Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 231: Vân Giai Kỳ thu phục thuồng luồng (3)

Tiểu thuyết gốc · 2391 chữ

...

Toàn bộ Đại Thanh lúc này bị vây trong đại trận, huyền khí thiên địa đã sắp bị rút cạn đi, sức mạnh của thuồng luồng đang trở lại mạnh mẽ, những sợi xích trói buộc liên tục bị phá nát ra.

Để không bỏ phí cơ hội trảm sát tà linh thủ lĩnh, các quân chủ lập tức ra tay. Đòn hợp kích với bốn đạo nguyên tố bắn ra mãnh mẽ như thanh kiếm khổng lồ đâm xuống người thuồng luồng.

“419, mau sử dụng vòng cổ khế ước...”

Vòng khế ước hiện ra trước bàn tay Vân Giai Kỳ, cả cơ thể nàng ta phát ra tử sắc khí tức của Nguy Cơ nguyên hồn, lúc nàng ta chạm vào thuồng luồng cũng là lúc công kích của các quân chủ giáng xuống, cả cơ thể thuồng luồng lóe lên bạch quang...

Bùm! Tiếng nổ chấn động không trung, khỏi tỏa che trời, dư âm thổi bay cả một phần đất của không vực, đất đá đổ nát bên dưới, lũ tà linh bay loạn cũng bị nghiền ép mà thổ huyết.

Âm thanh chấn động đến nỗi từ phía xa chục dặm, Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm vẫn nghe thấy. Cùng lúc đó các cánh cổng lớn đổ sập xuống, mặt đất, cây cối khoát lên màu áo ảm đạm vì cạn kiệt huyền khí.

Lực sát thương khủng bố như thế, cho dù là các quân chủ lúc toàn thịnh nhất lĩnh trọn cũng không hể sống nồi.

Bốn quân chủ đều không cảm nhận khí tức của thuồng luồng nữa, ai cũng cho rằng nó đã bị tiêu diệt. Sương mù tan đi, hình ảnh lộ ra khiến bọn họ kinh ngạc, một bóng người đang thiền định giữa không trung, cả người phát ra khí quang tiên nhân. Trước mặt Vân Giai Kỳ, một vòng tròn pháp trận hoàng kim dần chuyển đen.

“Đó là... Khế Ước Trận.” Tần Bá Nhật nhìn thấy thứ đó thì kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, đắc thắng.

Để thu phục được tà linh tu vi vượt xa cả Hóa Liên thì không thể nào nên hắn ta chỉ đành chọn cách giết chết nó, hắn ta thật không thể ngờ được tiểu thư của một gia tộc mới nổi lại có thể làm được điều này, trận pháp khế ước đã chuyển theo màu sắc thuồng luồng chứng tỏ đã thành công rồi, chỉ còn chờ thời gian tích hợp nó với không gian của chủ nhân.

Cả ánh mắt An Lạc quân chủ cũng hiện lên nét tham lam, cơ chế tái sinh kỳ lạ của thuồng luồng là vô giá, hắn ta tin rằng từ đó mình có thể tìm ra cơ chế bất tử vĩnh sinh.

Thịnh Thế quân chủ không biết suy nghĩ gì nhưng ánh mắt cũng đầy thâm trầm tính toán. Trái ngược với bọn họ, Quốc Hưng quân chủ đột ngột xông lên.

“A...” Xung quanh ông phát ra lôi quang, tích tụ lôi điện vào hai tay: “Long Thiên Lôi.” Vào lúc này tấn công Vân Giai Kỳ là một thời cơ không thể nào tốt hơn nữa.

“Cản hắn lại...” Tần Bá Nhật quát lớn, hai tay niệm chú, đạo thủy lưu từ dưới phóng lên.

Cả An Lạc và Thịnh Thế quân chủ đồng loạt ra tay, hàng chục mộc xích bắn ra, phong kích chém xuống Quốc Hưng quân chủ.

Quốc Hưng quân chủ cảm thấy nguy hiểm phía sau, giữa Vân Giai Kỳ trước mắt và mạng sống của mình, bên nặng bên nhẹ làm ông phải cắn răng ra quyết định.

