Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 233: Ngoại truyện

Tiểu thuyết gốc · 2472 chữ

Bầu trời trong xanh, suối chảy dạt dào, cỏ cây tươi mát mênh mông. Trong không khí thanh bình ấy, một thiếu niên ngồi bên gốc cây, trên tay chàng cầm một cuốn sách cũ kỹ, nhẹ nhàng lật từng trang giấy mỏng, lướt qua từng con chữ trên đó, khuôn mặt thích thú vô cùng.

Chàng có mái trắng xóa như tuyết, bộ bạch y sạch sẽ phiêu dật lại nhiễm đất dơ vì mải đọc sách.

Vù... ù... Bỗng vùng mây trên trời rẽ hai nhánh, lộ ra những sinh vật khổng lồ có cánh.

Mặt hồ mênh mông yên ả gợn sóng, những sinh vật tựa như thủy quái bước ra từ những câu chuyện dân gian thường kể, ngoi dần lên mặt nước.

Rầm! Rầm! Rầm! Những sinh vật với kích thước hùng vĩ, cao chọc trời đi lại rầm rộ, có con thì vươn cổ dài lên ăn cỏ, có con thì chỉ canh chờ mà ăn thịt con khác...

Những tiếng ồn liên miên cứ in ỏi bên tai thiếu niên, đôi hàng mi nhíu lại. Chàng dời mắt khỏi trang sách, nhìn bọn chúng bằng đôi tử nhãn thâm sâu huyền ảo, tăm tối với nhiều xúc cảm khó tả trái với vẻ bên ngoài thuần khiết kia.

“Ồn ào quá.” Một lời vừa dứt, âm thanh vang vọng không trung, toàn bộ sinh vật dù lớn dù nhỏ đều hóa thành tro bụi. Từ trong đống tro bụi ấy, những lam linh thể bay ra, chúng lớn tiếng chửi rủa: “Quy Nguyên, thả chúng ta ra...”

Một cánh cổng lớn xuất hiện, những đường văn trên cổng ẩn chứa dư vị của chết chóc, những cái đầu thú ẩn chứa sự tà ác. Cánh cổng từ từ mở ra, hút toàn bộ linh thể vào trong rồi biến mất.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Không hổ là người từng giao thủ với Sinh Mệnh tỉ tỉ và Hư Vô đại ca, Quy Nguyên...”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chàng thiếu niên quay lưng lại, đối diện chàng là một thiếu nữ huyết y, mái tóc đen dài xõa xuống dưới lưng, ánh mắt đỏ tươi như ngọn lửa địa ngục. Trong ánh nhìn ấy lại chứa đựng sự đơn sơ sạch sẽ.

Hai người là hai tông màu, hai khí chất trái ngược nhau, một màu trắng tinh khiết thâm sâu bí ẩn và một huyết sắc hắc ám lại thanh thuần.

“Hì hì, tìm được ta rồi sao, nhóc Luân Trầm.” Chàng thiếu niên gấp cuốn sách đang đọc dở lại, cười nói, một nụ cười đầy mị hoặc, sưởi ấm giá lạnh trong lòng của những kẻ cứng cỏi nhất.

“Đừng có gọi ta là nhóc.” Huyết y thiếu nữ tên Luân Trầm không hề bị rơi vào mị thuật, khoanh tay nhìn trời, âm thanh có chút phiền muộn: “Chiến tranh càng lúc càng kéo dài, vô số linh hồn đang gào thét, phẫn nộ khắp nơi. Cứ thế Sinh Giới này sẽ bị chúng huỷ diệt.”

“Cho nên là...”

“Ta sẽ vào chư thiên chiến trường.” Ánh mắt Luân Trầm vô cùng sắc bén.

Nụ cười vẫn giữa trên môi Quy Nguyên, nhưng có chút gì đó chuyển biến, chàng cười nói: “Chắc ngài đến đây rủ ta theo à, nói trước rằng ta chả có hứng thú gì với trận chiến này đâu đó.”

Luân Trầm lắc đầu, nàng đưa bàn tay mình ra, rất nhiều bảo vật hiện ra dưới đất, một đôi cánh hiện ra trên tay thiếu nữ: “Một cơn sóng ngầm đã nổi lên trong nội bộ chư thần nên Đại Thiên Thần đã đồng ý giao cho ta Thiên Dực, mọi nguyên liệu đã tụ đủ, hi vọng ngài có thể luyện cho ta đóa Thanh Tâm Tịnh Liên.”

