Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 230: Vân Giai Kỳ thu phục thuồng luồng (2)

Tiểu thuyết gốc · 2730 chữ

Gừ... ừ...

Con thuồng luồng bị khóa chặt không thể thoát ra được, tà lực bị thiên địa chi lực ở Đại Thanh triệt tiêu qua từng giây.

Trong khi đó các quân chủ thì đang tập trung toàn bộ lực đạo của mình vào Ất Mộc Châu, huyền khí mạnh mẽ của cả bốn người phát ra khiến cho đám tà linh không dám lại gần.

Ở tận bên dưới, có hai thân ảnh đang xông vào giữa đám tà linh mà hướng tới đây. Nữ nhân áo trắng phi cước bộ phía trước, đạp lên trên đám tà linh, nam nhân phía sau liên tục phóng thích lôi điện giết chết những con lại gần nữ nhân kia.

Đó là Vân Giai Kỳ và Lãnh Hàn Phong.

“Đại Hắc, Đại Bạch, ra đây cho bổn vương.” Lãnh Hàn Phong quát lên một tiếng, hai thân ảnh từ từ hiện ra hai bên Lãnh Hàn Phong, một bóng ma trắng, một bóng ma đen.

“Điện hạ cho gọi.” Bọn chúng đồng thanh cung kính.

Lãnh Hàn Phong chỉ về phía Vân Giai Kỳ đi trước mặt, nói: “Bảo vệ nàng ấy cho ta.”

“Tuân mệnh.” Hai bóng ma lại tàng hình, lén bay theo Vân Giai Kỳ. Mỗi khi có tà linh lén tiếp cận đều bị chúng xử lí.

“Oanh Thiên Lôi!” Lãnh Hàn Phong gầm lên một tiếng, tử lôi trong cơ thể bộc phát mạnh mẽ giết chết đám tà linh xung quanh. Nhưng nếu không đánh nát cả cơ thể chúng thì chúng sẽ lại tái sinh, và điều này làm hao phí huyền lực rất nhanh.

Ở hướng ngược lại cách đây gần trăm dặm, cũng có hai thân ảnh đang chém giết đám tà linh.

Bạch Văn Khiêm vừa chạy vừa dùng hỏa lực thiêu đốt những con tà linh tiếp cận mình.

Bạch Khôi Nguyên với thân pháp quỷ dị, lả lướt trên đầu đám tà linh, bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh thì đầu đã lìa khỏi cổ. Hai bọn họ vừa chém giết vừa chạy về phía nơi mà người dân di tản từ không vực Đại Thanh xuống.

Bỗng Bạch Văn Khiêm quay đầu lại, thấy được cảnh tượng quỷ dị, hắn vội nói: “Lão đệ, nhìn kìa.” Theo lời Bạch Văn Khiêm, Bạch Khôi Nguyên quay đầu lại nhìn thì thấy những mảnh huyết nhục của bọn chúng vừa bị hai người giết lại tập hợp với nhau, tái sinh trở lại.

Gừ... ừ... Bọn chúng lại đuổi theo sau hai người.

“Quái đản. Trong sách đâu có nói tà linh có thể tái sinh đâu?” Bạch Văn Khiêm vô cùng kinh hãi. Nếu chúng có khả năng tái sinh sao họ có thể giết được đây, nãy đến giờ hóa ra bọn họ đang phí công vô ích.

“Có thể là do kẻ cầm đầu chúng, con thuồng luồng kia chăng?” Bạch Khôi Nguyên tự hỏi, xong hắn vội nói: “Lão ca, nhanh chạy khỏi đây thôi, về Hưng Nam."

Bạch Văn Khiêm gật đầu, hai người tăng tốc lên.

“A... Cứu ta...”

“Chết đi lũ tà vật...”

“Thả con cùa ta ra...”

“Không, đừng lại đây...”

“...”

Từng tiếng hét thảm thiết, thất thanh kêu gào truyền vào tai Bạch Văn Khiêm và Bạch Khôi Nguyên, bọn họ đã đến nơi, đạp chân phi lên nóc nhà cao mà quan sát xung quanh.

Ở đây cảnh tượng hỗn loạn, giết chóc khắp nơi. Số lượng con người đông hơn lũ tà linh nhiều nhưng bọn họ lại sợ hãi mà chạy loạn khiến cho lũ tà linh mặc nhiên tàn sát tất cả.

Dù vậy nhưng cũng có một vài huyền sư đang chiến đấu để bảo vệ dân thường, đa số họ là chiến sĩ, vốn là đơn vị tu luyện thể chất, rèn tâm trí mạnh mẽ nên có thể bỏ qua sợ hãi mà đương đầu với chúng.

