Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 235: Chiến Tranh (2)

Tiểu thuyết gốc · 2730 chữ

Linh thể của tên Quỷ tộc treo lơ lửng, mắt mở to vô hồn, bức tường tối tăm xung quanh thay đổi, hình ảnh trong ký ức của tên Quỷ tộc hiện lên, những thông tin chấn động thiên cổ được đưa ra ánh sáng. Tiên giới lẫn Ma giới đã đánh giá quá thấp Quỷ tộc rồi.

Cột trụ của Quỷ tộc không hề ở Ma giới mà đã tồn tại ở vị diện này rất lâu, lâu đến mức tên Quỷ cao tầng này cũng không biết là bao giờ. Bọn chúng sống hòa nhập cùng nhân loại bản địa, Hoa Điêu, An Lạc, Thịnh Thế, Hắc Vực... nơi đâu cũng có vết tích của chúng.

Trái ngược với dự đoán của Bạch Khôi Nguyên, Quỷ tộc không hề muốn thôn tính nhân loại nơi này, vì mục đích nào đó mà chúng chỉ kích động chiến tranh liên miên hằng năm giữa hai đại lục.

Nhưng Minh Hoa lại khác, nàng biết hành động của chúng có ý nghĩa gì. Chiến tranh sẽ có đổ máu, oán niệm, những cảm xúc tiêu cực liên tục sinh ra, đây mới là mục đích thật.

Quỷ tộc muốn dùng những oán niệm ấy cải tạo linh khí nơi này, sản sinh ra tà linh, sinh vật khát máu thiện chiến. Mỗi khi tà linh xuất hiện mang đến tà tai huỷ diệt sinh cơ, sinh linh lầm than. Đặc tính thật sự của tà linh được ghi chép rất rõ trong ký ức của tên Quỷ này, mỗi sinh mạng chúng ăn, chúng giết được sẽ bị hấp thu nguyên hồn, một con tà linh chính là một cái lồng giam nguyên hồn di động.

Cả Minh Hoa lẫn Bạch Khôi Nguyên vẫn chưa biết được mục đích thật sự của chúng là gì, cho tới hình ảnh sự kiện của năm nghìn năm trước, Quỷ Đế lúc đó là quân chủ Chu gia của Hoa Điêu, triệu tập toàn bộ tộc nhân của mình ở Hắc Vực, An Lạc và Thịnh Thế, toàn lực tấn công vào Hưng Nam. Oán niệm cùa sinh linh, người dân Hưng Nam lúc đó như hải dương vô tận.

Đó cũng là sự kiện luôn được Thiên Ngân đại lục nhắc tới nhiều nhất, triệu hồi sư huyền thoại của Hưng Nam, Bạch Trung Quân triển lộ thực lực của mình, ra tay phạt quần hùng, quyền năng chấn tứ phương. Tu vi của ngài lúc đó tính theo cấp bậc của tiên giới là... Thượng Tiên trung giai.

Quỷ tộc lần này muốn một kích huỷ diệt toàn bộ Hưng Nam, bọn chúng đã huy động lực lượng của toàn tộc, một Thượng Tiên đơn độc không đủ sức để ngăn cản cơn cuồng phong này. Trong trận chiến ấy, trước khi gia tổ Bạch gia ngã xuống, ngài đã dùng sinh mệnh của mình tạo ra trận pháp hiện tại ở Hưng Nam, ngăn không cho những thứ tà linh kia xâm nhập nơi đây.

“Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì chứ? Hưng Nam có tài nguyên, những nơi khác cũng có, thậm chí còn nhiều hơn. Hưng Nam có cường giả tinh nhuệ, nhưng cũng không bằng Hoa Điêu, Thịnh Thế.” Bạch Khôi Nguyên nhìn tràng cảnh giết chóc đó mà trầm tư, “Hi sinh nhiều tộc nhân như thế vì điều gì chứ?”

Mái tóc trắng phất qua che nửa bên mắt, Minh Hoa bỗng nhớ tới căn phòng bí mật của Bạch gia, nàng lấy trong không gian ra lá thư của phụ thân, bên cạnh đó là cuốn trục ghi chép về Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu. Minh Hoa đưa cho Bạch Khôi Nguyên, nàng nói: “Huynh biết không, ta đã vào căn phòng bí mật của Bạch gia, huynh đoán xem ta đã gặp được ai trong đó?”

“Ai thế?” Giọng điệu mềm mại của Minh Hoa khiêu khích sự tò mò của Bạch Khôi Nguyên, chàng cảm thấy thứ mà Minh Hoa sắp nói ra rất có thể là mắc xích quan trọng nhất của chuyện này.