Quy Nguyên thu lại nụ cười ấm áp kia, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng. Đó là ánh mắt thẳng tắp, một ánh mắt kiên định nhưng lại vô cảm, tĩnh lặng như mặt hồ ngoài kia, ánh mắt không hề có một tia chần chừ, miễn cưỡng hay tiếc nuối gì cả.

Chất giọng chàng cũng thay đổi, trở nên lạnh đi: “Linh Giới Chủ Thần, ngài có muốn suy nghĩ lại không. Thanh Tâm Tịnh Liên chỉ là thứ mà ta rảnh rỗi vẽ ra thôi, chưa từng có người sử dụng qua nó...”

“Ta tin ngài có thể luyện được.” Nàng cắt ngang lời chàng, cơ thể nàng diễn hóa thành vô số cánh hoa đỏ, biến mất khỏi mảnh thiên địa này.

Ngọn gió thổi qua mái tóc, ánh mắt chàng dừng ở nơi nàng vừa rời đi một lúc nữa...

“Chậc, tại sao lại muốn đi chịu chết như thế chứ? Phiền phức thật... Thật muốn trói nàng lại một chỗ mà...” Quy Nguyên sờ sờ mái tóc trắng của mình, khó chịu lẩm bẩm.

Chỉ nửa canh giờ sau, một cơn địa chấn khổng lồ quét qua tất cả, làm chấn động cả mảnh thiên địa này. Mây trời nổi giông, sóng thần tỉnh giấc, động đất rền vang. Dư chấn quét qua kéo theo hàng loạt thiên tai, dư âm lướt qua hàng tóc ngắn của chàng...

Quy Nguyên lập tức dùng thần lực của mình, bình ổn lại mảnh thiên địa này, ngăn cản loạt dư chấn dữ dội sau đó.

Trong cơn sóng dư chấn, chàng có thể cảm nhận được sự lụi tàn của hai nguồn sinh mệnh cách đây hàng tỉ năm thiên hà, ánh mắt chàng kinh ngạc nhìn về khoảng trời vô định kia, miệng lẩm nhẩm: “Không thể nào, bọn họ đã...”

Sinh Giới bao la rộng lớn, vô số sinh mệnh từ khi hình thành, trong tiềm thức đã có giác ngộ của sinh tử. Sinh linh biết được thọ nguyên của mình là hữu hạn, chúng tìm mọi cách để kéo dài thọ mệnh ra.

Từ thời điểm ấy, khái niệm “tu luyện” được khai sinh. Trải qua các đời sinh linh, khái niệm này dần trở thành bản năng ý thức. Sinh linh sợ đối mặt tử vong nên tu luyện, kéo dài thọ mệnh. Thọ mệnh dài, kết thúc ở vô tận lại đầu nhập luân hồi.

Luân hồi vô tận vẫn phải đi tới kết cục. Sinh linh sợ hãi, giác ngộ siêu thoát thiên địa, trở thành những tồn tại chí thượng vĩnh hằng, Chủ Thần.

Chủ Thần là những sinh linh hùng mạnh nhất, họ có thể nắm bắt vận mệnh, siêu thoát sinh tử, chưởng quản luân hồi. Mỗi Chủ Thần là một mảnh ghép của Sinh Giới, thọ nguyên vĩnh cửu, thần lực vô biên, một cái nhấc tay tạo ra sinh mệnh, một cái nhấc tay huỷ diệt vô vàn nền văn minh.

Quyền năng của Chủ Thần là bất tận, thế nhưng họ lại cảm nhận được một cái lồng lớn hơn, rằng mình vẫn chỉ là một con chim trong cái lồng ấy, chưa thể bay ra bên ngoài. Cái lồng này tạo thành từ quá khứ, hiện tại, tương lai. Dù có bay thế nào cũng không thể thoát khỏi quá khứ, thân luôn ở hiện tại và mãi không thể chạm tới tương lai.

