Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 237: Chiến Tranh (4)

Tiểu thuyết gốc · 2825 chữ

Đại Hạ, kinh đô Hoa Điêu, vùng lãnh địa sản sinh ra nhiều cường giả nhất, truyền thống lâu đời nhất, đang trải qua hỉ sự.

Từ kinh thành cho đến những dãy nhà nhỏ nhất được trang trí bằng lụa đỏ, lồng đèn. Trên trời những đàn chim bay lượn theo quỹ đạo, tạo thành khung chữ “Vạn tuế.” Người dân xuống đường, đi lại tấp nập, hòa vào không khí tưng bừng phấn khởi này. Có rất nhiều khách nhân từ Thịnh Thế, An Lạc đến chung vui, đẩy bầu không khí thêm sôi động.

Những lão nhân gia già cỗi nhất ở vùng đất này được một phen hoan hỉ, bọn họ chưa từng thấy một Đại Hạ nhộn nhịp như thế này, ai cũng hiểu rằng khung cảnh này là dành cho ai và vì ai. Hôm nay, Hoa Điêu sẽ chào đón tân quân hậu.

Kinh thành Đại Hạ càng nhộn nhịp, ồn ào hơn. Người tới người đi, người nói người cười, các quan lại, các nhân vật lớn ở Hoa Điêu tới chỗ Vân Tông, phụ thân Vân Giai Kỳ kính rượu chúc mừng, trò chuyện với nhau như những lão bằng hữu lâu năm.

Vân Tông tiếp rượu đến mức khuôn mặt đỏ chót, ông ta cười vui thích thú với cảm giác người người vây quanh này. Chỉ trong một đêm mà từ gia chủ của một gia tộc xuống cấp nhảy lên thành quốc trượng cao cao tại thượng, tâm tình quả thật rất khó tả, chữ “vui” không thể diễn tả hết cảm xúc của ông ta lúc này.

Ông ta nhìn xung quanh, thấy những ánh mắt ngưỡng vọng, ghen ghét thì thấy thích thú vô cùng. Ông nhìn lên long tọa, nơi mà quân chủ và con gái ông ta, tân quân hậu đang ngồi, ánh mắt càng thêm tự hào.

Hôm nay Vân Giai Kỳ vận y phục phượng hoàng đỏ thẫm, toát lên vẻ đẹp của một quân hậu. Vừa trưởng thành từng trải lại có nét gì đó tươi trẻ nhưng khí chất quanh người trầm ổn, uy nghiêm. Quả thật vị trí quân hậu sinh ra là của nàng ta.

Tần Bá Nhật nói chuyện gì đó mà Vân Giai Kỳ che miệng cười liên tục, cảnh tượng này như xát muối vào trái tim của Lãnh Hàn Phong. Tay cầm li rượu run rẩy, hắn nhìn vào li rượu như thể đó là thứ độc dược gì chứ không phải rượu mừng. Lãnh Hàn Phong bóp nát li rượu trong tay, cáo lỗi với khách quan mà ra khỏi đây trước.

Buổi tiệc mừng kéo dài đến đầu canh hai thì Vân Giai Kỳ xin phép lui về tân phòng, Tần Bá Nhật thì ở lại tiếp Thịnh Thế quân chủ, An Lạc quân chủ và những khách nhân quan trọng khác. Trong câu chuyện đó, bọn họ ít nhiều đều đề cập đến trận chiến sắp tới với Hưng Nam.

Vân Giai Kỳ được cung nữ hộ tống tới tân phòng, bước trên cung đường rộng lớn mênh mông, dưới chân nàng ta trải thảm đỏ, những tấm bình phong, đại hỉ long được trang trí khắp nơi, tượng trưng cho sự hoan hỉ, hạnh phúc.

