng nay. Thế mà nhiều lúc, hình ảnh con bé lại bất giác xuất hiện trong tâm trí hắn. Dan lấy tay vỗ mạnh vào đầu mình cáu gắt “con nhỏ đó có gì xinh đâu mà ám ảnh”.

Sự việc lặp tới lặp lui, khiến Dan không thể tập trung vào công việc. Hắn đã uống đến cốc cà phê thứ năm trong ngày, tình hình vẫn chẳng hề cải thiện hơn. Sau đó, hắn rút ra kết luận những người hắn gặp gỡ toàn là người văn minh lịch sự, riêng chỉ con bé, nói câu nào như đấm vào tai câu đó, đánh mạnh vào giác quan của hắn.

Hắn trải qua một buổi chiều bất như ý. Đến khi nhân viên nhắc nhở. Hắn mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã nhá nhem tối. Hắn lại bất giác nhớ tới đứa em ghẻ “không biết cô ta thế nào rồi?”

Bình thường sáu giờ chiều, hắn có thể rời sở làm, cũng có khi sớm hơn. Hôm nay, hắn đã tốn thêm hai giờ đồng, kết quả lại chẳng đâu vào đâu. Hắn bực mình, đám mạnh xuống bàn. Rời khỏi văn phòng.

Lái xe về tới nhà. Cửa nhà im ắng lạ thường. Điện sáng lờ mờ, người làm không thấy một ai. “Chuyện quái gở gì đang xảy ra thế?” Dan tự hỏi. Hắn liếc nhìn xung quanh, đi thẳng lên phòng. Cởi áo khoác ngoài, tháo cà vạt ném lên thành ghế, tiện tay tua lại đoạn ghi hình camera theo dõi An Bình.

“Không đùa chứ? con nhỏ này làm cái gì mà cả ngày không bước chân ra khỏi phòng? Càng lạ hơn, hai đứa em của hắn thế mà an phận, không thăm viếng hỏi han “đứa em lạc loài”. Thật vô lý.”

Hai đứa em kia Janes và Zin, từ nhỏ đã được bố cưng chiều nên coi trời bằng vung. Không thích ai liền tỏ thái độ ngay lập tức, không úp mở, bất kể thân phận người đó ra sao.

Dan bước ra ngoài, đứng trước cửa phòng An bình, cửa phòng vẫn đóng im ỉm. Dan tiến lên gõ cửa. Bên trong vẫn không tiếng động vang lên. Dan lên tiếng gọi, đáp trả lại hắn vẫn là sự im lặng. “Nên mở cửa hay không?” Đầu Dan thoáng cái ý nghĩ ấy.

Nếu đứa em lạc loài có vu oan, tố cáo thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn lý do để ngụy biện “xem em ấy có ổn không? gọi không thấy trả lời. Lo lắng.” Một người có địa vị như hắn, chắc chắn có tiếng nói hơn so với một đứa chân ướt chân ráo vừa tới. Thực chất, hắn chỉ muốn bắt thóp chuyện xấu An Bình làm một cách lén lút, giấu diếm. Nhanh chóng tống cổ cái gai khỏi tầm mắt.

Dan vừa quay lưng, cánh cửa sau lưng từ từ mở ra, phát ra tiếng kêu “két…”. Dan ngoáy cổ quay lại, đập vào mắt hắn là một ma nữ tóc dài, che khuất gần hết gương mặt, một con mắt đen thui, môi trắng bệch, trong bộ áo dài trắng. Dan ngã phịch xuống đất, miệng lắp bắp “không có chân”.

An Bình nín cười. Bay vội vào phòng, đóng sầm cửa lại. Khi thần chí Dan quay lại, hắn đứng lên gõ cửa lần nữa. Tinh thần đã chuẩn bị sẵn sàng, An Bình trong bộ dạng tóc rối bù xù, mắt con nhắm con mở, miệng ngáp ngáp, mở cửa “chuyện gì?”

Không đợi Dan trả lời. An Bình như người không xương, tựa vào cửa, từ từ tụt xuống, đầu nghẹo sang một bên, chìm vào giấc mộng. Dan thò tay bật điện trong phòng, ngồi xuống, thô bạo túm lấy vai An Bình, gạt mái tóc đen còn chút ẩm ướt che khuất gương mặt lên.

Vẫn gương mặt, đôi mắt ấy như khi hắn đón về càng làm Dan bực bội khó chịu. Hắn đưa tay đẩy ngược cặp kính, làm xước một đường trên mí mắt. An Bình ăn đau, hét lên “anh làm cái quái quỷ gì thế?”

