Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 238: Chiến Tranh (5)

Tiểu thuyết gốc · 2337 chữ

Tiếng sáo trúc ngân vang trong đêm tối tịch mịch, như một dòng chảy êm dịu gợn qua tâm trí Lãnh Hàn Phong. Ánh mắt hắn không hề dời khỏi thiếu nữ đang thổi sáo trên mỏm đá kia.

“Ưm... Ưm...” Lãnh Hàn Phong khó chịu giãy dụa, muốn nói gì đó nhưng miệng đã bị người bịt chặt. Hắn càng vùng vẫy, sợi xích trói tay càng xích chặt hơn.

Thuộc hạ xung quanh đã di chuyển hết, chỉ còn lại hai người trong khuôn viên này. Qua mỗi tiếng sáo Lãnh Hàn Phong càng vùng vẫy mạnh hơn, lúc này trong đầu hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn hỏi nàng năm năm qua đã ở đâu, muốn hỏi nàng đã làm những gì, nàng sống có ổn không, quan trọng nhất là... hắn muốn biết tên nàng!

Bịch! Tiếng bước chân đáp xuống, có ba, bốn binh sĩ thêu binh phục Hoạn phía trước, là người của Hoạn phủ, bọn họ đang áp giải một lão già đến. Lão là Vân Kinh, đại trưởng lão Vân gia, phụ thân của Vân Tuyết Mai.

Tiếng sáo của Vân Tuyết Mai tắt hẳn, nàng quay sang nhìn bọn họ.

“Chúng ta đã mang người tới, tiểu tặc, mau giao vương gia ra.” Một tên trong chúng quát to.

Vân Tuyết Mai cất sáo đi, nở nụ cười rạng rỡ khi thấy phụ thân mình, bình tĩnh nói: “Tiền trao cháo múc, ta để Hoạn vương ở đây, các ngươi để phụ thân ta ở đó, hai bên cùng tới nhận người, thế nào.”

“Ưm... Ưm...” Còn chờ gì nữa.

Bốn tên thủ hạ nhìn nhau, trước mặt họ chỉ là một tiểu cô nương, hơn nữa tu vi cũng chưa tới Hồng Liên bọn họ có gì mà phải sợ chứ. Bỗng một tên trong số chúng nói nhỏ vào tai, những tên kia gật đầu đồng ý.

“Được, ngươi tới lấy người, chúng ta sẽ phái hai người ra.”

Ngay lúc họ dứt lời, Vân Tuyết Mai bước tới chỗ phụ thân mà không chút chần chừ, không hề suy nghĩ liệu có cái bẫy nào không. Sự tự tin này khiến bọn thủ hạ phải kinh ngạc trong một giây, song hai tên kia cũng di chuyển tới chỗ Lãnh Hàn Phong.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, hai bên cùng đi lướt qua người, Vân Tuyết Mai tới trước đại trưởng lão, nàng nhanh chóng gỡ khóa cho lão ra. Đại trưởng lão vừa thoát ra thì gõ đầu Vân Tuyết Mai một cái, quát nhẹ: “Con nhóc này, sao lại trễ đến vậy, làm ta thật sốt ruột.”

“Ui da, phụ thân à, ngài không thể nhẹ tay sao, não ta sắp rơi luôn rồi nè.” Vân Tuyết Mai làm bộ ôm đầu tỏ vẻ đau đớn.

“Hừ, còn đứng đó làm gì, lên đường thôi.” Đại trưởng lão vuốt râu nói.

“Nghĩ rằng gây sự với Hoạn phủ chúng ta rồi dễ chạy thế sao?” Tên thủ hạ kia vừa đỡ Lãnh Hàn Phong dậy vừa quay sang trầm giọng nói. Trước mặt, sau lưng Vân Tuyết Mai và lão Vân Kinh đã bị bao vây.

“Yêu thú của ta, Sa Đường Lang, hãy hiện...” Tên đó chưa kịp đọc hết chú ngữ, trận pháp cũng chưa kịp hoàn thành thi trên đầu hắn đã bị cắm một thủy kích. Thủy kích tan ra ức chế thần kinh khiến hắn ta ngất lịm đi.