Ngày vui như thế, nhưng nhân vật chính là Vân Giai Kỳ dạo bước trên thảm đỏ lại không có lấy một nụ cười nào, tâm tình vô cùng tĩnh lặng không gợn sóng, có lẽ lúc ở trong tiệc nàng ta cũng chỉ cười gượng mà thôi.

Vân Giai Kỳ đi tới trước cửa phòng, hai bên treo chữ song hỉ và câu đối chúc mừng. Cung nữ mở cửa, tuy khăn voăn trước mặt còn đó nhưng nàng ta vẫn nhìn thấy tông màu đỏ trong gian phòng này, khắp nơi đều là màu đỏ của hỉ sự.

Vân Giai Kỳ ngồi lên chiếc giường tân hôn, chiếc giường phủ bởi tấm nệm đỏ bách tử được thêu hình một đứa trẻ thần thái sáng chói. Trong các chương trình truyền hình, cuốn sách nàng đọc kiếp trước gọi đây là dấu hiệu của “Đông con nhiều phúc”.

Cung nhân lùi ra, để cho Vân Giai Kỳ một mình trong gian phòng rộng lớn này. Nàng ta ở yên nhìn xung quanh bốn bức tường, tâm tình không có chút dao động.

“Ta với vương gia sẽ không có tương lai đâu, hãy buông bỏ thôi.” Vân Giai Kỳ đột nhiên thốt ra một lời.

Cửa sổ phía sau lưng mở toang, Một bóng người đã xuất hiện ở đó từ lúc nào cũng chẳng hay.

Lãnh Hàn Phong nắm chặt nắm đấm, cố gắng đẩy âm thanh ra khỏi đầu môi: “Vì sao... Vì sao lại đồng ý... Ta có chỗ nào không tốt chứ? Ta đã làm sai điều gì?” Âm thanh của Lãnh Hàn Phong chứa đầy sự không cam lòng, xen lẫn chút bất lực, thất vọng.

“Ngài không làm gì sai cả, chỉ đơn giản con đường chúng ta đi không cùng một đích.” Vân Giai Kỳ vẫn không quay đầu lại, chỉ ngồi đó trả lời.

“Vân Giai Kỳ!” Lãnh Hàn Phong gọi cả họ tên nàng, lưng hắn đứng thẳng tắp, nhìn bóng lưng nàng ta, nghẹn ngào nói: “Ta là con trai của quân chủ tiền triều, đám người xung quanh ta đều xuất thân là quan viên tiền triều, kể cả sư phụ ta. Bọn họ đã dạy dỗ, gieo rắc vào đầu ta bao năm qua với ý nghĩ khôi phục lại Chu triều.”

“Ta và bọn họ đã cùng nhau cố gắng, đấu tranh vì lí tưởng này cho tới năm năm trước khi bị sát thủ của Sở gia nhắm vào, ta trọng thương phải chạy trốn. Chưởng pháp của kẻ đó làm ta bị nội thương, đến mức gần như tàn phế.”

Bỗng giọng hắn dịu đi, như nhớ về khung cảnh năm xưa: “Ta chạy được đến trong rừng, lúc gần ngất đi thì được một thiếu nữ hắc y cứu, mang về một căn hộ chữa thương. Trong một tuần chữa thương này, lần đầu tiên ta cảm nhận được, có người đối xử thật tâm với ta không vì địa vị của ta, không mong muốn thứ gì từ ta cả. Trong một tuần này, hình bóng nàng ấy, sự dịu dàng ấy... Tuy giọng nói có thể ta đã quên nhưng ánh mắt ấy, đã in trong tâm trí ta... Năm năm rồi.”

Lãnh Hàn Phong nuốt nước bọt: “Dù qua năm năm, chỉ cần liếc qua ánh mắt ấy, ta vẫn không thể nào quên được.” Lãnh Hàn Phong thở dốc, nói ra toàn bộ tâm tư mình che đậy bấy lâu làm hắn thoải mái vô cùng, tâm nhẹ nhõm đi.

