Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 239: Chiến Tranh (6)

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

Những quân lính Hưng Nam trấn thủ ở tuyến đầu với Hắc Vực, ngày đêm canh gác, ngày đêm tu luyện, có lúc thì đối phó đám binh lính Thịnh Thế, Hoa Điêu đến gây sự, cuộc sống vô thường cứ thế trôi qua từng ngày, cho đến sáng sớm hôm nay.

Rầm! Chỉ huy Hưng Nam của bọn họ bị một đám lính từ hai quốc gia kia trấn áp ra giữa sân.

Hắn bị đập đến mức khuôn mặt bầm dập, miệng chảy máu không ngưng, nằm bệt dưới đất.

“Lũ khốn, chúng mày muốn làm gì?” Hai ba cậu lính Hưng Nam trẻ tuổi không nhịn được quát lớn, xông tới định ăn thua đủ với đám lính kia.

“Chạy đi mọi người, chạy về Hưng Nam... Tất cả chạy mau...” Viên chỉ huy ấy cố gắng gượng bật thốt ra câu nói cuối cùng, máu từ miệng loang lỗ trên đất.

Phụt! Một ngọn giáo xuyên thẳng qua gáy viên chỉ huy Hưng Nam. Hình ảnh này khiến cho đám lính trẻ tuổi Hưng Nam kinh hãi mà dừng chân.

Sau khi giết xong viên chỉ huy của Hưng Nam, bọn lính Thịnh Thế và Hoa Điêu quát to: “Phàm là người Hưng Nam, giết sạch cho ta.”

Quân lính tứ phương ào ạt ập tới, những tay lính lâu năm của Hưng Nam cắn răng, quay sang bảo với đám lính trẻ tuổi: “Mau, bằng mọi giá chạy về Hưng Nam, thông báo cho quân chủ.”

Quân đội phía Hưng Nam phái ra những binh sĩ lão luyện chặn hậu, để cho một vài người rời đi, dưới tường thành lâm vào hỗn chiến khốc liệt, khói lửa ngập trời, tiếng người gào thét phẫn nộ.

Những người lính Hưng Nam ngày đêm bảo vệ biên giới giữa Thiên Ngân đại lục và Hắc Vực, đã trở thành nơi khai đao đầu tiên của đội quân Tần Bá Nhật.

Ở cánh rừng bên ngoài lãnh thổ Hưng Nam...

Những người nông dân đang được những binh lính hộ tống vào thành.

“Biết gì không? Ta nghe nói lại sắp có chiến tranh rồi.”

“Thật sao?”

“Ta cũng vậy, nghe phong phanh từ phía quân lính.”

“Là Hắc Vực tấn công sao?”

“Hình như là thế, nghe họ nói quân lính ở các đơn vị khác cũng tăng lên nhiều lắm.”

“Kệ đi, không phải là chuyện phàm nhân chúng ta có thể nói được.”

“...”

Tiếng xì xầm to nhỏ của các nông dân xen lẫn những tiếng đôn thúc của các binh lính.

Tại hoàng cung Hưng Nam, một đám quan lại che chắn trước cửa phòng của Quốc Hưng quân chủ, đám khác thì chực chờ ở bên ngoài, hai bên đấu khẩu qua lại.

“Lão Dược, xem ra ông vẫn cố chấp nghĩ rằng quân chủ còn sống nhỉ?” Lão già Mộc Hoài Nghĩa cầm đầu nhóm quan lại này, mong muốn xông vào trong.

“Lời lão nói quá hoang đường, quân chủ sao có thể mất được chứ. Nhưng kể cả ngài ấy có mệnh hệ gì đi chăng nữa, thì trước đó ngài ấy đã ra lệnh cho ta canh giữ nơi này, Mộc gia chủ, ngài đây là định tạo phản!” Lão Dược là hoạn quan canh giữ nơi đây và cũng là trung thần của Quốc Hưng quân chủ.

Lão biết Quốc Hưng quân chủ không có con cái, Hoài Nam Vương chỉ là một vương gia tiêu dao nhàn rỗi không màng chính sự. Một khi ngài ấy có mệnh hệ gì, những kẻ lăm le vị trí này chắc chắn sẽ trỗi dậy.