Cả hai tên phía sau cũng không tránh khỏi kết cục tương tự. Vân Tuyết Mai ra tay cực nhanh, không cho bọn chúng kịp nhận ra. Nàng cười nói: “Hẹn ngày tái ngộ.” Vân Tuyết Mai và lão Vân Kinh nhảy lên nóc nhà, bóng hình của họ lẩn vào màn đêm.

Lãnh Hàn Phong vừa được cởi trói thì vội vàng nhảy lên, nhìn xung quanh. Hắn chỉ thấy toàn là mái ngói. Lãnh Hàn Phong sờ sờ trái tim đang đập thịch của mình, hình bóng ấy tuy đã khuất nhưng lại để ngọn lửa trong lòng hắn rạo rực.

“Vân Tuyết Mai sao, liệu rằng lần này lại là một hồi mộng khác, hay thật sự là nàng?” Lãnh Hàn Phong đứng lặng yên trên nóc nhà, gió đêm se lạnh thôi qua người nhưng hắn không cảm thấy rét, trái lại trong tim có chút gì đó ấm áp, như người vừa từ vực sâu vạn trượng được trở về nhân gian vậy.

Lãnh Hàn Phong ngước nhìn trời, hắn nở nụ cười mỉa mai: “Có lẽ ta ở vị trí này lâu quá rồi.” Quá lâu để quên mất rằng quân tử thấy việc bất bình không phải là khoanh tay đứng nhìn ở một bên mà là rút đao tương trợ, dù cho có bị người đời thóa mạ thì sao chứ, chí ít lúc đó đao ngươi chém ra mang lại cuộc sống cho bao người, mà ngươi, không thẹn với lương tâm.

“Tiểu Nghệ, ngươi còn ở đó không?” Lãnh Hàn Phong bất chợt nói.

Một linh thể từ dưới mái ngói từ từ ngoi lên, hắn bẩm: “Điện hạ, thần luôn ở đây, xin thứ tội vì thần không thể bỏ mặc ngài.”

“Không sao, ngươi hãy về hoàng cung thu hồi Quỷ Ấn cho ta.” Lãnh Hàn Phong ra lệnh, ánh mắt lúc này cực kỳ kiên định, vô cùng tự tin. Hắn đã trở lại.

“Tuân mệnh.” Linh thể độn thổ xuống đất.

Lãnh Hàn Phong nhìn trời đêm, gió mát luồng qua lọn tóc, che đi nửa khuôn mặt yêu nghiệt của mình. Xem ra đấu chính trị với các lão già quá lâu mà hắn đã quên đi con người trước kia của mình rồi. Nhưng tối nay, mọi thứ đã trở lại, hắn đã trở lại.

Bóng lưng Lãnh Hàn Phong thẳng tắp trước trời giông, đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Hữu duyên sẽ tương ngộ.”

Quỷ linh Tiểu Nghệ độn thổ, chui từ ngoài hoàng cung, vượt qua tầng tầng khách nhân mà vào thẳng tân phòng của quân chủ, quân hậu.

Nó ngoi lên khỏi mặt đất, thấy Quỷ Ấn vẫn còn trên sàn thì thở phào nhẹ nhõm. Bỗng có một vài âm thanh không tốt xuất hiện bên tai...

“Ưm... A... Quân chủ, dừng lại đi...”

Trên giường là hai thân ảnh lõa thể đang hòa quyện vào nhau, vận động kịch liệt làm hai má quỷ linh đỏ rần.

Thấy cảnh tượng không nên thấy rồi. Nó vội vàng cầm lấy Quỷ Ấn rồi chuồn khỏi căn phòng tràn ngập dư vị ái muội này.

Lúc này, tại Quang Am Tự ở Hưng Nam, Quốc Hưng quân chủ được các trưởng lão bao vây. Hoài Nam Vương đứng một bên nhìn, lão phương trượng đang bắt mạch cho quân chủ.

