Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 256: Giao dịch

Tiểu thuyết gốc · 2866 chữ

Thành trì phía đông bắc Hưng Nam, cuồng phong phong tỏa không trung, gió lốc mịt mù.

Những đạo phong nhận của Thịnh Thế quân chủ chuyển hóa thành hình thù nguyệt liễm sắc bén, giáng xuống phía dưới. Nó cắt qua tường thành vững chắc như cắt bùn, phá huỷ những trụ súng phía trên tường thành, tường thành không chịu nổi liền sụp đổ.

A... a...

Từng nhóm lính trên thành bị miểu sát tại chỗ. Phía đông bắc này, lính thủ thành hơn bảy phần là phàm nhân, chỉ có một số huyền sư chỉ huy và Bạch gia chủ, tứ trưởng lão Bạch gia là lực lượng nòng cốt.

Bọn họ đã chống đỡ đợt tấn công từ Thịnh Thế hơn nửa canh giờ. Tiếc là không như Hoa Điêu quân chủ vốn luôn chú ý an toàn, Thịnh Thế quân chủ là một kẻ ham mê chiến đấu, hắn đã đích thân lên tuyến đầu, dùng một kích huỷ đi nhiều trụ súng khiến cho thế thủ bị bẻ gãy, đội quân chiến sĩ Thịnh Thế thiện chiến tràng vào thành giết chóc.

Tình thế nơi đây hết sức nan giải khi người đứng đầu của họ là Bạch gia chủ và Hoài Nam Vương đang bị Thịnh Thế quân chủ khóa chặt, không thể đưa ra mệnh lệnh xuống bên dưới dẫn đến hỗn loạn, tứ trưởng lão ngày thường chỉ mê sáng chế, đâu thể hiểu quản lí quân sự...

“Thiên Tinh Tọa Lạc.”

Hoài Nam Vương sử dụng ma pháp hiệu triệu những khối đá nứt ra từ thành trì, đánh về phía đạo quân Thịnh Thế.

“Phong Tập.”

Thịnh Thế quân chủ hiệu triệu phong tập đánh nát toàn bộ đá tảng trước quân mình thành trăm mảnh. Hai nguyên tố giao thoa tựa như hai người trực tiếp tiếp xúc, khiến cho khí tức Hóa Liên trong người Hoài Nam Vương đột ngột tăng cao.

“Chết tiệt, tại sao lại lựa lúc này đột phá?” Hoài Nam Vương nghiến răng, ông đã mường tượng ra cảnh mình đột phá Hóa Liên có bao nhiêu vinh hiển, vạn chúng chú mục, thế nhưng không phải là tình cảnh này. Hoài Nam Vương buộc phải áp chế luồng khí đó xuống, ngăn không cho cơ thể bế quan lúc này.

“Vạn Thạch Phong Bế.” Dưới ý niệm của Bạch Thiên Ân, những hạt vụn bị Thịnh Thế quân chủ đập vỡ tập trung quanh người hắn, bao vây khóa cứng cơ thể.

Bạch Thiên Ân nhìn tình cảnh chém giết bên dưới mà cắn răng, hiện tại tình hình vượt ngoài phỏng đoán của tam gia rồi, Thịnh Thế quân chủ đã coi nhẹ an nguy mà xông lên tuyến đầu, phá vỡ phòng tuyến vốn có thể thủ vững một, hai ngày của bọn họ.

Ông liếc qua chỗ Hoài Nam Vương, lúc nãy có hơi bất ngờ khi chứng kiến tu vi thật sự của Hoài Nam Vương. Không ngờ Hoài Nam Vương lại có bản lĩnh che giấu tu vi của mình suốt nghìn năm, ngoài quân chủ ra thì coi như là đệ nhị cường giả của Hưng Nam rồi. Thế nhưng một bán Hóa Liên và một Tử Liên cửu tinh sao có thể là đối thủ của Hóa Liên chân chính được.