“Chu Tước.” Lời Minh Hoa nói ra khiến Bạch Khôi Nguyên vô cùng kinh ngạc, cả tiên giới bao năm qua đã truy tìm hình bóng của những Thủ Hộ thần Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ nhưng biệt tăm vô ích. Thế nào mà ngài ấy lại xuất hiện ở đây.

“Lúc bà ta nhìn vào mắt của ta, mọi suy diễn trong ý thức lúc đó ta đều đọc được. Năm đó Thần Vương đã phong ấn Chúa Quỷ Xương Cuồng bằng Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu.” Dừng lại chút, nàng nói: “Ba trong các tứ linh khác còn ở tiên giới chứ?”

Khuôn mặt của Bạch Khôi Nguyên như hóa đá, hít thở không thông, thôi xong rồi, mọi thứ đã vỡ lẽ rồi, Quỷ tộc này, khả năng rất lớn là hậu chiêu mà Chúa Quỷ để lại, mục đích không gì khác là sử dụng cho việc hồi sinh của mình. Vậy Ma Đế U Minh lúc đó... thật sự là Chúa Quỷ kia.

“Không, Huyền Vũ thúc thúc và bọn họ đã không còn nữa rồi.” Âm thanh của Bạch Khôi Nguyên trở nên nặng nề. Quỷ tộc giấu rất sâu, nói đúng hơn là Chúa Quỷ kia, hắn đã tính toán cả mấy trăm vạn năm, cường giả bậc này, thật đáng sợ.

“Còn có ta mà.” Minh Hoa lẩm bẩm, đột nhiên ký ức lại chuyển cảnh. Ngự trên bầu trời là huyết nguyệt, thứ chỉ có ở ma giới, huyết quang chiếu rọi khắp không trung, mọi thứ ở đó đều đỏ tươi như máu, mang đến cảm giác cuồng nộ, khát máu vô cùng.

Một số tên Quỷ tộc đứng trước đạo quân hùng vĩ, số lượng lên tới mấy trăm vạn, như trường giang vô tận. Bọn chúng đứng im như hóa đá, tất cả cùng hướng về một thứ, thứ đó Minh Hoa không thể nào quen thuộc hơn, là Ma môn mà nàng đang tìm kiếm.

Trong đó nổi bật nhất là kẻ đang tại vị trên vương tọa giữa đạo binh nghiêm minh. Sau đó những Quỷ nhân kia dịch chuyển khỏi đó, ký ức kết thúc.

“Là Ma Hậu.” Minh Hoa và Bạch Khôi Nguyên cùng thốt lên. Ánh mắt Bạch Khôi Nguyên vẫn còn dừng lại hình ảnh trước khi vụt tắt kia. Nếu như thế thì việc Hoa Điêu phát động chiến tranh, có tám phần là bọn chúng ở phía sau giật dây. Đấu với toàn bộ đạo binh ma giới, Hưng Nam không thể nào tránh khỏi diệt vong.

“Không ổn rồi, ta phải hành động thôi.” Bạch Khôi Nguyên vội vàng ôm lấy Minh Hoa, chàng lấy truyền tống phù ra niệm chú, hai người biến mất khỏi đây.

Sau khi hai người rời đi thì cánh cửa bị phá tan ra, hàng loạt quân lính Hoa Điêu ập vào, lục soát khắp nơi. Một tên lính đi tới trước chỉ huy của chúng, bẩm báo: “Thưa Đại nhân, đám người Vân gia kia không có ở đây.”

Tên chỉ huy nghe được liền đập vỡ bức tường bên cạnh, lẩm bẩm: “Quân hậu sẽ không vui khi nghe tin này đâu.” hắn quay sang binh sĩ quát lớn: “Tiếp tục tìm kiếm cho ta.”

“Vâng.”

Trên con phố lớn, quân binh hành quân khắp các ngõ ngách, rầm rộ đến mức làm thường dân cũng phải e ngại mà đóng hết cửa nhà. Trong không khí có chút gì đó khẩn trương, đến tên ăn mày cũng có thể cảm giác được, thiên hạ đang rung chuyển, là dấu hiệu chiến tranh gần kề.

Quân lính tập hợp ở những hộ thương gia, danh môn thế gia, giơ cao ngọn cờ trường trị ác bá, trả lại công đạo cho muôn dân. Bọn chúng ra sức bắt bớ, thẳng tay chém đầu những ai chống cự.

“Tại hạ nguyện dâng hết gia sản chứng minh trong sạch. Xin hãy phóng thích cho một con đường.” Một phú ông quỳ rạp xuống bị linh lính giẫm lên đầu.