Dan nhếch mép khinh bỉ, miệng nói “cô không giả ngủ nữa à?. Cô giấu cái thứ quái quỷ ở đâu?” Bàn tay hộ pháp của Dan nắm chặt vai, một tay khác thì bóp chặt khớp hàm của cô lên ngang với tầm mắt của hắn làm An Bình đau điếng, cô gian nan mở miệng, giọng nói cố gắng tỏ ra uy quyền, lạnh lùng nhất có thể “thả ra.” Dan vẫn không buông tay.

Ký ức bị bạo hành, ăn đòn nhiều hơn ăn cơm lớn lên với gia đình thứ hai từ cha nuôi và anh nuôi, An Bình đã cố quên đi, nay có người lại đào xới nó lên. Trước kia cô còn nhỏ, ăn nhờ ở đậu, bị đánh đập thế nào cũng cắn răng chịu đựng, khóc cũng chỉ dám lén lút.

Bây giờ, cô đã trưởng thành, lại bị người ta khinh rẻ chà đạp. Máu nóng trong người An Bình nổi lên. Cái ý nghĩ muốn giết người, xẻo từng lát thịt trên người Dan cho hả cơn giận xuất hiện. Cô phát hiện ra bản chất khát máu, hung bạo của mình khi lần đầu tiên vùng lên chống lại cha nuôi.

Khi đó, cô tầm tám, chín tuổi gì đó. Cha nuôi đi ăn đám cưới về, ngà ngà say. Lúc đầu, ông chỉ mắng chó chửi gà, lùa chúng chạy tán loạn. An Bình đang rửa rau, ở giếng, chuẩn bị nấu cơm. Cúi gằm mặt làm việc, không hó hé một lời vì đã quá đỗi quen thuộc.

Ông chửi vật nuôi chán, chuyển sang chửi người, ai cũng làm lơ ông. Ông điên, ông vác một con dao dựa ném về phía mẹ nuôi. Mẹ nuôi sợ hãi, vừa khóc vừa chạy đi mất. Ông quay về, cầm một cái xẻng, không cho An Bình nấu cơm nhưng cô vẫn không dừng công việc trên tay.

Ông tức tối, bặm môi, trợn mắt, cầm cái xẻng giơ cao, lao về phía cô. An Bình sợ hãi, chạy ra sau thành giếng. Cái nồi rau bị cái xẻng chặt xuống móp méo, những cọng rau bắp cải trắng nõn nà văng tứ tung. Ông vẫn chưa hài lòng. Ông cầm xẻng ném thẳng về phía cô.

“Ông đi chết đi.” An Bình nguyền rủa.” Chẳng biết do ông không may hay là do năng lực quạ đen của cô mà ông ngã sõng xoài ra sân giếng. Vậy mà ông vẫn cố gắng gượng ngồi dậy, cầm cái xẻng rượt cô quanh nhà.

Lần này, ông vấp vào thành sân, dập mặt xuống sân, gãy hai chiếc răng cửa, máu tươi ở miệng rịn ra, cái xẻng văng tới trước mặt An Bình. An Bình vội nhặt lên, cô chỉ muốn cất giấu hung khí nhưng ông ta lại nói “mày có giỏi giết tao đi. Tao thách mày đấy. Ông cười gằn, khoe bộ răng ố vàng, nham nhở.”

Cái ý nghĩ giết người lần đầu tiên bùng nổ trong cô là khi đấy. Sau vài năm nhẫn nhịn chưa một lần bùng phát. Nếu ngày hôm đó, không có mẹ nuôi trở về, kịp thời ngăn cản cô, không biết cuộc đời cô bây giờ ra sao.

Kể từ đó, cô bắt đầu học võ, mục đích là là bảo vệ mình và mẹ nuôi. Có gì còn có thể chống cự lại. Không yếu hèn, khóc lóc van xin như mẹ nuôi mỗi lần bị chửi, bị đánh đều than trời “khốn nạn đời tôi.”

Hôm nay, Dan vô tình đánh thức con quỷ ngủ say trong người An Bình, sự oan ức tích chứa bao năm bị anh trai nuôi dùng chân đá lên đầu, lên người như bao cát không có cơ hội trả đũa. Nay An Bình hoàn toàn bùng phát. Lấy hết sức, đạp cho Dan một đạp thật mạnh vào bụng, thực ra cô muốn đạp vào chỗ hiểm của đàn ông nhưng co chân lại không làm được.