“Tam ca thật keo kiệt, phải chi huynh ấy để lại cho ta chút 'con nghiện' là tốt rồi.” Bạch Thiên Ân vừa thở dài lẩm bẩm.

Hoài Nam Vương nghe được, lập tức truyền mật âm: “Bạch huynh, những viên thuốc huynh đưa ta đã để cho hai lão già kia phục dụng, để bên dưới kia. Nếu huynh định thi triển thuật pháp kia thì nhanh lên.”

Nghe thế ánh mắt Bạch Thiên Ân sáng lên, một loạt những ý tưởng lóe lên trong đầu mình. Bạch Thiên Ân lập tức đọc khẩu quyết lạ cho Hoài Nam Vương, nói: “Vương gia, chút nữa ta ra hiệu ngài lập tức thi triển pháp quyết này.”

“Hà hà, phong và thổ là nguyên tố tương khắc tương sát, thế nhưng các ngươi quá yếu, chút giam cầm này sao có thể làm khó ta.” Cuồng phong quanh người Thịnh Thế quân chủ nổi lên, phá tan ma pháp trói buộc của Bạch Thiên Ân.

“Cơ hội.” Nhân lúc điểm mù xuất hiện, Bạch Thiên Ân lập tức giương súng lục ra, nả một phát súng vào huyệt thái dương của Thịnh Thế quân chủ.

Bang!

Viên đạn bay với tốc độ cực nhanh, thế nhưng nó chỉ làm vỡ được lớp khí ẩn hiện quanh người Thịnh Thế quân chủ.

“Ồ, vũ khí quái lạ kia lại có thể làm huyền lực hộ thể của ta sức mẻ.” Thịnh Thế quân chủ cầm lấy viên đạn kia lên nhìn, đòn tấn công vừa rồi khiến hắn bất ngờ, xen lẫn chút hứng thú. Cường giả đạt tới cảnh giới Hóa Liên sẽ học được một loại công pháp hình thành huyền lực hộ thể bên ngoài, muốn ám sát bọn họ còn khó hơn cả lên trời. Thế mà vừa rồi thứ này lại gây ra cho hắn một cảm giác nguy hiểm tính mạng.

Ngay khi hắn quan sát thật kỹ thì thấy trên viên đạn có khắc phù chú.

Bùm!

Viên đạn phát nổ, tạo thành luồng khói mờ trên trời.

“Vương gia, hãy nhanh chóng thi pháp.” Bạch Thiên Ân nói xong thì phi xuống phía dưới, nơi đặt hai lão gia hỏa Lãnh gia và Mộc gia. Hoài Nam Vương vừa lúc ghi nhớ pháp quyết, không chần chừ mà thi triển ma pháp, mặc kệ công hiệu của nó.

“Hệt như Hoa Điêu quân chủ đã cảnh báo, Bạch gia các ngươi thật sự làm ta ngạc nhiên.” Âm thanh trong khói mờ vang lên...

Vù... Khói mờ tản đi, để lộ thân ảnh Thịnh Thế quân chủ với những thương tích thô sơ bên ngoài. Rõ ràng hộ thể Hóa Liên quá cứng cáp, vụ nổ vừa rồi không đủ để làm bị thương hắn.

“Thân là Hóa Liên, lại bị một Tử Liên cỏn con gây ra chút thương tổn, thật sự quá mất mặt rồi.” Thịnh Thế quân chủ đã thật sự tức giận, gió lốc quanh người xạm đi, trở nên điên cuồng, ác liệt hơn.

Bỗng hắn thấy binh sĩ của mình phía dưới có điều bất thường, nhóm thì nằm rạp xuống mặt đất như có thứ gì đè lên người, nhóm thì dính vào nhau như keo.

“Cái quái gì thế này, sao cơ thể ta lại nặng vậy?”

“Ta không thể di chuyển được...”

“Nặng quá...”

“Tại sao chúng ta lại bị dính vào nhau?”

“Mau thả ra, đừng có dính ta nữa...”

“...”