“Vân Giai Kỳ, nếu đây là con đường nàng chọn, ta sẽ không cưỡng cầu, chỉ hi vọng nàng đừng để ngọn lửa chiến tranh rơi trên đầu bá tánh.”

Lãnh Hàn Phong nói xong, đặt lên trên đất một món đồ, huy hiệu mặt quỷ tượng trưng cho địa vị tối cao của Quỷ tộc, cả người bần thần rời đi.

Vân Giai Kỳ ngồi ở trên giường, nhìn bức tường phía trước qua khăn voăn, gió lạnh tạt qua cửa sổ khắc lên lưng nàng ta, lạnh lẽo, cô đơn. Nàng ta xuyên đến thân thể này nên những mảnh ký ức của nguyên chủ rất rời rạc, có thể trong đó câu chuyện mà Lãnh Hàn Phong giải bày đã tan vỡ rồi.

“419, ta không lựa chọn sai, đúng không?” Vân Giai Kỳ nói chuyện với 419 trong không gian ý thức.

419 lập tức trả lời: “Ký chủ, tình cảm, cảm xúc cá nhân sao có thể so được với lực lượng chí thượng chứ.”

Nắm đấm của Vân Giai Kỳ thả ra, nàng ta cười thở ra: “Phải, ta là Vân Giai Kỳ, vương bài sát thủ của Hoa Hạ, thứ ta truy cầu là lực lượng, ta không nên có thứ cảm xúc yếu đuối này.”

“Hắn quả là bậc chính nhân quân tử, không phải loại nam chính trong các cuốn truyện ngôn tình cưỡng ép tình cảm. Hắn cầm được buông được, không hề miễn cưỡng ta... Chỉ tiếc rằng đoạn tình cảm này của ta và hắn chỉ đến đây thôi. Hắn đi đường hắn, ta đi đường của ta.”

Cạch! Cánh cửa mở ra, Tần Bá Nhật được cung nhân dìu vào trong. Mùi rượu nồng nặc, khuôn mặt nóng rần nhưng thần sắc lại vô cùng tỉnh táo.

Sau khi hắn ngồi lên giường, các cung nhân chuẩn bị đầy đủ rồi lui ra, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Mùi rượu bốc lên làm Vân Giai Kỳ nhíu mi, nàng ta mặc cho Tần Bá Nhật mở khăn voăn đỏ ra. Nhìn mỹ nhân trước mắt làm hắn ta tặc lưỡi: “Quân hậu của ta, nàng thật đẹp.”

Hai người cùng uống rượu giao bôi, Tần Bá Nhật cười lớn, nụ cười của kẻ chiến thắng: “Hôm nay ta lấy thê tử, ngày mai chinh phạt tứ phương. Cuộc đời của Tần Bá Nhật này, không còn tiếc nuối nữa rồi. Ha ha ha ha.”

“Quân chủ, ngài đi đánh trận phải nhớ mang thần thiếp theo đó.” Vân Giai Kỳ chủ động dựa vào Tần Bá Nhật làm hắn ta càng thêm khoái ý, càng cười lớn. Thứ rượu kia uống vào như kích thích thân thể, Tần Bá Nhật đè Vân Giai Kỳ xuống giường.

Hắn ta nhanh tay gỡ phượng y đỏ chói bên ngoài, làm lộ ra chiếc áo trong hồng nhạt, da thịt trắng xóa, sáng như ngọc quý lộ ra. Nhiệt độ xung quanh như nóng lên, hai người bắt đầu rơi vào đêm ân ái.

Lãnh Hàn Phong ở bên ngoài cửa sổ cũng bỏ đi.

Những trang trí, những tấm bình phong, đại hỉ long xung quanh làm đau mắt hắn. Gió đêm se lạnh thổi bên ngoài cũng không bằng trái tim lạnh ngắt bên trong.

“Điện hạ.” Bỗng một linh thể của Quỷ nhân hiện lên trước mặt Lãnh Hàn Phong.