“Lôi Thuẫn.”

Rầm! Rầm!

Ầm!

Quốc Hưng quân chủ lúc này đã suy yếu, hộ thuẫn cũng không còn chắc chắn như lúc đầu, chưa đầy năm giây va chạm đã vỡ nát, thủy lưu, phong kích đánh vào người ông. Mộc xích đâm qua bả vai, chân, trói định ông.

“Lũ các ngươi...” Quốc Hưng quân chủ khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh nhìn vẫn rất bén nhọn.

“Ha ha, Hưng Nam quân chủ, đó là tuyển thủ của Hoa Điêu ta, ta làm quân chủ phải bảo vệ người của ta.” Tần Bá Nhật cười lớn, cái cười này có chút ý vị, như gặp niềm vui được nhân đôi thêm.

“Lũ khốn, ý thức của thuồng luồng sẽ chiếm lấy tâm trí cô nương đó, với tu vi Thanh Liên không thể chống chọi nổi.” Quốc Hưng quân chủ nghiến răng nói, trên mặt ông hiện lên vẻ đau đớn vì bả vai bị đâm đến chảy đỏ máu.

Trong mộc xích này có chứa pháp chú định thân khiến ông không thể cứ động.

“Cái này... Ngươi nên lo cho mình trước đi.” Tần Bá Nhật nở nụ cười ranh mãnh, thủy nguyên tố xung quanh xoáy thành các cột nhọn, hắn đây là đang muốn nhân lần này giết chết quân chủ của Hưng Nam. Hưng Nam một khi không còn Quốc Hưng tọa trấn, chẳng phải là mặc người xâu xé sao.

Quốc Hưng cắn răng, ánh mắt nhìn ba quân chủ trên cao đầy phẫn nộ, nhưng bây giờ ông lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác ngoài việc đón nhận tử vong trước mắt.

“Thạch Giáng.”

Bỗng nhiên vũ thạch ngợp trời giáng xuống chỗ ba quân chủ, bọn họ sử dụng hộ thuẫn hộ thân. Một bóng đen lướt nhanh tới trước vị trí Quốc Hưng quân chủ. Là Hoài Nam Vương.

Ông lập tức tập trung huyền lực đánh nát từng mộc xích của An Lạc quân chủ, ông đỡ lấy cả cơ thể nặng trịch của Quốc Hưng quân chủ, nâng đỡ một bên vai bị thương.

“Đệ...” Quốc Hưng quân chủ kinh ngạc, không thể ngờ rằng Hoài Nam Vương vẫn còn lưu lại đây.

“Hừm, mỗi lần huynh xuất thủ đều thập tử nhất sinh hết, sao ta có thể an tâm về được.” Hoài Nam Vương nói xong thì cầm lấy hai cái truyền tống phù, lập tức đưa hai người ra khỏi đó.

Mưa thạch đã dừng lại, ba quân chủ bỏ hộ thuẫn thì không thấy Quốc Hưng quân chủ đâu nữa rồi.

“Khốn khiếp, hắn thoát rồi.” Tần Bá Nhật nắm chặt đấm quát lớn. Khuôn mặt hắn dần bình tĩnh lại sau một giây, lẩm bẩm: “Không sao, dù sao hắn cũng không sống lâu được nữa.”

Ánh mắt Tần Bá Nhật nhìn về phía An Lạc quân chủ, thấy hắn cũng gật đầu. An Lạc quân chủ thu lại mộc xích, trên đầu xích ngoài máu của Quốc Hưng quân chủ ra thì còn có một vệt đen, là màu của độc tố.

Ở bờ sống ngoài Hoa Điêu, tiếng cãi nhau ồn ào vẫn không dứt. Thiên Tuệ và Chí Trung thì đợi chờ chán đến mức ngủ luôn trên ghế, nằm dưới ô dù che đi cái nắng gắt, nàng dựa vào lòng Chí Trung ngủ say xưa, mặc cho tiếng ồn ào bên ngoài.

Trên thân cây cao gần đó, Minh Hoa đang nhắm mắt nhập thiền, ánh nắng xuyên qua khẽ lá chiếu lên mái tóc trắng dài, để lộ hàng mi nhíu lại.