Thịnh Thế quân chủ để ý kỹ thì thấy Hoài Nam Vương đang đứng niệm pháp chú, khả năng rất cao tình hình hiện tại xuất phát từ đây.

“Triệu hồi chi thuật, khởi.”

Bạch Thiên Ân điều khiển hai lão gia hỏa kia vẽ pháp ấn lên quyển trục trước mặt mình.

“Xích Diệm Thử Tinh.” Những con chuột với bộ lông đỏ như lửa ở tứ phương tám hướng tràn tới...

“Kim Sa Hạt Tử.” Đội quân chiến sĩ của Thịnh Thế đã bị bao vây bởi chi chít sinh vật màu tựa cát vàng trên mặt đất, chúng là những con bọ cạp kịch độc...

Hai loài này vô cùng khát máu ở Yêu Hung, một cú cắn của chúng chứa kịch độc đủ để giết chết huyền sư Thanh Liên, cũng có vài Hồng Liên bị chúng cắn mà sinh mệnh lực lụi tàn.

Thịnh Thế quân chủ nghiến răng, nọc độc trong người bọn chúng chứa thành phần chế thành kịch độc khắc tinh của huyền sư, Hưng Nam quân chủ cũng vì độc đó mà bỏ mạng. Khuôn mặt hắn trầm xuống: “Xem ra ta chưa dốc đủ lực, để các ngươi muốn làm gì thì làm...”

“Ha ha, mạng của hai chúng ta đổi được bao nhiêu binh sĩ ở đây, thật sự rất đáng giá.” Dưới kính đen, ánh mắt Bạch Thiên Ân vô cùng vui sướng.

Những viên đạn bắn ra trước đó đều làm từ loại quặng đặc thù, khi có ai động niệm đúng pháp chú sẽ làm chúng phát ra từ trường cực mạnh, hút lấy những binh sĩ mặc thiết giáp kia lại với nhau. Bọn họ không thể động đậy, chỉ mặc cho những sinh vật kia từ từ nhấm nháp cơ thể.

Bỗng nhiên thiên dẫn dị tượng, ánh chớp ẩn hiện tầng mây ở ngay trên đầu bọn họ, mặt đất có chút chấn động, huyền khí xung quanh như bị mê hoặc, không ngừng lưu chuyển tới nơi này, mà những điều này đều là do Hoài Nam Vương mang tới.

Bạch Thiên Ân kinh hãi nhìn Hoài Nam Vương, ánh mắt xen lẫn mừng rỡ lẫn tiếc hận: “Không thể nào, ngài ấy định đột phá Hóa Liên?”

Hóa Liên và bán Hóa Liên, dù chỉ cách một bước nhưng như trời và đất. Từ xưa đến nay đã có rất nhiều bán Hóa Liên thất bại trước ngưỡng cửa này, thế nhưng Hóa Liên chi lực xung quanh Hoài Nam Vương lại rất nồng đậm, khả năng trùng kích thất bại là không thể nào.

Giống như bốn quân chủ, Hóa Liên là đại diện cho sức mạnh của cả một quốc gia, sinh mạng của Hoài Nam Vương lúc này thậm chí còn trân quý hơn cả đạo quân chiến sĩ Thịnh Thế trước mắt.

“Tại sao lại vào lúc này chứ?” Hóa Liên chi lực mạnh thế, hẳn Hoài Nam Vương đã kiềm nén khá lâu, nếu không bế quan thì cơ thể sẽ dẫn đến quá độ, kinh mạch chịu tải không kịp thích ứng sẽ dẫn đến bạo thể, chết trước khi thành. Nhưng nếu bế quan...

Bạch Thiên Ân nhìn những chiến sĩ kia vì không còn Hoài Nam Vương niệm chú mà có thể động cơ thể lại, bọn chúng chém giết những sinh vật mà ông gọi ra, sau đó sẽ toàn lực nhắm vào hai người.

