Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên nhân giết tôi

Phiên bản Dịch · 1382 chữ

Tôi nghe Vương bán tiên nói như thế bị dọa gần chết, tội vã giơ hay tay lên cổ, bắt đầu sờ sờ xem có thấy gì không. Nhưng mà sờ đi sờ lại, vẫn không cảm thấy có gì.

Lúc này, tôi rất muốn soi gương, để nhìn xem có phải là có dấu tay quỷ màu máu đỏ trên cổ tôi.

Vương bán tiên lại nói với tôi: “Trăm nghìn lần không được soi gương! Những gì trước đó ta nói với cháu không phải ta dọa đâu.”

Nghe Vương bán tiên nói như vậy tôi chỉ đành từ bỏ ý định soi gương của mình.

Chỉ là, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ kia đã buông tha tôi rồi, tại sao tôi soi gương thì lại có chuyện. Khi tôi hỏi Vương bán tiên về chuyện này, Vương bán tiên cũng nói với tôi, nói là chỉ cần dấu tay quỷ trên cổ tôi không biến mất, thì chứng tỏ người phụ nữ kia bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết tôi.

Đặc biệt là khi tôi soi gương, sẽ bị bà ta cảm ứng được, và tìm được dù ở bất cứ nơi đâu. Cái này không liên quan gì đến việc bà ta giết hay không giết tôi, mà bà ta lưu lại dấu tay quỷ, là một loại trớ chú câu hồn đoạt mệnh.

Điều kiện ứng nghiệm của loại trớ chú này chính là lúc tôi tự mình nhìn vào dấu tay quỷ ở trên cổ mình.

Nghe Vương bán tiên giải thích xong, tôi triệt để tiêu tan suy nghĩ muốn soi gương trước khi dấu tay quỷ ở trên cổ tôi còn chưa biến mất. Nhưng mà nhắc tới chuyện người phụ nữ đó lưu lại dấu tay quỷ này trên cổ tôi, tôi lại nhớ đến một chuyện khác.

Đêm qua và đêm nay, khi người phụ nữ đó xuất hiện, cách hành xử rõ ràng rất khác nhau. Tôi muốn làm rõ chuyện này, thế là hỏi Vương bán tiên: “Vương bá, người phụ nữ kia, đêm hôm qua và hôm nay có phải là có gì đó khác đúng không ạ?”

“Thằng nhóc này nói đúng rồi! Tối hôm qua cháu nhìn thấy chỉ là âm thân quỷ thể của bà ta, đây cũng là nguyên nhân tại sao bà ta lại lưu lại dấu tay quỷ ở trên cổ cháu.” Sau khi tôi hỏi, Vương bán tiên lập tức trả lời.

Nghe vậy tôi không kiềm được mà kinh ngạc. Vương bán tiên lại tiếp tục nói: “Phải đến đêm nay, bà ta mới dùng chân thân bản thể xuất hiện, thế nên mới khó đối phó đến vậy. Nếu đêm qua mà là âm thân, đã sớm bị ta một sét chẻ đôi rồi.”

Từ những lời này của Vương bán tiên tôi cũng nhận ra, ông ấy rất ảo não và căm phẫn. Chỉ là hiện tại tôi lại có càng nhiều điều không hiểu.

“Âm thân quỷ thể” của người phụ nữ đi giày thêu hoa kia là gì? Lại còn “chân thân bản thể”. Rốt cuộc là nói cái gì.

Nhưng những điều thắc mắc này tôi không kịp hỏi Vương bán tiên ngoài cửa đã có âm thanh vang tới cắt đứt cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Người xông tới là ông nội bà nội, có cả bố mẹ tôi bốn người, cứ vậy mà lao về phía tôi. Họ ngay lập tức ôm lấy tôi.

Nghe thấy bà nội và mẹ tôi vừa khóc, vừa hỏi tôi có chuyện gì không, tim gan tôi thấy thật sự chua chót, không nhịn được mà muốn khóc theo. Tôi nhớ lại chuyện khi nãy suýt chút nữa bị người phụ nữ kia bóp chết. Thậm chí ông nội và bố, tuy là cũng quan tâm vội vã hỏi tình hình của tôi nhưng rất nhanh cũng thu liễm lại.

Đợi vài phút sau, một nhà chúng tôi và Vương bán tiên cùng nhau quay vào phòng.