Lão Dược nhìn khí thế của những kẽ phía trước này, thì phỏng đoán tình hình của quân chủ ở Hoa Điêu có thể rất không tốt, sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

“Ha ha, tạo phản sao, quân chủ không rõ sống chết, quốc gia không thể một ngày vô chủ, ta đây là đang giữ trật tự cho Hưng Nam.” Mộc Hoài Nghĩa cười lớn.

Lão già đi bên cạnh Mộc gia chủ là Lãnh Cơ Hàn, Lãnh gia chủ lên tiếng: “Nếu đạo bất đồng, tranh luận cũng vô ích. Bay đâu, giết lão, vô đó lấy Quốc Ấn cho ta.”

Nhóm người đồng loạt xông lên, trên người thả ra khí tức Hồng Liên ngũ, lục tinh trong khi đó bên phía giữ cửa, huyền sư mạnh nhất là lão Dược cũng chỉ là Hồng Liên tam tinh, bọn họ chắc chắn sẽ bị giết.

“Trường Sa Thổ Vực.”

Một giọng nói vang lên, sàn đất phía dưới đám người định xông lên kia biến thành bãi cát lún, kéo chân bọn họ xuống. Cát này không phải loại bình thường mà thuộc loại siêu dính, bảm chặt lấy thân thể, dù họ có dùng sức vẫy hay huyền lực cũng không cách nào thoát được.

Riêng hai tên gia chủ Lãnh gia và Mộc gia đã phản ứng nhanh chóng mà nhảy ra khỏi chỗ đất đó.

“Ta thực sự rất thất vọng, Hưng Nam ta chưa từng bạc đãi các người.” Hoài Nam Vương dần lộ diện, thân hình mập mạp quen thuộc cùng với cây quạt hay phe phẩy che mặt xuất hiện trước mắt làm Mộc Hoài Nghĩa và Lãnh Cơ Hàn kinh hách.

“Hoài Nam Vương.” Cả Lãnh gia chủ và Mộc gia chủ bật thốt lên.

“Thật không biết ngươi dùng trận pháp gì để giam chân chúng, nhưng ngươi dám xuất hiện trước mặt chúng ta là một sai lầm rồi.” Lãnh Cơ Hàn nở nụ cười lạnh lẽo. Hai lão già ấy cùng phát ra khí tức của Tử Liên cửu tinh.

Khí tức của Tử Liên cửu tinh mạnh mẽ đè ép, làm những binh lính, huyền sư dưới Tử Liên khó thở, có kẻ không chịu được liền ngất đi.

“Hoài Nam Vương, ngài hãy chạy đi, nếu quân chủ có chuyện ngài mới là người nắm giữ Hưng Nam hợp pháp.” Lão Dược vội vàng che chắn trước người Hoài Nam Vương, lão đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.

“Lôi Long.”

“Hỏa Phạt.”

Một đạo lôi quang long dạng và hỏa pháo phóng về phía đám người này, trước hai Tử Liên cửu tinh, bọn họ hoàn toàn không có cửa thắng.

Khi hai đạo công kích sắp va chạm vào đây thì Hoài Nam Vương kẻ một đường quạt, đánh nát hoàn toàn công kích của hai lão.

“Không thể nào, sao ngươi có thể...” Cả hai ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoài Nam Vương, không chỉ họ mà cả lão Dược cũng mở to mắt nhìn thân ảnh mập mạp.

Ông không để ý cái nhìn của hai lão già kia mà đặt tay lên vai lão Dược, tiến lên phía trước, nói: “Lão đừng lo, hoàng huynh ta chưa có chết đâu... Lão nên lùi lại đi, chỗ này để ta.”

Nói rồi, cả người ông phát ra quang khí tử sắc, là màu khí của cường giả Tử Liên. Hơn nữa nó còn nồng đậm hơn hai gia chủ già kia, có các tia đỏ ẩn hiện.

“Ngươi...” Lãnh Cơ Hàn không thể tin vào mắt mình.

