Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 234: Chiến Tranh (1)

Tiểu thuyết gốc · 1823 chữ

Bạch Khôi Nguyên trôi nổi trong khoảng không tăm tối vô định, cô đơn, lạnh lẽo. Bỗng ánh sáng mờ ảo chiếu rọi cả khoảng không. Bạch Khôi Nguyên lần nữa mở mắt ra thì thấy mình đã ở trên một cánh đồng mênh mông vô tận, từng hàng cỏ dại xanh ngát mọc dưới chân làm chàng hơi nhột.

Vù... ù... Gió thơm thổi qua khẽ lay lọn tóc dài, Bạch Khôi Nguyên cảm nhận được một cảm giác thật thanh bình ở nơi đây. Hình ảnh sông núi, cây rừng dần hiện ra, bên cạnh đó còn những con người đang vui đùa cùng muôn thú, trông thật hài hòa làm sao.

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, tiếng bước chân di chuyển, tiếng gầm rú ngoài xa dọa các con thú bỏ chạy, từng hàng mây trắng kẻ dọc trên bầu trời xanh...

Một đạo binh đông đảo tràng tới như trường giang vô tận, mỗi bước chân đi qua tàn phá đất xanh, cây cỏ, giết hại thú rừng... Chúng giết tất cả những gì chúng nhìn thấy, cản đường chúng.

Nhìn tình cảnh này, Bạch Khôi Nguyên cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như... Hình như chàng từng ở đây thì phải...

Nhóm người dân bản địa không thể nào chống nổi thế công vũ bão ấy, toàn bộ tháo chạy trước sự truy sát của đoàn binh hắc ám kia. Từng tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng người phẫn nộ, tuyệt vọng lần lượt truyền tới tai Bạch Khôi Nguyên khiến đầu óc chàng choáng váng...

“Dừng lại... Dừng lại đi...” Bạch Khôi Nguyên ôm đầu đau đớn, từng hình ảnh như thủy triều tràng vào trong đầu, từng ký ức ngủ say thức tỉnh.

Vù... ù... Một cơn gió thổi qua, một mảng lớn binh lính hắc ám đột tử, đầu lìa khỏi cổ, một bóng đen lả lướt trên chiến trường, đoạt mạng những thủ lĩnh chỉ huy, bẻ gãy toàn bộ thế công như vũ bão kia.

Linh hồn, ký ức của hai cuộc đời giao thoa với nhau, “Đó là... Mình?” Bạch Khôi Nguyên đứng trên thảm cỏ, nhìn đến chàng thiếu niên hắc y một mình tung hoành sa trường, đường kiếm mãnh liệt tắm máu vô số ma binh.

“Ta nhớ ra rồi... Nơi đây, là tiên giới.” Ngọn gió trong lành quen thuộc khẽ lay mái tóc đen, đoạn ký ức bỗng chuyển cảnh. Toàn bộ Tiên Binh, Long binh, Phượng binh đều tề tựu một chỗ, ở trên không trung, một thân ảnh mờ ảo hiện ra trước mắt mọi người.

“Thần Vương...” Thiên cổ đệ nhất cường giả, Long Quân Thần Vương.

Sự xuất hiện của Thần Vương xua tan mây mù, trăm hoa đua nở, vùng đất chết được tái sinh. Nhưng ngay sau đó...

Thiên thủ tựa thái sơn áp xuống người thiếu niên kia, mọi hình ảnh mờ dần, không gian ký ức tan biến.

Bạch Khôi Nguyên ở bên ngoài, từ từ mở mắt. Trước mắt chàng là căn phòng tối tăm, một vệt ánh trăng từ khe cửa chiếu đến chân, chàng thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là một người đang ngồi ngủ gục.

Bỗng một cánh cửa mở ra, Bạch Văn Khiêm đi vào, thấy Bạch Khôi Nguyên đã tỉnh. “Hu hu, lão đệ... Ta cứ tưởng không còn được gặp đệ nữa rồi.” Bạch Văn Khiêm bỗng nhào tới ôm lấy chàng, cả khuôn mặt lem luốm nước mắt.

Minh Hoa:...

Bạch Khôi Nguyên nhíu mi, hỏi: “Tạị sao ta lại ở trên giường? Ta đã ngất đi bao lâu rồi?”