“Phải làm sao để ngài ấy thoát thân đây?” Trong đầu Bạch Thiên Ân rối như tơ vò thì Hoài Nam Vương hét lên đau đớn: “Không chịu nổi nữa.”

Cơ thể Hoài Nam Vương theo bản năng cầu sinh lập tức nhập thiền, chủ trương bế quan ngay trên không, mặc kệ những ánh mắt như lang như hổ bên ngoài.

“Ha ha, không ngờ quân chủ của các ngươi đã có người kế tục. Chỉ đáng tiếc ý trời đã không hướng về các ngươi rồi.” Thịnh Thế quân chủ cười lớn.

Chiến sĩ Thịnh Thế thế công như thủy triều vô tận đổ dồn về phía bọn họ, Bạch Thiên Ân cắn răng, tay nắm chặt thành quyền. Chỉ sau vài giây, ánh mắt dưới kính đen lóe lên, như hạ quyết tâm nào đó.

Ông ngửa đầu lên không trung, hướng về Thịnh Thế quân chủ quát lớn: “Quân chủ bệ hạ, làm một giao dịch đi.”

Thịnh Thế quân chủ nghe thấy tiếng nói của Bạch Thiên Ân thì nhíu mi: “Hửm, giao dịch? Hưng Nam các ngươi còn gì quý giá đáng để giao dịch với ta, nếu là mỏ quặng thiết thì đợi ta chiếm được Hưng Nam thì liền của chúng ta rồi.” Chiến sĩ bên dưới vẫn không ngừng tràng vào...

Trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, xung quanh Bạch Thiên Ân như điềm tĩnh lại, ông đẩy gọng kính lên, nói vọng: “Quả thật mỏ quặng là chưa đủ thành ý, thế nhưng hãy xem đây là thứ gì?”

Bạch Thiên Ân lấy trong không gian ra một vật, vật ấy vừa xuất hiện mang theo ánh kim chói lóa toàn bộ tất cả.

“Đó là...” Thịnh Thế quân chủ mở to mắt nhìn, tim không tự chủ đập thình thịch, cơ thể có phần hơi run...

“Binh khí đó...”

“Là tiên khí...”

“Không thể nào, tiên khí trong truyền thuyết lại có thật?”

“Trời ơi, Hưng Nam vậy mà lại có binh khí cấp tiên sao?”

“...”

Trong quân ngũ của Thịnh Thế đều có ít nhiều vị xuất thân từ luyện khí sư, vừa nhìn thoáng qua liền có thể chẩn đoán. Chẩn đoán của họ làm tứ phương xao động...

“Của ta... Tiên khí phải là của ta...”

“Ta phải có được nó...”

“Nhanh lên, là tiên khí đấy...”

“...”

Kim quang chói lọi như mê hoặc nhân tâm, gợi lên sự tham lam của các chiến sĩ Thịnh Thế, tốc độ hành quân đánh vào nhanh hơn, điên cuồng hơn.

“Trật tự.” Uy áp Hóa Liên đánh xuống, chấn động toàn quân, không ai có thể nhúc nhích, đạo quân chục vạn nhân thủ cũng dừng bước...

Thịnh Thế quân chủ từ từ sà xuống, đi tới trước mặt Bạch Thiên Ân, khí thế Hóa Liên tỏa ra, Bạch Thiên Ân phải run rẩy chống đỡ. Thịnh Thế quân chủ không lập tức đoạt trường thương tiên phẩm đi vì hắn vẫn còn nghi ngờ gì đó, sau vài giây thu lại khí tức Hóa Liên, mở lời: “Thứ này... Là các ngươi rèn?”

“Thật tham lam. Thứ hắn muốn còn là luyện khí sư phía sau nữa. Thế nhưng ngữ điệu này là có thể thương lượng...” Bạch Thiên Ân nghĩ thầm, ông lập tức đáp lời: “Đây là đồ vật lưu truyền của gia tổ ta, Bạch Trung Quân, Hoa Điêu phát động chiến tranh với chúng ta vì thứ này.” Bạch Thiên Ân đeo kính đen nên Thịnh Thế quân chủ không thấy thật giả đằng sau đó.