Bạch Khôi Nguyên nhìn thấy rất nhiều huyền sư là ma pháp sư, có thể hiệu triệu sức mạnh nguyên tố nhưng họ chỉ dám sử dụng thủ hộ bảo vệ mình, sợ hãi không dám đối chiến với tà linh.

Cả Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm cùng phi cước bộ tới bức tường lục sắc ẩn hiện kia. Bạch Khôi Nguyên chạm vào nó thì đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê rát, máu nhỏ giọt xuống.

“Chúng ta... Hờ, bị nhốt rồi...” Bạch Văn Khiêm lo lắng nói, trong giọng nói mang theo hơi thở mệt mỏi vì liên tục chiến đấu, dùng đan dược và chiến đấu, cứ thế đẩy sức chịu đựng của cơ thể tới giới hạn.

Bỗng hai con tà linh lớn xông tới từ phía sau, cả hai cùng quay lại, móng vuốt của chúng cách mặt hai người một thước thì bị những thủy xích khóa cứng lại.

Hai đạo thủy lao đâm xuyên qua đầu, qua ngực của hai con tà linh. Cơ thể của chúng tan rã xuống, qua vài giây sau vẫn không có dấu hiệu hồi sinh.

Một lam y thiếu nữ xuất hiện trước mặt bọn họ, khuôn mặt ấy có vài nét tương tự với Vân Giai Kỳ nhưng không mang theo vẻ âm trầm mưu mô mà có chút dịu dàng bình thản. Y phục, trên mái tóc và trên tay nàng ấy vươn máu từ lũ tà linh.

“Bái kiến nhị vị công tử, thật không ngờ hai người vẫn còn ở đây đấy.” Vân Tuyết Mai chắp tay cung kính, tuy trong hơi thở có phần nặng nề nhưng khuôn mặt ấy lại không có vẻ gì mệt mỏi cả.

Ngay sau đó có rất nhiều tà linh xông tới chỗ ba người.

“Hỏa Hùm.”

“Phong Thiểm.”

Bạch Văn Khiêm và Bạch Khôi Nguyên cùng ra tay giết đi vài con, ngay lúc chúng sắp tái sinh lại thì mấy đạo thủy lưu phóng thẳng vào những điểm khác nhau, giết chết chúng hoàn toàn.

“Vân tiểu thư, hân hạnh.” Bạch Khôi Nguyên cười xã giao.

Bạch Văn Khiêm ở bên cạnh nói: “Vậy ra Vân gia là chi nhánh của Bạch gia chúng ta ở Hoa Điêu sao?”

Vừa nghe xong, Vân Tuyết Mai chỉ lắc đầu cười, nói: “Không phải, trong Vân gia ta chỉ có nhà đại trưởng lão ta là có quan hệ với gia tổ Bạch gia thôi, còn lại hoàn toàn độc lập.”

Bỗng chỗ ba người càng lúc càng có nhiều tà linh bao vây hơn. Bọn họ đành tạm gác chuyện này qua một bên mà tập trung vào đám tà linh.

Vân Tuyết Mai đang chém tà linh thì nói: “Bạch đại công tử, chúng ta đã tra được nơi ẩn nấp của những kẻ đã gây ra thảm kịch năm nghìn năm trước, hi vọng ngài giữ lời hứa đưa phương thuốc giải độc cho phụ thân ta.”

Bạch Khôi Nguyên phì cười một tiếng, nói: “Trùng hợp là ta đã biết đó là kẻ nào, nhưng chúng ta cũng sẽ không quỵt nợ của tiểu thư. Thoát khỏi đây ta sẽ giao cho cô nương phương thuốc.”

Thủy lưu, hỏa lực, phong nhận bùng phát, giết bao nhiêu tà linh vây quanh bọn họ.

“Vân tiểu thư, sao thủy đạo của cô nương có thể giết chết chúng hoàn toàn?” Bạch Văn Khiêm thấy kinh ngạc vì hai bọn họ liên tục chém giết tà linh thì chúng lại tái sinh, nhưng khi Vân Tuyết Mai ra tay thì đám tà linh lại chết hoàn toàn.

Câu hỏi này Bạch Khôi Nguyên cũng rất muốn biết, hơn nữa bọn họ cảm thấy khí tức xung quanh Vân Tuyết Mai rất khác với bọn họ, nó vừa có chút gì đó của huyền khí quen thuộc mà lại xa lạ, không giống nhau.

Vân Tuyết Mai vừa giết tà linh vừa trả lời: “Công pháp gia truyền của gia tổ hai người, ta và phụ thân đã giải mã được rồi.”

