Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 258: Tấn công thành Văn Lang (3)

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

Trên bầu trời Hưng Nam, một linh hồn đỏ rực đang vượt qua tầng mây, phi hành với tốc độ cực nhanh. Hướng hắn bay đến là thành Văn Lang.

“Không được... Tên khốn... Không được làm hại con dân của ta...” Một giọng nói vang lên trong đầu linh hồn này.

Đổi lại chỉ có tiếng cười ghê rợn của hắn: “Thật không ngờ lĩnh vực của thú nhân kia lại có thể kích thích mảnh hồn phách cuối cùng này của ngươi, Tần Bá Nhật.”

“Tần Bá Nhật, đã nghìn năm rồi, nhờ có ta thì ngươi mới có thiên phú siêu việt, trở thành triệu hồi sư mạnh nhất hiện tại, đưa Hoa Điêu lên đỉnh cao của Thiên Ngân đại lục. Ta đã vì quốc gia này cống hiến nhiều như thế rồi, bọn chúng cũng nên hồi báo cho ta...”

“Hệ thống... Sai lầm lớn nhất của ta... Là câu thông với ngươi...” Giọng nói yếu ớt, trở nên bất lực vọng trong đầu linh hồn đỏ kia.

Linh hồn đỏ cười ghê rợn, nói: “Hà hà, phải rồi, là do bản tính không cam lòng làm kẻ yếu, không cam lòng để thua quân chủ Hưng Nam mà ngươi mới bị ta khống chế. Còn bây giờ...” Lực lượng linh hồn đỏ đột nhiên bạo phát, “Ta mới là Tần Bá Nhật...”

Luồng ý thức kỳ dị kia trong linh hồn đỏ đã biến mất. Hắn liếm môi một cái, phà một hơi: “Phải nhanh chóng đến chỗ quân hậu ôn nhu của ta rồi...”

Thành Văn Lang bị đội quân Hoa Điêu do Vân Giai Kỳ lãnh đạo tấn công, nàng ta nhắm vào nơi chỉ huy khiến tất cả trở tay không kịp, dẫn đến tử thương vô số.

Lúc này Vân Giai Kỳ đứng trước mặt Bạch Văn Khiêm bị trọng thương ngồi dựa cột đá. Khí tức của nàng ta, ánh mắt của nàng ta lạnh lẽo, không hề có hơi ấm con người...

Hắc khí lưu chuyển xung quanh Vân Giai Kỳ, gây ra cảm giác e ngại, sợ hãi cho xung quanh. Cảm giác này xuất phát từ sâu bên trong linh hồn, sự sợ hãi thuần túy, sợ hãi đối với cái chết, đối với sự ô uế...

Nàng ta vung tay, hắc khí xung quanh phóng về phía Bạch Văn Khiêm. Bình thường Bạch Văn Khiêm có thể tránh được, nhưng không hiểu sao đối mặt với thứ này cơ thể hắn không tự chủ sinh ra khủng hoảng, sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn truyền đến làm cơ thể tê liệt, không thể di chuyển, chỉ trơ mắt ra nhìn hắc khí kia bay đến.

“Phá cho ta...”

Mười tấm bùa xuất hiện trước mặt Bạch Văn Khiêm, đánh tan hắc khí kia.

Nhìn thấy những thân ảnh thân quen xuất hiện, Bạch Văn Khiêm không tự chủ mà khóc nức lên, như giải tỏa hết sự sợ hãi, khủng hoảng vừa rồi: “Hức! Mọi người...”

Một bàn tay gân guốc ấm áp đặt lên đầu hắn, quát lớn: “Tiểu tử thối, là đàn ông đổ máu chứ không đổ lệ, dạy bao nhiêu mày cũng trả lại hết cho cái thân già này rồi.”

Nghe tam trưởng lão, phụ thân hắn mắng mà hắn chẳng hề bực tức gì cả, thậm chí còn thấy ông mắng rất hay nữa. Bạch Văn Khiêm không nhịn được ôm lấy chân tam gia òa khóc. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã cảm thấy lưỡi liềm của tử thần đặt ngay bên cổ mình, nếu bọn họ không xuất hiện, hắn sợ rằng mình sẽ chết, một cái chết thật sự.

Tam gia đạp hắn một phát. Mặc dù lão không biểu hiện nhiều nhưng quả thật vừa rồi lão đã lên cơn đau tim nhẹ, vào cái khoảnh khắc mà đứa con trai này đối diện với tử thần.

Cả mười trưởng lão đều tề tựu. Màu trang phục trắng đen vừa làm nổi bật cảnh sắc xung quanh, vừa lấy xung quanh tô thêm điểm lạnh lùng, nguy hiểm của mười vị trưởng lão.

Bị nhìn chằm bởi nhiều Tử Liên như vậy, Vân Giai Kỳ không hề có chút sợ hãi, thậm chí nàng ta còn cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn một bữa ăn thịnh soạn.

“Hà hà, nhiều Tử Liên thế này có lẽ ta có thể đột phá Hóa Liên hôm nay cũng không chừng...”

“Lùi lại đi, tiểu tử thối...” Tam trưởng lão đứng che trước mặt Bạch Văn Khiêm, không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, có hai luồng khí đang đối nghịch, thôn tính lẫn nhau.

Ngay lúc Vân Giai Kỳ điều động Ma Hỏa, thì các trưởng lão tung ra mười lá bùa, bao vây nàng ta. Một vòng tròn bao phủ lấy Vân Giai Kỳ, những sợi xích từ các tấm bùa phóng ra khóa cứng tứ chi.