Sau một khác tra mạch, lão nhíu mi lắc đầu: “Quân chủ, khí loạn trong cơ thể này không phải do vận động mạnh, tiêu hao huyền lực nhiều mà là trúng độc. Ngài đã trúng loại Thiên Tư Triệt gần một tuần rồi.”

“Cái gì? Tại sao ta lại không có cảm giác gì?” Quốc Hưng bật ngồi dậy, kinh ngạc nói.

“Không thể nào, lại là Thiên Tư Triệt...” Thất trưởng lão không thể ngờ được, Thiên Tư quả bị diệt không còn một mống trăm năm nay rồi, sao có thể xuất hiện được chứ.

“Thiên cổ kỳ độc, được nuôi dưỡng bằng huyền khí. Chỉ cần dung nhập vào cơ thể huyền sư là lập tức khuếch trương, dần sẽ lan ra toàn bộ thân thể, độc phát bỏ mình.” Tam trưởng lão trầm giọng giải thích, khuôn mặt lão vô cùng khó coi.

“Vậy quân chủ, ngài hãy mau mau triệt tiêu toàn bộ huyền khí trong thân thể...”

“Đúng vậy, hãy phế bỏ tu vi, dù sao đi nữa mạng sống vẫn là quan trọng hơn...”

Cả quân chủ, Hoài Nam Vương và Bạch Thiên Ân lắc đầu, Bạch gia chủ giải thích: “Vô ích, huyền khí vừa là năng lượng nuôi dưỡng độc cũng vừa là rào cản không cho độc chảy về tim. Dù có phế bỏ tu vi hay không thì kết cục đã định, không phải tự nhiên mà nó gọi là thiên cổ kỳ độc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khuôn mặt các trưởng lão đều trở nên quẫn bách. Cả không gian rơi vào trầm lặng, chỉ còn những tiếng thở ngắn, thở dài.

Bỗng một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Quân chủ, hay ngài thử chuyển đổi năng lượng.”

Âm thanh phát ra làm mọi người chú ý, người vừa nói ra là Bạch Văn Khiêm đã xuất hiện từ bao giờ mà họ không hay biết.

“Cái thằng nhóc này, có biết rằng tao tìm mày cả ngày qua không?” Tam trưởng lão tức giận nhéo lỗ tai hắn.

“A đau đau...” Bạch Văn Khiêm ôm lỗ tai bị nhéo đến đỏ mà rên rỉ, tam trưởng lão phát tiết đủ thì thả hắn ra, hai bên tai hắn đỏ hồng.

“Nè tiểu Khiêm, con có thể lặp lại điều mình vừa nói không?” Thất trưởng lão vội hỏi, các trưởng lão khác cũng nhìn Bạch Văn Khiêm bằng ánh mắt tò mò.

Bạch Văn Khiêm xoa hai tai đỏ rát của mình một giây rồi nói: “Trong không gian mà chúng ta sinh sống, có hai loại thiên địa chi khí. Một là huyền khí mà chúng ta vẫn thường hay dùng để tu luyện. Hai là... Linh khí.”

Vừa nhắc tới hai chữ “Linh khí”, các trưởng lão đồng loạt nhìn nhau, hình như ai cũng vỡ lẽ chút gì đó thì Bạch Văn Khiêm lại giải thích tiếp.

“Nếu độc đó có tác dụng với huyền khí thì chi bằng ta hãy thử chuyển đổi huyền khí trong cơ thể thành linh khí.” Bạch Văn Khiêm lôi ra một tấm giấy lớn, trên đó có vẻ một pháp trận hình thù tương tự như cái ở trong phòng của Vân Tuyết Mai.

Hắn giải thích: “Đây là trận pháp hoán đổi giữa linh khí và huyền khí do người của chúng ta ở Đại Thanh nghiên cứu. Bọn họ đã thành công chuyển hóa huyền lực trong người.”

“Thật sao, đưa ta xem thử.” Quốc Hưng quân chủ nói. Một trưởng lão lập tức lấy bản vẽ dâng lên cho ông. Mọi người cùng nhìn vào bản vẽ pháp trận.