Chủ Thần là vĩnh hằng, mỗi Chủ Thần là một mảnh ghép của Sinh Giới, mỗi một sinh linh khi chạm đến ngưỡng cửa này đồng nghĩa với việc những sinh linh khác mất đi cơ hội. Vì thế chiến tranh là điều chắc chắn sẽ đến, chiến tranh giữa các Chủ Thần và những kẻ chậm chân.

Chiến tranh trải dài vô số tuế nguyệt, trăm tỉ thiên hà, ngọn lửa chiến tranh lan ra toàn bộ Sinh Giới, đẩy mọi nền văn minh tới bờ tuyệt diệt. Vô số Chủ Thần ngã xuống, Chủ Thần khác lại sinh ra, vòng lặp xoay vòng đến bất tận.

Đỉnh điểm của chiến tranh bắt đầu khi một Chủ Thần vô tình khai phá ra thứ không thể bị quá khứ, hiện tại và tương lai trói buộc, nguyên hồn. Nguyên hồn là một điều gì đó hết sức kỳ diệu, nó chỉ hình thành khi sinh mệnh hình thành, mà sinh mệnh này lại không phải do Chủ Thần tạo ra.

Chủ Thần đầu tiên tìm ra nguyên hồn này không tham chiến mà tập trung thu nhập nguyên hồn ở khắp Sinh Giới. Hắn đã thành công sử dụng lực lượng nguyên hồn, phá tan cái lồng giam giữ mình. Nhưng hệ lụy phía sau đó là hắn đã nhiễm oán niệm, những cảm xúc tiêu cực mà nguyên hồn sinh ra khi chết đi như phẫn hận, uất ức, tuyệt vọng, sợ hãi... Mà trở thành Tà Thần đầu tiên.

Những Chủ Thần khác bắt đầu lùng giết sinh linh Sinh Giới, từ đó Tà Thần sinh ra ngày một nhiều. Điều này đã sinh ra hai luồng thái cực, một bên muốn siêu thoát trói buộc của lồng giam thời gian, một bên muốn bảo hộ sinh linh, ba phe chiến tranh hình thành: Tà Thần, Chư Thần và Diệt Thần Giả... đẩy ngọn lửa chiến tranh đến cao trào, mức độ tàn khốc hơn cả những cuộc chiến trước đó cộng lại.

Chiến tranh càng dài, Tà Thần càng lộ rõ sự mạnh mẽ, họ có thể xuất hiện ở quá khứ, hiện tại, tương lai, bất ngờ tấn công đoạt mạng đối phương. Chủ Thần ngã xuống ngày một nhiều, sa ngã thành Tà Thần ngày một nhiều, Tà Thần xuất hiện kéo theo oán niệm của sinh linh bao trùm toàn bộ Sinh Giới. Ngọn lửa huỷ diệt thổi qua Sinh Giới, không nền văn minh nào có thể tồn tại được, một màu đen bao trùm lên tất cả... Cho tới khi người đó xuất hiện...

Luân Trầm, Linh Giới Chủ Thần tham chiến...

Chư thiên chiến trường rộng lớn, số lượng sinh linh giao chiến nhiều bất tận, xác chết rải rác khắp cả chiến trường. Ở chiến trường khốc liệt này, nhìn xung quanh đâu cũng là thần tích, các niệm đạo hỗn loạn, trường lực, trận pháp tàn lụi, oán niệm phủ sóng, tử khí bốc lên từ xác chết khiến sinh linh cũng phải khó chịu...

Mỗi một trận đánh nổ ra, dù lớn dù nhỏ đều có một bông hoa đỏ thẵm xuất hiện vũ khúc, bông hoa đỏ lướt qua nơi nào, máu chảy thành sông nơi đó. Thần tích, niệm đạo, trận pháp gì đó đều không thể cản được Luân Trầm... Không một Tà Thần, Chư Thần hay sinh linh nào có thể chịu nổi một kiếm của nàng.

"Diệt Đạo Thức."

Một kiếm định sinh tử, một kiếm diệt đạo, một kiếm trảm luân hồi. Đám Tà Thần mỗi khi đối đầu với nàng đều bị phong bế quá khứ, tương lai và hiện tại, chết trong một kiếm. Những sinh linh, Chư Thần sa đọa cũng không tránh khỏi kết cục thân tử đạo vong.