Bạch Văn Khiêm buôn ra, nói: “Bốn canh giờ trước lúc chúng ta đặt chân vào căn phòng này, đệ đột nhiên bị ngất đi, ngủ đến giờ luôn...” Dừng lại một chút, Bạch Văn Khiêm như nhớ ra chuyện quan trọng, nói: “Phải rồi, thời gian đệ ngất đi đó có rất nhiều chuyện đã xảy ra ngoài kia.”

“Chuyện gì?” Bạch Khôi Nguyên nhìn thấy khuôn mặt lão ca mình hiện lên vẻ nghiêm trọng thì càng tò mò.

“Vân Giai Kỳ đã thu phục được con tà linh khủng bố kia, nàng ta còn thành hôn với Hoa Điêu quân chủ, trở thành quân hậu Hoa Điêu. Hiện hôn lễ sắp tiến hành ở Đại Thanh, sau đó... Bọn họ sẽ cùng An Lạc, Thịnh Thế tấn công Hưng Nam chúng ta.”

Bạch Khôi Nguyên kinh ngạc, nói: “Chẳng phải quân chủ còn tọa trấn sao, bọn họ lấy đâu ra tự tin ấy?”

“Đệ có lẽ không biết, ta đã nối lại kênh liên lạc với gia tộc, biết được quân chủ vì trợ giúp đánh giết thuồng luồng đã bị trọng thương. Bọn họ muốn nhân dịp này thôn tính Hưng Nam.” Bạch Văn Khiêm giải thích, lại như nhớ ra gì đó thì nói thêm: “Hoa Điêu quân chủ trợ giúp Vân Giai Kỳ diệt trừ những thế lực trong Vân gia chống lại nhà của nàng ta, Vân tiểu thư và đại trưởng lão Vân gia đang lén lút vận động tộc nhân họ rời khỏi đây.”

Bạch Văn Khiêm lấy ra hai tờ truyền tống phù, nói: “Quân lính đi lại bên ngoài rất nhiều, đệ phải dùng truyền tống phù để tránh tai mắt.”

Bạch Văn Khiêm cầm lấy phù lên, quay lại nói: “Lão đệ, gia chủ có lời nhắn, là đệ hãy tiếp tục nhiệm vụ của mình.” Nói rồi hắn khởi động phù, truyền tống khỏi Hoa Điêu này, để lại hai người trong căn phòng yên tĩnh.

Minh Hoa vừa định đi ra thì có ai đó nắm lấy bàn tay của nàng, xoay người nàng lại, ôm nàng vào trong lòng mình. Minh Hoa có thể nghe được nhịp tim của người đó, thịch thịch... thịch thịch...

“Huynh đã về rồi sao?” Minh Hoa nói nhỏ, mặc chàng ôm chặt mình.

“Ta đã về rồi...” Bạch Khôi Nguyên đã nhớ lại toàn bộ, nhớ lại đoạn ký ức mà hai người cùng nhau vượt qua không gian chết chóc kia, nhớ lại rất nhiều thứ.

Không gian im lặng được một lúc thì chàng lại nói: “Ta tưởng lúc đó muội đã...” Đã đi rồi chứ. Nghĩ tới cảnh tượng kia Bạch Khôi Nguyên càng ôm chặt Minh Hoa.

“Đồ ngốc, ta mạnh như vậy, sao có thể chết được chứ.” Minh Hoa dùng tay mình đưa lên vỗ lưng, xoa dịu tâm tình của Bạch Khôi Nguyên

Bạch Khôi Nguyên bỗng cầm lấy tay nàng, đưa lên ngắm. Vì bị chàng nắm lấy vội mà băng quấn trắng cũng lộ ra, để chàng nhìn thấy những hắc ấn phủ dày trên cánh tay. Nàng định rút tay lại thì chàng càng giữ chặt hơn, tay kia vòng ngang hông giam nàng vào ngực mình.

“Tại sao? Chẳng phải muội hứa với ta là sẽ không dùng đến lực lượng đó nữa mà?” Chàng chất vấn nàng nhưng ánh nhìn nàng lại vô cùng đau lòng.

Minh Hoa đuối lý, chỉ biết lắp bắp: “Ta... Ta...”