“Ta không phá được thứ này...” Vân Giai Kỳ bị sợi xích khóa cứng tứ chi, nàng ta điều động sức mạnh phá xích nhưng sử dụng càng nhiều, xích càng khóa chặt.

“Quả nhiên, ngươi đã bị ô uế...” Thất trưởng lão nhìn Vân Giai Kỳ bằng ánh mắt không hề thiện cảm. Các tấm bùa gia truyền từ thời gia tổ có tác dụng áp chế với yêu tà cực mạnh, yêu ma càng mạnh nó càng siết chặt.

“Thả ta ra, lũ cáo già...” Vân Giai Kỳ nghiến răng điều động tà lực, hắc khí đã phủ khắp bên trong, nhưng sợi xích vẫn không lay chuyển, thậm chí siết càng chặt hơn.

Các binh sĩ Hoa Điêu đang giao chiến thì thấy Vân Giai Kỳ bị bắt giam, một chỉ huy vội vàng quát lớn: “Các ngươi, qua bên kia giải cứu quân hậu.”

Hắn vừa dứt lời thì cường giả, binh sĩ Hưng Nam đổ dồn về hết bên này dưới sự chỉ đạo của Bạch Văn Khiêm.

“Ta chưa từng thấy bọn họ sử dụng những tấm bùa này, nói rõ ràng là Vân Giai Kỳ quá nguy hiểm. Vì vậy ta phải chặn ở đây, kéo dài thời gian cho bọn họ.”

Không có tà lực của Vân Giai Kỳ phụ trợ, tu vi của đám quân sĩ này bị giảm một bậc, tuy vậy số lượng chúng quá nhiều, gần năm trăm vạn binh sĩ. Bạch Văn Khiêm sợ rằng chưa đầy nửa khắc, bọn họ sẽ thất thủ.

Bỗng một thân ảnh đỏ từ trên cao phóng xuống nơi giam cầm Vân Giai Kỳ.

“Mọi người, mọi người có cảm thấy gì không?” Thất trưởng lão kinh ngạc hỏi.

“Ừm, hình như vừa có thứ gì đi vào trong thì phải...”

“Ta cũng vậy...”

“Không thể nào, làm gì có thứ gì có thể vào đó được...”

“Thật kỳ lạ, ta không thể nào thấy được, nhưng lại cảm nhận được nó...”

“...”

Ở một vực nhỏ trong không gian tinh thần của Vân Giai Kỳ, đây là nơi 419 cư ngụ, cả Vân Giai Kỳ cũng không thể nào đi vào không gian này. Thế mà giờ đây, trước màn hình lớn, một bóng hình đỏ tươi xuất hiện.

Một giọng nói rè rè vang lên: “Này này, ngươi là hệ thống nào, sao có thể vào được đây?” Khi nhìn thấy linh hồn đỏ này, khuôn mặt máy tính của 419 vô cùng kinh ngạc, xen lẫn chút sợ hãi, cảnh giác nhè nhẹ.

Linh hồn đỏ kia không hề để ý đến 419, hắn vẫn đang chìm trong cảm xúc bối rối, một giây sau thì bừng tỉnh, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha, ta nhớ ra rồi, cái gì mà hệ thống, cái gì mà Tần Bá Nhật chứ, ta vốn là Thần.”

Bỗng một luồng sóng vô hình quét qua linh hồn đỏ một lượt, nhìn những dòng chữ hiện lên sau đó khiến 419 phải kinh hãi: “Tàn hồn Chúa Quỷ...”

Tương tự 419, ngay sau khi linh hồn đỏ kia nhìn thấy thứ bên trong, ánh mắt lóe sáng dị thường: “Ha ha ha, không ngờ trong ngươi lại có thần vị, lại còn là thần vị hoàn chỉnh nữa. Thôn phệ ngươi rồi thì Xương Cuồng kia sẽ không còn đủ sức bảo trì ý thức nữa và ta sẽ trùng sinh ha ha ha ha...”

Có kẻ xâm nhập! Có kẻ xâm nhập!

Một ngọn hỏa diệm chảy rực thiêu đốt toàn thân linh hồn đỏ kia. Hắn chẳng hề làm gì, chỉ mặc mình bị thiêu đốt, thậm chí còn nhe hàm răng cười.

Linh hồn đỏ bị thiêu cháy hoàn toàn, trước mặt 419 không còn gì nữa. Lúc nó vừa thở ra một hơi thì...

Răng rắc! Răng rắc!

Màn hình của 419 dần nứt ra, cho đến khi vỡ thành vô số mảnh. Một viên pha lê lóe lên lam quang từ từ hiện ra, bị cánh tay đỏ bắt lấy.

“Ha ha, chỉ là một thần vị, thậm chí còn chẳng còn ký ức mà cũng vọng tưởng giết ta...”

Bỗng xung quanh bị bóng tối bao phủ, có hai con mắt âm tà nhìn chằm vào linh hồn đỏ kia. Nó hướng về linh hồn đỏ, há cái miệng sâu không đáy của mình ra.

Ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên hắn thông suốt mọi chuyện, ngay khoảnh khắc đó, hắn đã mường tượng ra được huyền cơ, rằng tất cả chỉ là một ván cờ. Nhưng tất cả đã quá trễ, chỉ còn lại âm thanh phẫn nộ, không cam lòng sau cùng.

“Xương Cuồng...”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.