“Của cải của ta...”

“Một đời dành dụm, thế là hết”

“Lũ cướp bóc khốn nạn, trời đất sẽ chứng giám...”

“Nhân quả sẽ rơi xuống đầu các ngươi.”

“...”

Những nhân vật lớn, có tiếng tăm, tiền tài không chỉ ở Đại Thanh mà những nơi khác cũng thế, họ bị quan binh lôi ra đường lớn, trông lôi thôi nhếch nhát vô cùng. Ngày thường thì luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, hôm nay quỳ rạp trước bàn dân thiên hạ như những kẻ ăn mày để được tha mạng.

Tiền tài với phú thương là tất cả, nhưng rơi vào những tình cảnh đối mặt với tử vong, họ không thể không từ bỏ tiền tài phù phiếm ấy mà cầu đường sống.

Người dân thì vô cùng thích thú khi nhìn những phú thương, thế gia hào môn cao cao tại thượng thường ngày lại có một mặt hèn mọn như vậy. Sau khi quân lính tuyên cáo những tội ác như trốn thuế, cắt xén tiền công của người làm thuê, thay đổi mệnh giá, làm giả đan dược, binh khí... Thì bị người dân xung quanh phỉ nhổ, họ đồng loạt ném đá mặc cho những tiếng gào khóc thảm thương kia.

“Ta biết tên này, là Bộ Thương, ngày trước hay cắt xén tiền làm của ta.”

“Tên này là Bá Thông của lò luyện đan, vì mua đan dược giả của hắn mà nhà ta đã chết mấy người rồi.”

“Tên này là chủ lò luyện kim...”

“Tên này...”

“Nhân quả như ý muốn rồi đấy...”

“...”

Ngày thường thì người tầng dưới luôn kính sợ đối với người địa vị cao bên trên, bị bóc lột trên đầu cũng phải cắn răng chịu đựng, lúc này, những ủy khuất đã dồn nén ấy đã vỡ òa. Bọn họ phỉ nhổ, ném đá, điên cuồng mạt sát các hộ giàu có rớt đài.

Có hai thân ảnh đứng trên mái ngói, quan sát hết tràng cảnh bên dưới này.

“Mỗi khi có chiến tranh, quả thật những phú thương này luôn là nơi khai đao đầu tiên.” Thiên Tuệ nhíu mi, lẩm bẩm.

“Hả, nàng cũng biết điều này sao?” Chí Trung ở bên cạnh nghe Thiên Tuệ nói thì ôm lấy, nhéo mũi chọc ghẹo nàng.

Thiên Tuệ bỏ cái kính đen ra, liếc mắt hừ nhẹ: “Ma giới cũng trải qua vài đợt chinh phạt, phụ thân thường mang ta đến những nơi đó.” Thiên Tuệ hướng ánh mắt nhìn những phú thương kia, thở dài nói: “Cách làm này là chém lầm còn hơn bỏ xót, đến cả những người làm ăn thật sự cũng sẽ bị tìm cớ mà vơ vét của cải.”

“Giọng điệu này... Nàng muốn giúp họ sao?” Chí Trung nhe hàm răng của mình cười nói. Ngay sau đó, Thiên Tuệ đã ra tay.

Băng Vực!

“Có chuyện gì thế?” Chỗ đất dưới chân binh sĩ bỗng hóa băng. Các binh sĩ sợ hãi, ra sức phá băng nhưng thân là huyền sư Bạch Liên, phá băng của một Đại Tiên là quá khó. Hàn băng lạnh giá giam cầm khiến chân tím tái, họ càng sử dụng huyền lực thì nhiệt độ băng tinh càng giảm đi.

“Xung phong...” Một tiếng quát to vang lên ngay sau khi lũ lính bị giam chân.

Những bóng đen xuất hiện khắp các ngõ ngách, xông về phía những tên lính kia.

“Loạn tặc à.” Thiên Tuệ lẩm bẩm. Thời điểm mà triều đình thu lưới lấy chiến phí như thế này rất dễ xảy ra loạn tặc, họ nhân lúc cháy nhà thu lợi, đôi lúc còn bắt dân thường bán làm nô lệ nữa.

Thiên Tuệ không hề muốn may áo cưới cho người mặc, nàng chỉ muốn cứu đám người bị quân lính bắt giữ thôi, lập tức niệm chú giải băng.

Băng dưới chân xuất hiện rồi bất ngờ tan đi, đám lính Hoa Điêu chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì những hắc y nhân kia xông tới, bọn họ phải lập tức xốc lại tinh thần.