“Ngươi vậy mà lại là nửa bước Hóa Liên.” Mộc Hoài Nghĩa trợn mắt nhìn Hoài Nam Vương, khí tức đỏ nhạt đó, không sai được, Hoài Nam Vương đã tiệm cận Hóa Liên rồi.

Lão Dược ở phía sau nhìn bóng lưng mập mạp này. Lão cũng không thể tin được, một vương gia ăn chơi nhàn rỗi thế này mà lại sắp chạm đến cảnh giới Hóa Liên, cảnh giới mà chỉ mỗi Quốc Hưng quân chủ ở Hưng Nam này bước tới. Chẳng lẽ bấy lâu nay những biểu hiện của ngài ấy để che mắt mọi người thôi sao?

“Hà hà, hi vọng hai vị sẽ cho ta được chút cảm giác nào đó để trùng kích Hóa Liên. Ta thật mong đợi.” Hoài Nam Vương vẫn giữ nụ cười thiện ý trên mặt, phe phẩy cái quạt một cách vô tư như thể cả hai lão già Tử Liên cửu tinh trước mắt chỉ là một thứ giải trí nào đó.

Hoài Nam Vương ra tay, tiên hạ thủ vi cường.

Trong khi đó, ở một quán rượu ngoài hoàng cung, xác chết của những cảnh vệ, tỳ nữ ở khắp ngóc ngách. Những con yêu thú cũng không tránh khỏi kết cục tương tự, chết trên nền đất lạnh. Điểm đặc biệt nhất của những cái xác này là ở chỗ sâu trong thân thể họ, nơi đó hoàn toàn mục rỗng, đến nguyên hồn cũng không còn.

“Không không, xin tha mạng.” Một tỳ nữ bị một kẻ có thân thể to lớn bóp cổ, nâng lên khỏi đất.

Gã đó há miệng ra, luồng khí như ẩn như hiện từ trong người tỳ nữ ấy bay ra, chui vào miệng gã. Khi luồng khí ấy đã hoàn toàn bị nuốt trọn, tỳ nữ giống như những thân xác kia, trở thành một thứ trống rỗng.

Gã ta vứt thân xác tỳ nữ xuống đất, nhìn xung quanh. Ánh mắt gã hiện lên những đường vân kỳ dị làm gã có thể thấy rõ một trận pháp ẩn được đặt trên kệ rượu.

Gã lập tức nhỏ máu vào nó, trận pháp dưới chân xuất hiện. Nhưng dường như huyết dịch không ăn khớp, làm gã bị dịch chuyển tới đâu đó.

Gã bị dịch chuyển tới một nơi mà có rất nhiều lính gác, họ đang canh giữ một cánh cửa lớn. Một giọng nói ma mị vang vọng trong đầu: “Chính là nơi này, ta cảm thấy khí tức của hỏa linh ở sau cánh cửa đó, rất có thể đó là thứ chúng ta đang tìm.”

“Ngươi là ai?” Một lính gác phát hiện có người xâm nhập, lập tức quát lên. Ngay sau đó hắn bị một mảnh cây xuyên qua đầu, đột tử.

Những người lính kia lập tức bao vây gã, gã bắt đầu đồ sát toàn bộ bọn họ...

Khi đã huyết tẩy toàn bộ lính canh, gã bắt đầu tiến tới cánh cửa. Đột nhiên từng tiếng “bừng bừng” từ xa vọng tới.

Có hàng chục chiếc xe phi đến, có một chiếc xe đỏ chót đứng trước tất cả. Trong chiếc xe đó, Bạch gia chủ Bạch Thiên Ân thong dong bước xuống.

Ông mặc bộ vét đen, sơ mi trắng, đeo kính đen, thắc cà vạt rất có khí thế của một người đàn ông trầm tĩnh. Ông từ tốn đốt điếu thuốc trong miệng, rít một hơi, nhìn bóng lưng ấy, nhả khói ra nói:

“Mai Hạo Nam, chậc chậc... Làm bạn cũ của ông là nỗi ô nhục nhất của ta.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.