Từ khi Sinh Mệnh Chủ Thần và Hư Vô Chủ Thần vẩn lạc, Luân Trầm là vị Giới Thần mạnh nhất còn tồn tại, một mình nàng áp chế toàn bộ chư thiên chiến trường. Tà Thần, Chư Thần sa đọa và cả những sinh linh nổi loạn bị đẩy tới bờ diệt vong.

Những năm tháng chiến tranh dài dai dẳng ấy, có người nghe được tiếng nàng thở dốc, có người nói màu mắt nàng thay đổi, có người còn nói mái tóc đen dài của nàng bạc màu qua những cuộc chinh chiến...

Ngày đó đã đến, trong trận chiến cuối cùng, nàng đã ho ra máu. Một Chủ Thần với thọ nguyên vô tận, sinh mệnh vĩnh hằng lại có thể ho ra máu, thứ bệnh chỉ thấy ở những phàm nhân thấp kém kia.

Bỗng nhiên Tà Thần, Chư Thần sa đọa, vạn sinh linh từ khắp thiên hà đổ về vây công nàng. Chết một người thêm một người, chết hai người tới hai người, chúng như một dòng chảy vô tận, chém mãi không hết. Nàng bị chúng dồn ép đến đường cùng, thần thể in sâu những đạo niệm, vết thương từ trận pháp, nguyền ấn từ tà lực, thần tích của chư thiên...

Đứng trước mặt Luân Trầm là một Tà Thần, là kẻ đầu tiên siêu thoát khỏi lồng giam Thiên Mệnh...

“Ngươi đã tới...” Tiếng thở mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén vô cùng, Tà Thần kia không dám nhìn vào mắt nàng, ung dung cười nói: “Phải, ta đã chờ thời cơ này rất lâu rồi. Ngươi đã sử dụng Thanh Tâm Tịnh Liên, có khả năng phong bế, ngăn chúng ta trốn vào dòng chảy thời gian nhưng sẽ giống như Sinh Mệnh Chủ Thần và Hư Vô Chủ Thần, ngươi sẽ trở lại thành sinh linh phàm tục, sẽ mất đi thần lực, sẽ không còn là Chủ Thần quyền năng nữa.”

Theo chỉ tay của hắn, toàn bộ đồng loạt ra tay. Sấm sét thần phạt giáng xuống, tà lực huỷ diệt bao trùm, vạn pháp khởi động, vạn trận vây công... vô số đạo công kích của chư thiên xuyên qua cơ thể nàng, mái tóc trắng nhiễm đỏ máu, sinh mệnh chi lực lụi tàn, huyết kiếm hóa hư vô...

Vị Giới Chủ cuối cùng, tử trận...

Luân Trầm đứng giữa huyết hà, cơ thể nàng đang tan biến dần, trước mắt chỉ là một màu ảm đạm. Cả người nàng đổ xuống, lại rơi vào lòng ai đó...

“Tại sao... Ngài lại ở đây?” Trước mắt Luân Trầm đã tối mờ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra khí chất quen thuộc của chàng, Quy Nguyên đã đến đây.

Mái tóc trắng của chàng đã pha màu đen huyền ảo, đôi mắt đỏ rực tựa như hai người đã hoán đổi cho nhau.

“Thanh Tâm Tịnh Liên không chỉ dùng để giết Tà Thần...” Chàng bỗng cất lời, nhưng những lời ấy nàng đã không nghe được nữa rồi. Ánh mắt nàng nặng trĩu, thiếp đi, Luân Trầm hóa thành vô số cánh hoa máu, tan biến trong vòng tay Quy Nguyên.

Đứng giữa huyết hà, ánh mắt chàng vẫn còn lưu luyến nhìn những cánh hoa kia.

“Chư thiên đại chiến gì đó ta không hề hứng thú, Sinh Giới, Hư Vô, Linh Giới gì đó cũng không, thứ ta để ý từ đầu... Chỉ là nàng mà thôi...”

Chàng đưa tay ra, ở trên tay chàng xuất hiện một chí bảo câu thông với bông sen của nàng, Thanh Tâm Diệp.

Cơ thể của chàng và toàn bộ không gian này cũng như những cánh hoa máu kia, tan biến vào hư không...

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.