Cả hai mắt Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm mở to, chưa kịp hỏi thêm thì Vân Tuyết Mai đưa bàn tay ra, tập trung luồng khí tức ấy đâm xuyên qua thân thể tà linh, giết chết nó rồi giải thích: “Thứ này gọi là linh lực, giống với huyền lực của chúng ta nhưng nó có chút gì đó tươi sáng hơn, tu luyện cũng không có cảm giác nóng nảy, dễ xúc động như các huyền sư.”

“Ta dùng linh khí tu luyện nên nhìn thấy rất rõ ràng, trong cơ thể của mỗi tà linh có một điểm đỏ, đánh nát nó thì tà linh sẽ không thể phục sinh... Hộc hộc...” Vừa nói Vân Tuyết Mai vửa thở mệt nhọc.

Bạch Văn Khiêm nghe được tiếng thở mệt mỏi thì lo lắng hỏi: “Vân tiểu thư, cô nương không sao chứ?”

Vân Tuyết Mai vừa giết tà linh vừa lau mồ hôi trên trán, trả lời: “Linh lực ta sắp cạn kiệt rồi, thứ này không thể phục hồi bằng đan dược dành cho huyền sư, trận pháp của quân chủ đang rút đi thiên địa chi khí trong không gian này khiến ta không thể khôi phục được.”

Bạch Khôi Nguyên nhíu mi, bảo sao hai người bọn họ ngoài phục dụng đan dược lại không thể nào tự thân hồi phục huyền khí. Ba người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm chém chúng ra, Vân Tuyết Mai tung đòn dứt điểm mạng sống chúng. Vì số lượng mộc nhân và đám tà linh quá đông nên Bạch Khôi Nguyên không để ý rằng mỗi khi lĩnh phải kiếm ý của hắn, tốc độ tái sinh của chúng dần giảm đi.

Bỗng một bóng đen lớn đổ xuống khiến Vân Tuyết Mai cảm thấy nguy hiểm, nàng phản ứng nhanh đẩy hai người bọn họ ra.

Một nắm đấm lớn giáng vào người Vân Tuyết Mai, phá tan thủy hộ khiến cả cơ thể Vân Tuyết Mai bay ra ra, đầu bị va đập mạnh vào đá khiến nàng nhắm mắt ngất đi.

Trước mặt Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm là những mộc nhân to lớn, cơ thể bọn chúng đã bị xâm thực, ánh mắt tử sắc chứa đựng tà ác đói khát với sinh mệnh.

Bạch Văn Khiêm vội vàng chạy tới che chắn trước Vân Tuyết Mai, cắn răng nhìn chúng.

“Chúng ta gặp phải thứ gì thế này?”

Trong khi đó ở ngay phía dưới thuồng luồng...

Vân Giai Kỳ đã chạy một quãng đường dài, đạp lên vô số tà linh mà tới bên dưới thuồng luồng.

“Hộc hộc, 419, thời gian còn bao nhiêu nữa?” Vân Giai Kỳ vừa thở dốc vừa hỏi.

419 lập tức tính toán, trả lời: “Còn chính xác nửa khắc, huyền khí Đại Thanh sẽ cạn kiệt, các quân chủ sẽ lập tức xuất thủ.”

Vân Giai Kỳ gật đầu, tuy tới đây trễ hơn so với dự tính nhưng thời gian còn lại đủ rồi. Nàng ta nói: “Tích điểm của ta còn bao nhiêu?”

419: “50.”

Nghe thế Vân Giai Kỳ không khỏi nở nụ cười, nàng ta cảm giác như khí vận, thiên mệnh đang xoay quanh bản thân mình, mọi con đường đều dẫn đến đỉnh thiên lập địa. 50 đã đủ đổi thứ đó.

“419, đổi cho ta Ngự Không phù.” Ngự Không phù là loại phù có thể giúp kẻ sử dụng đằng không phi hành, bên trong không vực Đại Thanh có tới cả tỉ lá phù này, thậm chí còn có pháp trận chống lại lực hút của huyền khí thiên địa để duy trì không vực trên không trung.

Vừa nói xong, hai lá phù xuất hiện trước mắt Vân Giai Kỳ, nàng ta cầm lên tay, có hơi quay đầu nhìn lại Lãnh Hàn Phong ở phía sau hỗ trợ. Lần đặt cược này có thể nói là dùng mạng đặt cược, thành thì có được lực lượng mạnh mẽ của thuồng luồng, bại thì đón nhận cái chết, mọi sự cố gắng trước đó hóa thành dĩ vãng, thậm chí cơ hội cảm nhận thứ tình cảm nhỏ nhoi kia cũng không có.