Khí tức trầm lạnh lan xung quanh, đôi tử nhãn dần mở mắt ra, ánh mắt hiện lên những cảm xúc khó diễn tả, không rõ là cô đang nghĩ tới điều gì mà nhìn lên bầu trời cao đăm chiêu, giống như đó không phải là nhìn mây xanh mà là nhìn xuyên đến vô định, thấy điều gì đó...

“Bọn chúng đang tới đây.” Minh Hoa nhìn xuống dải băng trắng bị lộ ra khỏi cánh tay mình, nơi đó là một vết đen. Cô thở dài lẩm bẩm: “Thời gian sắp đuổi kịp mình rồi, phải hạn chế dùng lực lượng này lại thôi.”

Rầm! Một tiếng động lớn xảy ra gần đó, tiếng tựa như đá rơi khiến các trưởng lão, Thiên Tuệ và Chí Trung chú ý.

Các lá cây rơi phân tán ra, bọn họ mới thấy được thân ảnh của hai bóng đen đó.

“Quân chủ...” Bạch gia chủ thốt ra, ông vội vàng đi tới đỡ lấy một cánh tay của Quốc Hưng quân chủ.

“Hoài Nam Vương...”

“Quân chủ...”

Các trưởng lão khác cũng chạy tới, cùng nhau đỡ Quốc Hưng quân chủ lên xe, có trưởng lão không nhịn được tò mò hỏi: “Đã có chuyện gì thế? Có phải tà linh làm không?”

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy quân chủ của họ chật vật như thế, cánh tay bị người ta đâm đến chảy máu, vết thương khắp người cũng khá sâu, huyền khí trong cơ thể di chuyển loạn xạ.

Quốc Hưng quân chủ thở một tiếng, cầm lấy khăn lạnh do thất trưởng lão mang tới đắp lên mặt, mệt mỏi nói: “Về Hưng Nam ta sẽ thuật lại cho các vị... Bạch huynh, hãy phát động phòng tuyến phòng thủ của chúng ta.”

“Cái gì?” Bạch gia chủ chưa kịp hỏi thêm thì Quốc Hưng quân chủ bồi thêm: “Chúng sắp tấn công. An Lạc, Thịnh Thế, Hoa Điêu, ta đang thụ thương, chúng sẽ tấn công...”

“Còn các tuyển thủ, hai thiếu chủ chúng ta các ngài đã dẫn về rồi chứ?” Tam trưởng lão lo lắng cho con trai của mình, vội hỏi.

Hoài Nam Vương gật đầu, nói: “Yên tâm, ta đã cho toàn bộ về Hưng Nam bằng truyền tống phù nửa canh giờ trước rồi.”

Thiên Tuệ và Chí Trung nhìn lên trên cây, hai người không thấy Minh Hoa đâu nữa. Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, cười nhẹ một cái, bọn họ đoán có lẽ Minh Hoa đã đi hướng Hoa Điêu rồi.

Chí Trung đến trước các trưởng lão, nói: “Đa tạ các vị đã dẫn chúng ta tới đây, ta xin phép đi trước.”

Thất trưởng lão vội cười nói: “Cũng không phiền gì, chỉ là công pháp tu luyện...”

Ngay lúc đó Thiên Tuệ lập tức lấy ra quyển công pháp nhập môn tu luyện năm xưa của nàng, đưa cho thất trưởng lão, nói: “Trong đó ta có chú thích rất kỹ càng.”

Vừa nói xong, để không lạc mất Minh Hoa hai người lập tức nhảy lên các cành cây mà phóng nhanh đi.

Phải mất nửa canh giờ nữa thất trưởng lão mới hoàn thành bùa chú khởi động lại các chiếc xe, đưa Hoài Nam Vương và Quốc Hưng quân chủ về Hưng Nam.

Sau hôm nay, khắp Hưng Nam sẽ có một hồi sóng gió quét qua, khắp nơi rục rịch, không chỉ Hưng Nam mà An Lạc, Thịnh Thế, Hoa Điêu mà thậm chí là Hắc Vực. Tin tức Quốc Hưng quân chủ bị trọng thương là một tin cực kỳ tốt cho bọn họ lần nữa khởi binh đánh Hưng Nam, lần này sẽ không còn triệu hồi sư huyền thoại chống đỡ.

