Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 236: Chiến Tranh (3)

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Đôi chân của Chí Trung và Thiên Tuệ chạm nhẹ, lướt trên các mái ngói không một tiếng động. Bọn họ dừng chân trước một sòng bạc lớn, kiểu cách trang trí rất giống với những sòng bạc ở kinh đô Hưng Nam kia. Bọn họ cảm ứng được khí tức của Minh Hoa ở bên trong.

Chí Trung vừa chạm vào cánh cửa vừa nói: “Nơi đây có huyễn trận che đậy.” Hắn giơ hai tay lên kết ấn, một trận pháp xuất hiện dán lên cánh cửa. Chỉ một giây sau đó, từng mảnh ghép của căn hộ này tan vỡ, để lộ khung cảnh bên trong ra ngoài.

Trước mặt Thiên Tuệ và Chí Trung là một quả cầu lớn, cả hai có thể cảm nhận dòng chảy linh khí nồng đậm bên trong.

“Minh Hoa...” Thiên Tuệ nhìn thấy thiếu nữ với mái tóc trắng quen thuộc thì hô lớn.

Nghe thấy giọng của Thiên Tuệ, Minh Hoa quay đầu lại thì Chí Trung và Thiên Tuệ đã đi đến trước mặt nàng.

“Thật tình, muội chạy đi cũng phải báo cho ta một tiếng chứ, làm hại chúng ta tìm muội khắp nơi.” Thiên Tuệ vừa trách móc nhẹ, vừa lấy hai tay nhào nặng hai má đào của Minh Hoa.

“Này, đây là đồ chơi của muội hả, linh khí thật đậm đặc mà.” Thiên Tuệ hết sức tò mò trước quả cầu linh khí này.

Bỗng một giọng nói của nam nhân vang lên: “Thế là xong cứ điểm số hai rồi, ta cùng tới cứ điểm tiếp theo nào.”

Một thanh niên từ phía sau quả cầu đi ra. Đó là một chàng trai với ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt không thuộc dạng yêu nghiệt, góc cạnh trưởng thành như phu quân nàng mà pha trộn chút gì đó giữa tuổi trẻ nghịch ngợm và sự chững chạc từng trải, rất dễ nhìn.

Quan trọng hơn, chẳng phải đây là tên thiếu gia bại hoại mà hai người gặp ở tửu lâu kia sao?

Bạch Khôi Nguyên cũng thấy hai người lạ xuất hiện trong không gian này, nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, khí chất tiên thiên đẹp hơn Minh Hoa những hai phần, có thể nói nàng là thiếu nữ đẹp nhất chàng từng gặp. Nam tử yêu nghiệt trầm ổn, chàng còn cảm nhận được ở nơi Chí Trung có khí chất giống hệt như quân chủ Quốc Hưng, là khí chất của bậc đế vương sa trường.

“Các hạ là...” Bạch Khôi Nguyên chưa kịp hỏi quý danh thì thấy bọn họ đi đến trước mặt, Chí Trung tay chống cằm, ánh mắt Thiên Tuệ híp lại, nhìn chàng và Minh Hoa liên tục.

Bị Thiên Tuệ nhìn như thế, không hiểu sao cả người Minh Hoa hơi run, cảm giác như một đứa trẻ đang ăn vụn mà bị phụ huynh bắt được.

“Ta cứ tưởng muội chạy đi chế tạo thứ này, hóa ra là đi hẹn hò.” Giọng nói của Thiên Tuệ đặc kẹo đi, như trẻ con vừa khám phá ra điều gì đó rất thú vị. Nàng không ngờ khẩu vị của muội muội nhà mình lại là loại thiếu gia ăn chơi trác táng đó.

Nghe giọng điệu như vạch trần bí mật của Thiên Tuệ, không hiểu sao mặt Minh Hoa hơi nóng lên, nàng quay sang nhìn quả cầu linh khí, không để Thiên Tuệ thấy vẻ mặt quẫn bách hiện tại.

“Ta là Lê Chí Trung, đây là thê tử ta La Thiên Tuệ, ra mắt các hạ.” Giọng nói trầm tính của Chí Trung đánh vỡ bầu không khí gượng gạo này.

“Bạch Khôi Nguyên, muội ấy đã kể cho ta nghe về hai người, quả thật vượt xa cả tưởng tượng.” Bạch Khôi Nguyên giới thiệu, cười đáp lễ.

“Ồ.” Cả hai cùng ồ lên, Thiên Tuệ có hơi liếc mắt về phía Minh Hoa.

“Ta chẳng kể gì cả.” Minh Hoa vẫn nhìn chằm quả cầu linh khí mà nói.

“Đây là bom linh khí do gia tổ Bạch gia sáng chế ra, được hoàn thành dưới thời của chúng ta.” Bạch Khôi Nguyên đặt tay lên quả cầu, giải thích: “Nó có phạm vi sát thương rất lớn, bằng cả nửa tòa thành này, mục đích là để đáp trả những kẻ tấn công vào Hưng Nam.”

“Hai vị, chắc hai người cũng đang truy tìm Ma môn nhỉ.” Bạch Khôi Nguyên quay sang hỏi Chí Trung và Thiên Tuệ.

Cả Thiên Tuệ lẫn Chí Trung đều nhìn Bạch Khôi Nguyên, ánh mắt đầy kinh ngạc. Chí Trung tìm bao nhiêu sách, Thiên Tuệ hỏi cả cao tầng Hưng Nam cũng không hề có bất cứ thông tin gì, thế mà chàng trai trước mắt này lại biết về Ma môn, cửa quan dẫn đến ma giới.

