Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc Chào Mừng

Tiểu thuyết gốc · 1406 chữ

Miệng nhạt thếch, cho miếng cháo vào miệng chẳng khác gì nhai sáp, vẫn phải cố nuốt để có sức sống tiếp. Hai con mắt sụp xuống. Không dưới vài lần, An Bình đánh rơi muỗng, thiếu chút nữa ngã lăn quay vì tội ngủ gật.

An Bình nhìn tô cháo rùng mình, bao nhiêu da gà da vịt nổi hết lên, bỏ đi thì tiếc bởi cô hiếm khi đổ bỏ đồ ăn kể cả khi cơm có bị thiêu. Cô sẽ làm mọi cách để cứu vãn tình thế, dội cơm qua nước lã vài lần, mùi ôi thiu bớt đi, mang nấu cháo, ăn với nhiều loại rau thơm để át mùi.

Ở nhà, xử lý một nồi cơm thiêu rất đơn giản. Kể cả khi không nuôi con vật nào thì mang bón phân cho cây. Cô còn không nỡ đổ. Huống gì ở trong tình cảnh, lạ nước lạ cái, nghĩ tới việc phải đi xử lý tô cháo, sau khi bị ôi thiu, kiến bu hàng đàn. An Bình nhắm mắt, bịt mũi cố nuốt xuống cho xong việc. Ăn xong, cô vội uống chút nước ấm, súc miệng, không cả đánh răng, leo lên giường ngủ, cái chăn mỏng mang theo cũng không được rũ cho phẳng phiu, mặc kệ mái tóc còn ướt nhẹp. An Bình cuộn tròn như con nhộng trong kén.

Đám ma vừa liếc nhìn nhau đã hiểu ý. Chúng đồng loạt bay lại chỗ An Bình, không ngờ vừa chạm vào ranh giới của cái giường, đã bị một vầng hào quang đánh úp, văng bật ra, chúng la lên thất thanh, gầm gừ, chửi mắng “con nhỏ khốn kiếp.”

Một con ma vừa nhìn đã biết kiếp chân chạy vặt, lên tiếng xin ý kiến chỉ thị “lão đại, chúng ta làm thế nào đây?” Cả đám ma ngồi xếp hành xung quang kết giới, liên tục phóng ra âm khí, mục đích là suy yếu “kết giới.” “Vặn cổ đứa bên trong.”

An Bình chui trong chăn quá lâu bị ngột thở, tung chăn, thò đầu ra. Một thanh dao găm sáng loáng rơi ra bên cạnh đống cây dâu, loại cây dùng quất ma, con nào từng nếm qua tư vị của loài cây này, vừa nhìn thấy, linh hồn đã sợ hãi, tan biến, chạy trốn. Chưa kể, trên tay An Bình còn đeo một chuỗi phật châu, khi ẩn khi hiện.

Nhìn hàng rào phòng thủ chắc chắn của An Bình. Đám ma tôm tép thở dài, chán nản nhìn mặt nhau hỏi “tấn công kiểu gì?” Con ma đầu đàn tằng hắng “phải kiên trì, biết chưa hả?”Đám ma lâu nhâu gật gù vâng dạ, răm rắp tuân theo nhưng chẳng còn chút động lực nào để cố gắng, làm cho có.

An Bình ngủ một giấc không mộng mị, tỉnh dậy đã gần tám giờ tối. Điện thoại hiện lên vài cuộc gọi nhỡ trên zalo của mẹ nuôi Tôn Nữ An Nhiên và chị nuôi Tôn Nữ An Hạ, không rõ có cách nhau ngày nào không, hễ chị em ở cạnh nhau, ai cũng xưng chị. Mẹ nuôi cũng mặc kệ, không can thiệp “chuyện trẻ con cứ để chúng tự giải quyết với nhau.”

An Bình gọi lại cho mẹ, không thấy bắt máy, bèn để lại một tin nhắn “con đã đến nơi một cách bình an. Chưa có gì phát sinh.” Rồi lại nằm vật xuống giường, xem tập mới nhất bộ phim hoạt hình yêu thích.

Ba mươi phút trôi qua nhanh như con một gió thoảng. An Bình để điện thoại xuống, bước ra cửa, xuống dưới nhà tìm đồ ăn. Nhà cửa rất rộng rãi, đi mãi, vẫn chưa tìm ra nơi mình cần đến. Khổ cái lại chẳng thấy bóng dáng tăm hơi của con người. Họ đang chơi chiến lược “vườn không nhà trống à?” Trong đầu An Bình hiện liên hồi chuông cảnh tỉnh.