“Trận pháp thật tinh diệu, kết hợp giữa tụ huyền trận và loại trận pháp kỳ lạ nào đó.” Lão phương trượng vuốt râu vừa xem xét vừa nói.

Hoài Nam Vương chú ý tới trọng điểm, ông phe phẩy chiếc quạt, nói: “Tiểu Khiêm, con có thật sự chứng kiến người đó cải tạo huyền khí không? Việc này liên quan tới tính mạng của quân chủ đấy, không phải là lí thuyết suông.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Bạch Văn Khiêm, họ thấy ánh mắt hắn cực kỳ tự tin, lập tức trả lời: “Ta chắc chắn. Quân chủ, ngài đã giao chiến với con thuồng luồng kia, ngài có nhớ đặc tính đặc biệt nhất của nó không?” Bạch Văn Khiêm quay sang hỏi Quốc Hưng quân chủ.

Ông nằm trên ghế đệm, sau một giây suy nghĩ lại cảnh tượng ấy thì trả lời: “Sức mạnh tái sinh. Dù ta có đâm vào tim, có chặt đầu, có đánh nát thân thể nó bao nhiêu lần thì nó cũng có thể phục sinh.”

Các trưởng lão, những người khác không có mặt ở đó nên hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể nghe giải thích.

Bạch Văn Khiêm gật đầu, hắn đã đoán đúng rồi, vậy thì chỉ cần nói ra câu cuối thôi: “Vân Tuyết Mai, người đã chuyển đổi thành công huyền khí sang linh khí. Nàng ấy có thể sử dụng linh lực giết chết những con tà linh triệt để, khiến chúng không thể hồi sinh.”

“Thật sao, nó thật sự mạnh đến thế sao?” Quốc Hưng quân chủ kinh ngạc nói, bỗng nhiên ông phun ra một ngụm máu.

“Quân chủ...”

“Quân chủ...”

“Hoàng huynh...”

“...”

Quốc Hưng quân chủ vỗ ngực, thở dốc liên tục. Ông nghiêm mặt nói: “Hay thiết lập trận pháp đó đi, dù sao cũng chết, chi bằng ta thử nghiệm một phen.”

Các trưởng lão chuyên về pháp trận lập tức cầm bản vẽ đi bố trí. Tam trưởng lão thì nhéo tai Bạch Văn Khiêm lôi ra ngoài.

Bạch Văn Khiêm như nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói vọng vào trong: “Quân chủ, tu vi của ngài là Hóa Liên, sọ rằng sẽ mất ít lâu mới có thể hoàn tất chuyển đổi.”

“Ừm.” Quân chủ cười nhạt, quay sang Hoài Nam Vương, nói: “Quốc gia tạm thời giao cho đệ rồi.”

Hoài Nam Vương phe phẩy cái quạt, nói: “Hoàng huynh cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, mọi sự có ta lo rồi.”

Quốc Hưng quân chủ lại quay sang Bạch gia chủ đang chuẩn bị bước ra ngoài, nói: “Bạch huynh, dù cho hành động của hắn có như thế đi nữa nhưng hắn cũng từng cùng chúng ta vào sinh ra tử, ta hi vọng huynh sẽ giơ cao đánh khẽ.”

Bạch Thiên Ân rít mạnh điếu thuốc rồi quăng xuống đất, ông đẩy gọng kính lên cao, nói: “Dù sao đó cũng là quá khứ rồi, Mai Hạo Nam này không còn là Mai Hạo Nam của năm đó nữa.”

Nói xong ông rời đi cùng các trưởng lão.

Quốc Hưng quân chủ nằm trên đệm thở dài. Ông hoài niệm lại hình ảnh tuổi trẻ năm xưa, lúc ông, Bạch gia chủ và tông chủ Mai Hạo Nam cùng sát cánh bên nhau. Ông không thể nhớ rõ, từ lúc nào mà ông ấy lại tách biệt khỏi bọn họ.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.