Hắn gạt linh thể đó qua một bên, trầm giọng: “Ta không phải điện hạ của các ngươi. Ta không hề muốn gây chiến tranh. Nàng ấy sẽ là chủ nhân mới của các ngươi... Muốn làm gì... Thì làm đi, ta mệt rồi...”

Quỷ hồn nhìn bóng lưng của Lãnh Hàn Phong rời đi, sau một giây thì đáp: “Điện hạ, bảo trọng.” Nó độn thổ xuống đất.

Lãnh Hàn Phong lại nhớ, trải qua một tuần sống cùng những phàm nhân ấy, hắn đã nhận ra con đường mà đám người xung quanh gieo cho hắn là hoàn toàn sai lầm. Để khôi phục nhà Chu, hắn phải đạp lên bao nhiêu sinh mệnh của người dân mình, hắn không làm được.

Hắn đã chĩa kiếm về phía những người bên cạnh hắn bao nhiêu năm qua, diệt trừ toàn bộ. Nhiều người nói hắn tàn nhẫn vô tình, là sát tinh giết người không gớm tay. Mỗi khi nghe thấy tâm tình thật sự khó chịu, nhưng nhớ lại bóng hình kia như xoa dịu niềm đau ấy.

Những ngày cuối cùng trước khi chia xa, mỗi buổi tối Lãnh Hàn Phong đều thấy nàng ấy xuất hiện, giúp đỡ mọi nơi. Ra tay tóm ác tặc, đánh ác bá ban ngày, giải phạm nhân đến trước cửa quan... không cần một lời cảm tạ nào cả.

Tiếng sáo du dương lại cất lên trong ký ức của Lãnh Hàn Phong. Trong bảy ngày chung đụng ấy, mỗi khi nàng ấy đến chữa thương, tiếng sáo đều được cất lên vào đêm đen như vậy, nhớ mãi không thôi.

Lãnh Hàn Phong từng có ý định đảo chính, giành triều đình, giành lấy Vân Giai Kỳ. Nhưng những kỷ niệm xưa kia lại ùa về, hắn không thể vì tình cảm ích kỷ của bản thân hại đến muôn dân được. Chỉ đành giữ trọn hình ảnh này trong tim mà thôi.

Lãnh Hàn Phong đi qua đám tiệc, ai gọi gì cũng không nghe thấy, cả người chỉ đờ đẫn, bước đi vô hồn. Hắn đã ra ngoài hoàng cung lúc nào không hay.

Trên con đường đỏ chói, người người đi lại, cười đùa vui vẻ, chắc chỉ mỗi mình hắn là không thể nào cười được trong không khí hoan hỉ này.

Lãnh Hàn Phong lờ đờ đi, mùi rượu từ một tửu quán nhỏ ven đường bốc lên hấp dẫn hắn đi vào.

“Tiểu nhị, cho một vò rượu.” Lãnh Hàn Phong vừa đi vào thì gục đầu xuống bàn, nhắm mắt cố quên đi cảm giác chán nản này nhưng không thể. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đêm tối hắn lại nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Vân Giai Kỳ hiện ra.

Hôm nay nàng mặc phượng y đỏ, khí chất siêu thoát thế tục, cao như phượng hoàng đằng vân. Thế nhưng người đứng kế bên lại không phải Lãnh Hàn Phong hắn.

Bỗng dưng một loạt hắc y từ đâu xuất hiện, bắt lấy hai tay của Lãnh Hàn Phong, bí mật giải đi khỏi tửu quán.

Lãnh Hàn Phong bị trói chặt, đem đến một căn hộ xa lạ, tâm tình hắn dửng dưng vô hồn, rơi vào hoàn cảnh này hắn vẫn chỉ cúi đầu nhằm mắt, mặc cho mọi chuyện sắp xảy ra với mình.