“Hừm, ta đã tưởng gã đó chỉ là muốn thôn tính Hưng Nam, nhưng hóa ra lại vì kiện tiên phẩm này.” Thịnh Thế quân chủ nghĩ thầm. Tiên phẩm binh khí so với cả quốc gia như Hưng Nam mà nói còn trân quý hơn rất nhiều, bởi thế gian này đã không còn luyện khí sư nào đạt tới cảnh giới đó nữa.

Uy lực của cường giả nắm giữ tiên khí bạo phát hơn xa Hóa Liên rất nhiều, cả Tần Bá Nhật là triệu hồi sư với Lam Mao Tước cũng không phải đối thủ. Trường thương trước mắt này... là vô giá.

Thấy ánh mắt Thịnh Thế quân chủ có dị động, Bạch Thiên Ân lập tức bồi thêm: “Trường thương này được gia tổ yểm ma pháp, chỉ cần ta chết lập tức tự bạo.” Lời ông vừa nói khiến cho cảm xúc của Thịnh Thế quân chủ lắng xuống.

“Vị đó quả nhiên là thiên cổ kỳ tài, Hưng Nam các ngươi thật có phúc. Thế nhưng...” Thịnh Thế quân chủ liếc mắt về phía những chiến sĩ đã nằm xuống bên dưới, nói: “Các ngươi gây thương tổn cho quân ta nhiều như thế, thật có thể nghĩ rằng một kiện tiên phẩm là bù được?”

“Thành công rồi.” Ngữ âm này, chín phần là hắn đã ưng thuận, chỉ cần bồi thường thiệt hại quân lực là mọi chuyện xem như đã định.

Bạch Thiên Ân giơ tay ra phái trước, nói: “Ta dùng sinh mệnh mình tuyên thệ, Bạch gia chúng ta nguyện ý bồi thường cho gia đình của những chiến sĩ bị giết kia, nguyện ý cắt đi một nửa mỏ quặng của Hưng Nam cho bệ hạ, cả thanh trường thương này cũng sẽ thuộc về bệ hạ...”

Từ bàn tay của Bạch Thiên Ân truyền đến một tia liên kết mờ ảo nào đó với sinh mệnh, nghe thấy lời ông Thịnh Thế quân chủ liền nhếc môi, nói: “Lấy sinh mệnh tuyên thệ sao, ngươi đây là sợ ta trở mặt sau khi có tiên khí à.” Quả thật hắn đã có ý nghĩ như vậy...

“Cái gì với ta cũng nhẹ nhàng, chỉ duy có tâm phòng bị hơi nặng, nếu quân chủ bệ hạ tâm ngay thẳng thì sợ gì sinh mệnh tuyên thệ.” Bạch Thiên Ân đẩy gọng kính đen lên, bộ vét đen sơ mi trắng khoác bên ngoài làm tăng thêm cho nụ cười tự tin ấy.

“Ha ha, ta là quân chủ một nước, anh minh thần võ, việc tiểu nhân ấy ta không làm. Ta lấy sinh mệnh mình tuyên thệ, đội quân của ta sẽ rút lui, không làm hại đến tên kia thăng Hóa Liên, Thịnh Thế và Hưng Nam nước sông không phạm nước giếng ngày nào ta vẫn còn sống thì ngày ấy hai bên sẽ không có chiến tranh...”

Thịnh Thế quân chủ đưa tay ra, bàn tay truyền theo tia ẩn hiện, nói: “Thế nào, điều kiện này ngươi có chấp thuận?”

Ngoài điều kiện cuối thì mọi thứ đều hợp ý ông cả, ông cũng không thể siếc chặt thêm thỏa thuận nữa, đành vui vẻ nói: “Được.”

Cả hai cùng bắt tay, bản khế ước xuất hiện, trói chặt sinh mệnh của hai người. Kẻ nào vi phạm, sinh mệnh bạo nổ.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.