Vương bán tiên kể lại cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra. Khi ông nội nghe Vương bán tiên nói lý do người phụ nữ kia buông tha tôi vì một quyển thiên thư căn bản không hề tồn tại, ông vội la lên: “Vương lão đệ! Như thế này không phải kéo cả ông vào chuyuện này hay sao!”

Bố tôi cũng gấp gáp nói: “Thế này không phải xảy ra chuyện lớn rồi sao!”

Thậm chí bà nội và mẹ tôi cũng bị dọa, mặt tái mét, hay tay đang đang ôm tôi cũng run lên.

Vương bán tiên nói: “Tôi có cách đối phó bà ta, mọi người cứ yên tâm là được.”

Ông nội trầm giọng: “Vương lão đệ, nếu cái thân già của tôi có giúp được gì, ông cứ nói..”

“Dương lão ca, thật sự đúng là có chuyệnh, cần ông giúp.” Vương bán tiên trực tiếp nói.

“Chuyện gì vậy?” Ông nội vội hỏi.

Vương bán tiên sắc mặt trắng bệch, hôm nay mới lộ ra chút nghi ngờ mà nói: “Trước đây ông có nói với tôi, người phụ nữ này là vợ nhỏ của địa chủ, khi bà ta chết đuối trong bụng đã mang thai.”

“Ừ, chuyện này bà nội của Thiên Tường rõ nhất.”

Ông nội vừa nói vừa dời ánh mắt sang phía bà nội.

“Chị, chuyện này có thật không?” Vương bán tiên hỏi bà nội.

Mà bà nội liên tục gật đầu: “Là thật! Bố của tôi trước đây là đầy tớ của nhà địa chủ. Địa chủ và vợ lớn không sinh được con mới có thêm bà vợ nhỏ này. Mà lúc bà vợ nhỏ chết đuối, đứa nhỏ trong bụng cũng được hơn 5 tháng rồi.”

Vương bán tiên vừa nghe lập tức hỏi lại: “Vậy bố của chị có nói sau khi vợ nhỏ chết đuối, khi vớt xác lên, trong bụng có đứa nhỏ hay không không?”

Bà nội bị Vương bán tiên hỏi như vậy khiến bà nội tôi lộ ra vẻ khiếp sợ: “Nghe bố tôi nói, lúc vớt xác vợ nhỏ lên trong bụng không có.”

“Quả nhiên như tôi dự đoán, bà vợ nhỏ này khi ở dưới sông đã bày bố “phong thủy trận”, đứa nhỏ trong bụng của bà ta chính là mắt trận.” bà nội vừa dứt lời, Vương bán tiên đã trầm giọng nói.

Câu này của Vương bán tiên khiến tôi và người nhà bị dọa không nhỏ, thật sự không hiểu nổi, người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa kia giết tôi, và đứa con còn chưa kịp chào đời đang làmắt trận của phong thủy trận có quan hệ gì.

Vương bán tiên cũng coi như nhẫn nại, ông giải đáp cho chúng tôi mối quan hệ trong này.

Đứa nhỏ kia chính là nỗi bận lòng của người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa ấy, khiến bà ta căn bản không thể thật sự nhảy ra khỏi tam giới không nằm trong ngũ hành, không thể thật sự tiêu dao tự tại. Thế nên, bà ta cần đứa nhỏ sống lại.

Như thế tương đương với nghịch thiên, muốn thành công gần như là không thể. Bởi vì có sự tồn tại đặc biệt của tôi mới cho bà ta cơ hội, khiến bà ta không ngại nguy hiểm muốn giết tôi để thay cho con bà ta được sống.

Dù sao, tôi có thể coi như được trời ưu ái, được đất ân sủng, là tập hợp linh tuệ ưu tú của trời đất.

Thế nên, người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa kia mới động chút thủ thuật, khiến tôi và đứa con trai đã chết của bà ta hình thành một mối quan hệ đặc biệt.

Chỉ cần tôi chết, đứa nhỏ trong phong thủy trận của bà ta sẽ sống.

Đợi Vương bán tiên nói xong, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, có thể nói là không có một tiếng động.

“Vương lão đệ, thế ông cần tôi làm gì?”

Phải một lúc lâu sau, ông nội mới là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, hỏi Vương bán tiên.

Bạn đang đọc Dân gian quỷ sự : phong thủy cấm kỵ lục của Thành Thần Chi Thời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi telvekiss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.