Trong tình thế nguy cấp, quan trọng là đánh văng kẻ địch, chuyện còn lại tính sau. Da đầu căng cứng, đau điếng, có thể trọc một bãi cũng nên vì Dan nắm trong tay. An Bình không quan tâm, Dan vừa văng ra, cô đã lao tới, khóa tay Dan về đằng sau, nhận cổ Dan xuống đất.

Sức Dan rất mạnh nhưng với người vừa học võ lẫn đông y như An Bình chẳng có gì khó khăn. An Bình tặng cho Dan hai chặt vào sau gáy cổ, Dan gục xuống đất, An Bình bắt đầu dần cho Dan những cú đấm hết lực vào mặt. Cho chừa cái tội vênh váo, nhìn người bằng nửa con mắt.

Máu mũi, máu miệng Dan rỉ ra. Dan gào lên “đồ điên, dừng lại.” May cho Dan là cơn tức của An Bình đến cũng nhanh mà lui cũng nhanh. Khoảng chừng hơn chục cú đấm, An Bình đã dừng tay vì mệt. Cô đứng lên, cầm con dao găm sáng loáng trên giường, cạo cạo vào lòng bàn tay mình, nhìn Dan mỉm cười: “Con dao này không sắc lắm nhưng để cắt cổ một người không phải là chuyện gì khó.”

Lần đầu tiên, Dan gặp loại con gái nhìn thì thùy mị nết na, hiền dịu. Bản chất ác quỷ ẩn sâu bên trong. Hắn mạnh miệng nói: “nếu cô xuống tay với tôi, cô chẳng có lợi lộc gì cả. Cuộc đời cô cũng sẽ chấm dứt.”

An Bình phá lên cười, cầm con dao găm quét qua quét lại mặt Dan. “Tôi biết, loại người như anh, yêu mạng hơn hết thảy, bao điều tốt đẹp chưa kịp hưởng thụ, đã vội chia xa, thật đau xót chừng nào. Anh chết là cả một sự nuối tiếc. Còn tôi, chết là sự giải thoát nhưng tôi lại không có quyền được chết khi Diêm Vương chưa điểm danh nên kẻ nào không biết điều dám đụng vào tôi. Tôi sẽ cho hắn nếm mùi vị suốt đời không quên.”

An Bình xách cổ Dan ra tới cửa, bỗng dưng “a” lên một tiếng. Nếu anh vác cái chứng cớ này tới sở cảnh sát thì phiền phức cho tôi lắm. Chi bằng, anh chịu đau thêm chút nữa “tự mình đập đầu vào cửa hay để tôi ra tay giúp anh?”

“Tôi đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không ai biết.” Dan thề thốt. Hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như hôm nay.

“Anh sẽ không ôm hận, trả thù tôi chứ?” An Bình hỏi lại, vẻ mặt ngây thơ.

Dan bật cười. “Cô ngu hả? Nếu là cô cô sẽ làm thế nào?”

Nói vậy nghĩa là anh muốn “ngày này năm sau là giỗ đầu của anh phải không?”

Mồ hôi Dan vã ra như tắm. “Ai chứ con điên này, chuyện gì cũng dám làm. Dan không dám làm căng. Cứ rời khỏi nơi này trước. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.” Hắn bèn lên tiếng điều đình “tôi thề, tôi sẽ không oán hận gì cô.”

“Ô, anh thật tốt bụng. Người đàn ông của năm. Đàn ông nói lời giữ lời. Hãy nhớ lấy lời mình nói hôm nay. Nếu không sau này đừng trách tại sao phiền phức cứ thích kéo tới gặp mình.” Lời của An Bình làm Dan rợn tóc gáy một, đôi mắt sau cặp kính càng làm Dan hoảng sợ trong lòng gấp mười lần. “Hắn đã gặp quỷ.” Dan tức giận đứng dậy rời khỏi phòng An Bình, quên đi mục đích “đi tìm con ma” ban đầu.

“Mình lại xúc động quá rồi.” An Bình vỗ đầu mình có chút hối hận. Định lực quá kém, bị tà khí đám âm binh tác động “chẳng lẽ sắp đến ngày rằm?” An Bình lật đật chạy lại xem lịch trong điện thoại. Mới mười bốn âm. Có nghĩa là còn phải chịu đựng ngày mười lăm âm. Rồi chẳng được mấy ngày yên lành, sẽ đến ngày mồng một âm. Toàn những ngày âm khí nặng của nặng.

Đau đớn hơn nữa là vào những ngày cô cần năng lực của mình nhất thì năng lực lại biến mất. Làm việc gì cũng sờ soạng như người mù.

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.