Vân Giai Kỳ nhắm mắt một giây, đứng giữa hai tương lai, lực lượng chí thượng và ấm áp bình dị luôn là những lựa chọn khó khăn. Những hình ảnh nàng ta tung hoành giới Hoa Hạ kiếp trước ùa về...

Vân Giai Kỳ lần nữa mở mắt, thứ cảm xúc yếu ớt kia đã tan đi, thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm, chỉ còn lại khát vọng chinh phục đỉnh cao, là Vân Giai Kỳ của kiếp trước. Ánh mắt nhìn về phía Hoạn Vương cũng không còn xúc động nữa.

“Tạm biệt, vương gia... Cảm ơn ngài vì đã cho ta cảm nhận dược ấm áp sau bao nhiêu năm tháng lạnh giá kia” dù chỉ là thoáng qua...

Vân Giai Kỳ khởi động phù, cả cơ thể nàng ta nhẹ bẫng đi, không còn bị lực hút tác động, nàng ta bay thẳng xuyên qua tầng mây phía trên.

Lãnh Hàn Phong ở phía dưới kinh hãi kêu: “Kỳ nhi...”

Nhưng lúc này Vân Giai Kỳ đã không còn nghe thấy âm thanh nào nữa rồi, ánh mắt của nàng ta giờ đây chỉ hướng về một phía, lực lượng.

Lãnh Hàn Phong nhận ra hướng Vân Giai Kỳ bay lên là vị trí con thuồng luồng thì kinh hãi, hắn không biết rốt cuộc Vân Giai Kỳ bay lên đó làm gì nhưng hắn có lại cảm giác rất kỳ lạ, mất mát. Cảm giác này thoáng hiện qua suy nghĩ hắn, vừa chân thật mà lại có chút gì đó hoang đường.

Lãnh Hàn Phong cảm giác con đường của hai người đã tách biệt, thành hai đường thẳng song song. Từng hình ảnh chợt chạy ngang qua ký ức hắn, hình ảnh về một thiếu nữ ngoan cường, mạnh mẽ, như con mèo hay xù lông với ngoại nhân nhưng lại đối xử dịu dàng với người nhà, không thù hằn quá khứ mà có đồ tốt gì cũng chia sẻ, người qua đường gặp nạn thậm chí còn sẵn sàng dang tay tương trợ, khác xa với những người Hoa Điêu ngoài kia.

Và đặc biệt ánh mắt nhìn thẳng vào kẻ khác của nàng ta, một ánh mắt không sợ cường quyền, địa vị, một ánh mắt mưu mô nhưng không mất đi nhân tính, một ánh mắt từng trải những vẫn còn chút dư vị thanh xuân. Chính ánh mắt ấy đã thu hút hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là lần đầu tiên trái tim băng giá của hắn cất nhịp.

Khí sắc của thiên địa đang ảm đạm dần. Cỏ cây, mặt đất phía dưới trở nên sẫm màu, như mất đi sinh cơ. Hơi thở của các huyền sư bị vây trong pháp trận nặng nề khó khăn, hiện tượng này báo hiệu cho việc lực lượng đại trận đã tới giới hạn.

Tà lực xung quanh thuồng luồng đã yếu đi rất nhiều, tuy nhiên tốc độ hồi phục tăng cao trở lại, tốc độ triệt tiêu lại giảm đi. Các quân chủ cũng mở mắt ra, Ất Mộc Châu ở giữa bọn họ đã nở ra bốn cánh, tượng trưng cho bốn loại nguyên tố phong, lôi, mộc, thủy. Quanh nó phát ra lực lượng mạnh mẽ vượt qua cả một Hóa Liên ngũ tinh.

Gào... Thuồng luồng đã giãy được đầu nó khỏi xích sắt, lực lượng nguyên bản đang hồi phục trở lại...

“Các vị... ra tay thôi.” Quốc Hưng quân chủ nói, các quân chủ khác gật đầu, bọn họ đồng loạt niệm chú ngữ. Đầu Ất Mộc Châu hướng về phía thuồng luồng, các cánh hoa phát quang, bốn đạo nguyên tố mạnh mẽ hợp nhất với nhau giáng thẳng xuống thuồng luồng, như một thanh gươm khổng lồ chuẩn bị đâm vào cơ thể nó.

Cũng vào lúc ấy, một bóng đen đột phá tầng mây mù mà bay thẳng về phía thuồng luồng. Vân Giai Kỳ và lực lượng hợp kích cùng lúc hướng về một nơi.

“419, mau sử dụng vòng cổ khế ước...”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.