“Có phải vì vị tiểu thư kia không?” Vị tỉ tỉ mà nàng ấy thường hay kể lúc còn ở thế giới kia, là lí do duy nhất mà nàng ấy muốn gặp lại, dù bất cứ giá nào, cả mạng cũng không tiếc.

Minh Hoa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Bạch Khôi Nguyên thấy nàng như thế, chỉ biết thở dài, chàng để đầu nàng tựa vào lòng mình, âm thanh của chàng cũng trở nên nặng nề: “Muội... Còn bao lâu nữa?” Trong âm thanh kìm nén đau thương bộc phát, còn có chút gì đó bất lực.

“Khi tu vi của ta lùi về không.” Minh Hoa tựa đầu vào ngực Bạch Khôi Nguyên, lí nhí nói.

Bạch Khôi Nguyên nhìn nàng, lúc đó chàng cảm giác được sự lụi tàn ẩn hiện, thì ra là do tu vi của nàng đang giảm đi.

Cả căn phòng yên tĩnh hẳn đi, chỉ chừa lại tiếng thở, tiếng tim đập thịch... Cả hai không biết nói gì cả, chỉ tựa vào nhau như thế.

Minh Hoa ngước đầu dậy, nhìn chàng, mở lời: “Chấn Thiên, tại sao huynh lại trở thành Bạch Khôi Nguyên?”

Bạch Khôi Nguyên im lặng một giây thì trả lời nàng: “Ta bị Thần Vương giết...” Nói tới đây chàng cảm thấy tâm tình của nàng lạnh đi thì vội tiếp lời: “Không phải giết vì thù hận hay gì đó đâu, ta cảm thấy ngài ấy có gì đó uẩn khúc, không thể không làm vậy.”

Chàng cảm nhận được tâm tình của nàng dịu đi thì thở phào. Minh Hoa rất mạnh, vô cùng mạnh, mạnh đến mức chàng hoài nghi rằng kể cả Long Quân Thần Vương vĩ đại cũng không có cơ hội thắng nào khi giao thủ với nàng. Thế nhưng sức mạnh của Minh Hoa lại có khuyết điểm, mỗi khi nàng ra tay, sinh mệnh lực của nàng liền vơi đi một phần.

“Muội và mọi người đang tìm kiếm Ma Môn, huynh có biết vị trí của nó không?” Minh Hoa hỏi thêm.

Bạch Khôi Nguyên ở cùng nàng trong thế giới kia, có lần đã thấy qua lá thư của U Lệ ma quân, cũng có thể đoán được đại khái tình hình của ma giới lúc đó, biết được dã tâm của Ma Đế U Minh. Chàng lắc đầu, nói: “Hiện tại ta không thể cảm nhận được vị trí của Tiên Môn nữa, nhưng ta có thứ này, chắc muội có thể tìm ra vị trí của Ma Môn.”

Bạch Khôi Nguyên lấy trong không gian giới chỉ ra một phù lục màu tím, thứ mà chàng dùng để giam cầm tên Quỷ Tộc ở trên không vực Đại Thanh kia.

Bạch Khôi Nguyên niệm chú, phù lục liên tục động đậy, một linh thể từ từ chui ra khỏi phù lục linh thể đó định bay đi thì những sợi xích từ phù lục phóng ra trói định nó lại.

“Thả ta ra, tên Bạch gia khốn khiếp...” Quỷ hồn phẫn nộ kêu gào. Bỗng nó nhìn thấy người bên cạnh Bạch Khôi Nguyên, ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Hoa, nói: “Ma tộc, là huyết mạch hoàng gia thuần khiết... Ngươi là... Quận chúa Minh Hoa?” Giọng nói không che đậy cảm xúc kinh hách, pha lẫn sợ hãi của hắn.

“Tại sao có thể... Rốt cuộc Ma tộc đang âm mưu cái gì, tại sao lại ở chung với một Thiên Tướng?”

Hắn có Âm Dương Nhãn, có thể nhìn xuyên qua ánh mắt Minh Hoa, ở đó, hắn thấy không gian xung quanh mình chỉ là một màu đen hắc ám, một bóng đen lớn, ánh mắt đỏ tươi như máu đang nhìn chằm khiến tâm thần hắn ta tan vỡ.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.