Ở Đại Thanh lúc này, Bạch Văn Khiêm vừa cõng Vân Tuyết Mai trên lưng vừa chật vật né tránh tấn công của các mộc nhân nhiễm tà. Bạch Khôi Nguyên thì phòng thủ xung quanh, tới một con chém một con, tới hai con chém hai con. Nhưng dù bọn họ có hạ bao nhiêu tà linh đi nữa nếu không có Vân Tuyết Mai ra tay giết chúng, chúng sẽ lại tái sinh.

“Ta thật không hiểu tại sao chúng lại cứ nhắm vào Vân tiểu thư?” Bạch Văn Khiêm vừa né tránh vừa bực tức nói. Chính vì chúng cứ nhằm vào Vân Tuyết Mai mà tấn công khiến hắn và Bạch Khôi Nguyên phải tập trung hết sức bảo vệ, dẫn đến thương tích trên người họ còn nhiều hơn cả lúc đánh với Vân Giai Kỳ và Lãnh Hàn Phong.

“Có thể là do nàng ta tu luyện linh khí chăng?” Bạch Khôi Nguyên cảm thấy điều này rất đúng, bởi tà linh xung quanh đây hầu như tập trung tấn công Vân Tuyết Mai là chính, với chúng, họ chỉ là vật đang cản đường mà thôi.

“Bạch Khôi Nguyên, sao ta cảm thấy trong người Vân tiểu thư có luồng khí chạy loạn liên tục?” Bạch Văn Khiêm nói.

“Hình như thế, đệ cũng thấy.” Bạch Khôi Nguyên nghĩ có lẽ do nguyên nhân này mà Vân Tuyết Mai chưa thể tỉnh lại, bởi đòn công kích đó không thể gây bất tỉnh một cường giả trên Thanh Liên như Vân Tuyết Mai được.

Bỗng một nhánh cây nhọn từ dưới đất phóng lên, Bạch Khôi Nguyên bị kinh hãi, theo bản năng đẩy Bạch Văn Khiêm đang cõng Vân Tuyết Mai ra.

“A...” Cành cây nhọn đâm thẳng vào tận xương vai Bạch Khôi Nguyên khiến hắn đau đớn, máu chảy nhiễm đỏ nửa người.

Bạch Khôi Nguyên nhanh chóng dùng kiếm cắt nó xuống, ôm lấy bả vai thở dốc, vẫn còn may là không phải tay cầm kiếm. Nãy giờ hắn chỉ tập trung ở trên này vì cho rằng phía dưới không có gì cả, vì thế nên bị chúng đánh bất ngờ.

Một con tà linh hổ yêu chớp thời cơ, xông tới vồ lấy, Bạch Khôi Nguyên kịp vung kiếm ra đỡ nhưng lực đạo nó rất mạnh làm hắn bị đánh bật đi.

Gào... Con tà linh hổ yêu xông tới lần nữa, cái miệng nó há rộng, cách Bạch Khôi Nguyên càng lúc càng gần thì bỗng dưng nó dừng lại, không chỉ nó mà toàn bộ tà linh gần đó đều không chú ý tới mục tiêu trước mắt mình nữa.

Hàng loạt tà linh xung quanh đồng loạt hoá thành tro bụi trước sự ngơ ngác của mọi người.

Bụp! Tiếng bước chân nhẹ nhàng đáp xuống, bóng chiếu rọi từ trên chỏm đá cao một hình hài thiếu nữ.

Một mái tóc trắng như tuyết đông phất phơ, thiếu nữ mặc y phục đen với cái mũ trùm, đôi tử nhãn lạnh lẽo nhìn về chúng, dưới ánh mặt trời ban trưa mà ai cũng cảm thấy lạnh cả người, cảm giác như diện kiến tử thần giữa nhân gian...

Bạch Khôi Nguyên kinh ngạc mở to mắt ra nhìn đến thiếu nữ ấy.

“Là nàng...”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.