Khuôn mặt chàng nghiêm túc lại, nói tiếp: “Hiện giờ dù có tìm được cũng chẳng thể đi vào nữa rồi.”

“Vì sao lại thế?” Thiên Tuệ nhíu mi hỏi.

“Bởi vì ma giới sắp tổ chức một cuộc tổng tấn công với quy mô toàn lực nhằm vào thế giới này.” Bạch Khôi Nguyên hít một hơi, lại nói tiếp: “Bọn họ phối hợp với cao tầng Hoa Điêu đánh vào Hưng Nam, mục đích duy nhất là giết tứ linh Chu Tước.”

“Vì sao bọn họ lại muốn giết Chu Tước? Vì sao các hạ lại biết được thông tin này chứ?”

Minh Hoa đột nhiên đưa tay ra, linh thể của Quỷ nhân kia xuất hiện làm khung cảnh trong không gian này thay đổi. Chí Trung và Thiên Tuệ mở to đôi mắt chứng kiến tất cả cảnh tượng, mọi điều mà Minh Hoa và Bạch Khôi Nguyên đã biết. Bọn họ đã thấy một đạo quân đông như trường giang vô tận đứng nghiêm minh trước cánh cổng lớn thì đã tin lời Bạch Khôi Nguyên nói rồi.

“Ta vẫn chưa hiểu... Ta biết ma giới và tiên giới luôn xung đột với nhau, xảy ra tranh đấu thường xuyên, nhưng chưa từng nghe ma giới tấn công vào thế giới này. Hơn nữa còn sử dụng lực lượng toàn tộc. Chẳng lẽ vị Chu Tước kia có vai trò gì đó rất quan trọng sao?” Khuôn mặt Thiên Tuệ đầy vẻ nghi hoặc.

“Bọn chúng muốn hồi sinh Chúa Quỷ.” Minh Hoa đưa cho Thiên Tuệ và Chí Trung cuốn trục ghi chép về Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu, Bạch Khôi Nguyên giải thích: “Năm xưa Thần Vương đã phong ấn Chúa Quỷ bằng nó, hiện tại Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ đã vẩn lạc rồi, chỉ cần Chu Tước nằm xuống, phong ấn sẽ bị phá bỏ.”

Thiên Tuệ và Chí Trung cùng nhìn nhau. Chúa Quỷ là tồn tại tối thượng, quyền năng của hắn sánh ngang với cả Thần Vương. Hai người từng đối đầu với Huyền Vũ, Thanh Long bị tiêm nhiễm tà lực của hắn thôi mà đã mạnh đến mức quấy động thiên địa rồi, như thế chân thân Chúa Quỷ mà giáng lâm thì thảm cảnh đó phải tàn khốc tới bậc nào chứ.

“Nơi đây không thể nào đủ sức ngăn cản đạo quân mạnh mẽ nhường ấy, ta muốn lợi dụng sức nổ của bom linh khí, truyền hình ảnh này về tiên giới để cầu viện trợ.” Bạch Khôi Nguyên nói ra kế hoạch của mình.

“Chúng ta có thể giúp gì cho ngài?” Chí Trung hỏi. Việc này hai người không thể đứng ngoài được nữa, nó ảnh hưởng rất lớn tới sinh mệnh của tam giới.

Bạch Khôi Nguyên đưa cho Thiên Tuệ và Chí Trung một bản đồ tọa độ của những chỗ định sẽ lắp đặt bom linh khí và một bản vẽ chi tiết pháp trận tạo bom linh khí, chắp tay nói: “Đây là những vị trí đặt bom ở cánh tả, chúng ta sẽ lo những quả ở cánh hữu, chỉ có người tu luyện linh khí mới có thể khởi động được.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ dốc toàn lực.” Chí Trung đáp lễ.

Còn Thiên Tuệ thì quay sang nhéo hai má đào của Minh Hoa, nở nụ cười đầy ý vị: “Cô nương của chúng ta lớn rồi.” Hai người động Thiên Di bộ pháp thuấn thân khỏi đây.

Bạch Khôi Nguyên nhìn bóng lưng hai người đã khuất, miệng còn lẩm bẩm: “Quả thật vượt xa cả tưởng tượng.”

Minh Hoa ở bên cạnh nhìn chàng, sau một giây nàng bất ngờ cất lời: “Giữa ta và tỉ ấy, ai đẹp hơn?”

“Tất nhiên là...” Bạch Khôi Nguyên vừa định trả lời thì nhìn thấy ánh mắt Minh Hoa tròn xoe nhìn, chàng phải nuốt âm thanh ngược vào miệng, trả lời chậm một nhịp: “Tất nhiên là muội rồi.”

“Nói dối.” Minh Hoa quay lưng đi về phía vị trí đặt bom tiếp theo, mái tóc trắng lướt qua người chàng.

Bạch Khôi Nguyên vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa cười nói: “Lời ta nói là thật lòng, muội là thiếu nữ đẹp nhất mà ta từng gặp...”

“Nói dối.”

“Ta thề với thiên địa.”

“Nói dối.”

Chàng giải thích bao nhiêu, Minh Hoa chỉ trả lời một câu “nói dối” nhưng suốt đoạn đường này, nụ cười trên khóe môi của nàng nở ra dài nhất trong hai năm qua.

Bên lề:

Bạch Khôi Nguyên: Trời đất chứng giám, muội là cô gái xinh đẹp nhất.

Minh Hoa: nói dối. (●˘ ˘●)

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.