“Có lẽ bọn họ đến phục thù.” Năm đó Lãnh Hàn Phong đã giết toàn bộ quan lại của tiền triều với ý đồ đảo chính, có lẽ đã để xót ai đó chạy được, họ quay lại báo thù năm xưa.

Với thân thủ của hắn trừ phi gặp Tử Liên thì khó thoát, còn những người này thì hoàn toàn không bắt nổi hắn, chỉ là hắn đã mệt rồi, thân mệt, tâm cũng mệt, chẳng còn muốn thoát nữa.

Bỗng có những âm thanh trong phòng, những bước chân sắp đi ra: “Thái Nhân, ta sẽ lo cho nhóm người ở Đại Tần.”

“Theo kế hoạch vậy đi, ta sẽ lo ở Đại Tùy. Khâm đại nhân ở Đại Hán, Kinh Doãn trưởng lão giữ Đại Tống...”

Một đám hắc y nhân đi ra khỏi căn hộ, sau đó bọn họ chia nhau giải tán khỏi khuôn viên này.

Một thiếu nữ bước ra sau cùng. Thấy thiếu nữ bước ra, những hắc y nhân giải Lãnh Hàn Phong tới đồng loạt thưa: “Tiểu thư, đã bắt được người.”

“Tiểu thư, chúng ta đã gửi thư tới Hoạn phủ, có lẽ chỉ nửa canh giờ sau bọn họ sẽ giao đại trưởng lão ra.”

“Làm tốt lắm.” Vân Tuyết Mai cười khen ngợi. Hôm nay nàng mặc hắc y, liên tục di chuyển khắp nơi hỗ trợ những phú thương kia rút lui.

“Cũng may tối nay kinh thành tổ chức lễ đăng quang của quân hậu, nếu không chúng ta không thể thuận lợi như thế.” Vân Tuyết Mai cảm khái. Không thể ngờ Vân Giai Kỳ lại có thể một bước lên tiên như thế. Nhưng nàng chỉ cảm thấy lạ, người đầy ngạo khí, tung hoành cả bầu trời như nàng ta mà lại lựa chọn con đường hôn thú này sao. Thật khó hiểu mà.

Âm thanh mượt mà, quen thuộc gợi lên những ký ức xưa cũ, Lãnh Hàn Phong chợt ngóc đầu lên nhìn. Đó là một thiếu nữ hắc y, vẻ ngoài giống với Vân Giai Kỳ với sáu, bảy phần, nhưng nàng không hề có khí chất sát phạt, lạnh lùng kia mà như mùa xuân ấm áp tiêu sái. Quan trọng hơn... là ánh mắt kia.

Đôi mắt lục biếc giống hệt Vân Giai Kỳ, đôi mắt đã hớp hồn Lãnh Hàn Phong năm năm, đôi mắt đã luôn hiện lên trong mơ mỗi khi hắn nhắm mắt. Lãnh Hàn Phong hai tay bị trói, mở to mắt nhìn nàng.

Vân Tuyết Mai cũng nhìn lại hắn, nàng ung dung ngồi lên mỏm đá, chống một chân cười nói: “Thứ lỗi vì sự bất tiện này, sau khi ta cứu được phụ thân mình thì sẽ thả vương gia ra.” Nói rồi nàng nhìn trời, lấy trong người ra một cây sáo trúc, mắt nhắm lại, đặt môi lên đầu sáo...

Âm thanh sáo trúc du dương, hài hòa vang lên, hòa cùng trời đêm thanh tịnh tạo cảm giác yên bình khắp cả khuôn viên. Tiếng sáo nhẹ nhàng yên ả mà lại chạm mạnh đến bên trong trái tim tưởng chừng đã chết của hắn. Cả người Lãnh Hàn Phong cứng đơ, ánh mắt rung động nhìn thiếu nữ hắc y ngồi trên mỏm đá, thổi Yên Bình tiêu khúc quen thuộc kia...

Thịch! Thịch!

Là nàng...

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.