Nhất là khi cô cảm giác được có một hình bóng đang ở phía sau lưng mình “không biết là người hay phi nhân.” Đây là nỗi khổ của người có căn, nhiều khi lẫn lộn giữa hai thế giới. An Bình đứng im, mọi thứ xung quanh im ắng lạ thường. An Bình thật sự muốn co giò bỏ chạy nhưng lại mù đường. Chưa kể, nếu là ma, càng chạy lại càng có cảm giác chúng theo sát sau lưng. Bởi vì chúng được hình thành từ khí, sẽ bị dao động khi bị tác động như gió thổi.

An Bình xốc lại tinh thần, nhằm thẳng phía trước mà bước. Bịch một cái, một con rắn hổ mang, cổ bành to, nặng cả vài chục cân, thè lè cái lưỡi chẻ đôi về phía cô. An Bình chưa kịp hoàn hồn, một đống bọ cạp, đuôi cong tếnh, vểnh ngược lên trời, lũ lượt tiến thẳng mục tiêu.

An Bình không sợ rắn. Chưa kể, mỗi năm cô thường trải qua kỳ nghỉ một hai tháng với mẹ nuôi giữa núi rừng. Chuyện gặp họ hàng nhà rắn đi dạo, rất đỗi bình thường. Những lúc ấy, cô lặng lẽ rút khỏi tầm nhìn của chúng là an toàn.

Nếu cô là một cô gái bình thường, cái mạng nhỏ hôm nay khó giữ. Chứng tỏ người chơi trò này, coi cô như rẻ rách, thoải mái chà đạp. Một con rắn hổ mang hoảng loạn đáng sợ cỡ nào, chuyên gia về rắn còn không dám thò đầu ra. Huống gì, con rắn hổ mang còn bị người ta ếm bùa. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhất quyết không buông tha con mồi.

Vậy thì trả lại cho kẻ cầm đầu biết “gieo nhân nào thì gặp quả đó.” Mười ngón tay An Bình vội vàng kết ấn, miệng đọc “mật chú”. Khi hai bàn tay chắp lại thành hình hoa sen, công lực thoát ra theo ý niệm của An Bình nhưng An Bình chỉ làm theo niềm tin, không nhìn thấy được công lực mạnh yếu ra sao.

Thấy con rắn hổ mang quay mòng mòng, An Bình tưởng mình đã thất bại, đang tính kế chuồn thì thấy con rắn đứng im bất động. Kể cả lũ bọ cạp. “Sống rồi.” Lúc này, hồn của An Bình mới trở vị trí cũ. Chưa kịp ăn mừng, con rắn cùng lũ bọ cạp cùng nhau “hành quân” tiến về phía trước. An Bình sợ xanh mặt, vội né sang một bên, mém tí lộn cổ qua lan can.

Bên kia, gã thầy pháp được Janes thuê. Đang ngồi trên tấm phản đen như mực, đổ gục xuống, máu tươi trào ra hai bên khóe miệng. Bàn pháp bị thiêu rụi đen thui. “Chuyện gì vậy?” Janes đứng bật dậy khỏi ghế. Gã học việc đi theo pháp sư biết chuyện đã “thất bại” nhưng hắn không lo được nhiều thế. Hắn luôn miệng hô to gọi nhỏ “sư phụ.”

Gã thầy pháp tay ôm bụng, cắn chặt răng, dùng kiếm, roẹt một đường, chém đứt vật phẩm của mình. Con rắn hổ mang, bị rạch một đường dài, tới hơn nửa thân, may chưa tới thất thốn, máu tươi lênh láng, tính mạng khó giữ. “Mày đã bị vứt bỏ.” An Bình nói con rắn. “Số mày cũng đen.”

An Bình kết ấn trị liệu, bằng mắt thường có thể thấy vết thương của con rắn đang dần dần lành lại. An Bình tung ra một lá bùa “động” dán lên người con rắn, con rắn bay là là mặt đất theo sát An Bình, tìm đường về phòng. Chẳng biết có thể lực siêu nhiên nào giúp đỡ hay không. Lần này, An Bình về phòng không gặp chút khó khăn, rắc rối nào.

An Bình để con rắn ở trong kết giới dưỡng thương. Thuận miệng hỏi “mày muốn ở đây hay về nhà?” Con rắn vẫn nằm im không nhúc nhích. Thực ra, An Bình chỉ hỏi cho hay chứ cô nào có năng lực giao tiếp với rắn. Suy từ bản thân cô ra, lúc khỏe đã thích ở nhà, đâu yếu lại càng không nơi nào bằng ổ rơm của mình.

An Bình đặt một lá bùa lên người con rắn. Đưa nó về nói tự nhiên. Trước khi chia tay, An Bình còn nói “tạm biệt, về nhà bình an.”

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.