“Giết chúng...” Tên chỉ huy quát lớn.

Hai phe xông vào loạn chiến, từng đạo phong nhận, hỏa diễm, thủy lưu bắn phá khắp nơi, người dân kẻ thì chạy tán loạn, kẻ thì chậm chân mà chết bởi đạn lạc.

Thiên Tuệ quan sát thấy rất lạ, nhóm hắc y kia có vài kẻ tu vi hơn đoàn lính này thế mà họ lại không ra sát chiêu, chỉ đánh dè giữ khoảng cách mà thôi. Bỗng nàng thấy có vài người vòng ra phía sau giải cứu những phú thương và những nhân vật lớn ở thế gia kia.

“Hoa Điêu rất gần Hắc Vực, theo ghi chép thì hai bên diễn ra chiến tranh rất thường xuyên.” Chí Trung vừa lật trang sách, tựa là 'Lịch sử Hoa Điêu', vừa giải thích: “Những phú thương, thế gia danh môn lâu đời sẽ không ngốc đến mức không có chuẩn bị.”

“Ý chàng là... Đó là quân đội bí mật của họ sao?” Thiên Tuệ đã đoán được tám phần rồi.

“Ừ, xem ra triều đình Hoa Điêu sẽ không thu được thứ gì ở đây cả.” Chí Trung cất sách đi, nhìn hai bên đấu đá bên dưới, nói.

“Bắt Tặc nhân làm loạn hết cho ta.” Một tiếng gầm lớn từ phía người đan ông cao to xuất hiện.

Những binh lính trang bị thiết giáp đi thành hàng đánh tới chỗ này. Họ mặc thiết giáp trên người có ký hiệu của Cẩm Y Vệ, đều là huyền sư cấp Thanh Liên trở lên. Cẩm Y Vệ của triều đình Hoa Điêu vô cùng thiện chiến, chắc chắn đám hắc y nhân này không phải đối thủ, sẽ sớm bị tóm gọn toàn bộ.

Quân lính đã vây bọn họ tứ phía, tên chỉ huy kia tu vi đạt tới cấp bậc Hồng Liên đỉnh, một mình hắn đã đủ sức áp chế tất cả. Thế nhưng một chuyện xảy ra sau đó xoay chuyển toàn cục, một bóng đen lờ mờ nhảy ra, dáng người đó thon thả như thiếu nữ, khuôn mặt đeo khăn trùm che hết nhân diện.

“Thủy Thức – Mê Huyễn Kính.”

Thủy trụ mọc lên quang khu vực đó, dòng thủy lưu xoáy qua nhấn chìm tất cả Cẩm Y Vệ vào ảo mộng. Những hắc y nhân nhân cơ hội đó, đem những phú thương cứu được chạy đi.

“Người đó tu luyện linh lực.” Thiên Tuệ nói, nàng có thể cảm nhận linh lực nổi quanh nữ nhân hắc y đó, cấp bậc cửu tinh, sắp đạt tới cảnh giới tu hành đầu tiên ở ma giới rồi.

“Chiêu thức khống chế diện rộng này thật tinh vi. Đám lính kia thậm chí còn chưa kịp nhận ra thì đã rơi vào huyễn cảnh rồi.” Chí Trung đánh giá rất cao huyễn thức này, ngày trước nếu chưa học Cửu Ảnh Nhiếp Hồn thì có lẽ phải mất một khắc mới phá trận được.

Hắc y nhân chỉ cứu người, không hề gây chiến với quan binh chứng tỏ nhân phẩm của họ rất tốt, mà tổ chức làm việc thiện như thế xảy ra tiền chiến tranh này thì rõ ràng đất nước này có vấn đề. Quốc Hưng quân chủ bị thương nặng như thế, mười phần là chiến tranh nhằm mục đích xâm lược Hưng Nam.

Cuộc xâm lược lần này sợ là rất tàn khốc đây, ở cố hương Chí Trung không chỉ là một vị vua mà còn là một tướng quân cầm cờ chỉ huy, chinh đông phạt bắc đã luyện thành một cảm giác mẫn cảm với chiến tranh, hắn chỉ dựa vào không khí cũng có thể cảm giác được.

“Chí Trung, ta cảm thấy Minh Hoa đang ở gần đây... Hơn nữa còn có một nguồn linh lực rất lớn đang dao động quanh đó.” Thiên Tuệ đột nhiên nói.

Chí Trung gật đầu, hắn cũng cảm nhận được nguồn linh lực ấy. Cả hai người cùng nhất trí đi về phía đó.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.