Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 261: Bí mật của Xương Cuồng

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Trong không gian bóng tối vô định, từng tiếng nói khàn khàn vang lên giữa trung tâm: “Khặc khặc, kể từ lúc đó đã định ngươi là kẻ thua rồi, Yêu Mộc Tà Thần.”

Một linh thức khác xuất hiện, hình thể hắn chẳng khác gì Xương Cuồng, có điều không phải là ánh mắt thanh tỉnh mà là tà ác cực độ, tà khí dao động xung quanh.

Hắn nhìn đến linh thức của Xương Cuồng, xẹt qua chút phẫn nộ cùng không cam lòng, nghiến răng: “Không hổ là đệ tử của Phong Nha Chủ Thần, ngươi để Kinh Dương Thần Vương phục kích mình, dẫn đến độ kiếp thất bại chính là để quấy nhiễu khiến ta không thể nhìn thấy tương lai chi tiết.”

Xương Cuồng nhếch môi, cười nói: “Không sai, có điều ngươi lại làm ta có chút bất ngờ, chỉ dựa vào hình ảnh ít ỏi từ tương lai mà di dời lực lượng cho tên Cửu Lê nhất mạch kia, hại ta suýt nữa thì thua cuộc.” Hắn vừa nói vừa giơ tay, thần tích phát ra trói buộc hoàn toàn đối phương, từ từ giết chết linh thức của Yêu Mộc Tà Thần.

Yêu Mộc Tà Thần đã vô lực phản kháng, mặc tử vong nghiền nát linh thức chính mình. Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn hỏi một câu: “Vì sao? Nơi đây chỉ là vũ trụ bậc thấp, vì sao lại có kẻ mô phỏng được kiếm của người đó?”

Xương Cuồng nhìn Yêu Mộc Tà Thần dần tan biến, hà một hơi: “Ngươi nói Thuận Thiên Kiếm sao. Dù gì ngươi cũng sắp chết rồi nên cũng chẳng cần giấu gì... Nơi này, là cội nguồn của Luân Trầm, Linh Giới Chủ Thần. Ha ha, không ngờ đến nhỉ...”

Yêu Mộc Tà Thần nghe xong, dù có bất ngờ thì chỉ có thể vô lực thở dài. Xem ra số mệnh của hắn là chết tại nơi này, mưu đồ trăm vạn năm, cứ thế mà công cốc, bao nhiêu bí mật, nội tình tích lũy cũng theo sinh mệnh tan biến.

Cặp sừng dài trên cái đầu lớn treo giữa không trung bỗng mất đi, những sợi xích trói buộc trăm vạn năm qua cũng đến lúc mục nát, không bao lâu nữa hắn có thể thoát ra rồi.

Từ lúc linh thức của Yêu Mộc Tà Thần biến mất, xung quanh Xương Cuồng mới phát ra lục quang thanh tịnh, hắn như trở lại lúc ban đầu với bộ dạng thư sinh nhàn nhã mà không phải hình hài yêu ma kia.

Linh thức Xương Cuồng nhìn vào không gian bóng tối vô định, dù đã chiến thắng Yêu Mộc Tà Thần thế nhưng hắn lại chẳng mấy vui vẻ, có chút phiền não hiện lên sau ánh mắt.

“Sau khi Thần Thai của sư phụ dịch chuyển Thần Ngục khỏi nơi này, có lẽ đã hoàn toàn nhập luân hồi rồi, còn những sự việc kia nữa... Ây dà...” Xương Cuồng bụp mặt, cảm khái: “Linh Giới Chủ Thần, ngài lấy lại sức mạnh quá sớm, cục diện rối rắm này, làm sao mới phá đây?”

Theo như ván cờ đã bày bố, khi hắn lấy lại quyền làm chủ bản thân thì có thể thiết lập che giấu sát lực bình hành khủng bố kia khỏi chư thần, giúp cho Luân Trầm thuận lợi chuyển thế. Thế nhưng tính toán chu toàn bao nhiêu, vẫn xảy ra biến số, biến số này đã làm loạn toàn bộ ván cờ, thậm chí hắn còn chẳng biết nguyên do.

“Hầy! Lần này có lẽ không thể tránh khỏi một hồi thảm chiến rồi, nơi này có quá nhiều bí mật, tuyệt đối không thể để chư thiên xâm nhập.” Chư thiên đại chiến năm xưa vì bảo vệ nơi này mà hắn, Linh Tử, Thanh Giang, thậm chí là cả sư phụ đều đã hi sinh chính mình.

Ba người đều đã tan vỡ, dung nhập luân hồi. Chỉ riêng hắn, trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, vẫn tồn tại nơi này. Thật sự mà nói, có chút cô đơn...

Linh thức Xương Cuồng nhập lại cái đầu mình, tập trung toàn lực phá giải phong ấn. Cả không gian trở lại sự tĩnh mịch âm u...

Tại Hưng Nam lúc này, Quốc Hưng quân chủ khi được Chu Tước hoán vị, ông không hề biết rằng mình vừa cận kề cái chết, chỉ đứng đơ người nhìn Lĩnh Vực sụp đổ.

“Quân chủ, ngài thắng rồi...” Tam trưởng lão bay đến bên cạnh, cung kính nói.

“Quân chủ anh minh thần võ...”

“Hoan hô Hưng Nam, hoan hô quân chủ...”

“...”

Từng tiếng reo hò, mừng rỡ dành cho Quốc Hưng quân chủ, ông quay lại, nhìn những khuôn mặt quen thuộc nở nụ cười hạnh phúc, hồn nhiên như những đứa trẻ kia khiến ông cười một cách cảm khái. Chiến đấu vì bọn họ, hi sinh vì bọn họ, thật xứng đáng!

Bịch!

Bỗng một tiếng rơi làm tất cả chú ý. Trước mặt bọn họ là một nữ nhân nằm bệt dưới đất, đang từ từ đứng dậy. Đó là Vân Giai Kỳ, kẻ vừa gây ra khủng hoản cho bọn họ.

“Nàng ta còn sống sao?” Thất trưởng lão kinh hãi nhớ lại cảm giác lúc đó khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ.

Quốc Hưng quân chủ cũng cảm thấy bất ngờ, vì lúc đó rõ ràng ông đã đánh toàn lực, không còn cảm thấy sinh mệnh nàng ta dao động nữa, thế mà nàng ta vẫn sống ư?

Không chỉ ông mà những huyền sư kia đột nhiên nâng cao cảnh giác, nín thở, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.

Vân Giai Kỳ đờ đẫn từ từ lấy lại ý thức, nàng ta nhìn tất cả đang bao vây mình. Vân Giai Kỳ vội vàng kiểm tra lại cơ thể thì kinh hãi không thôi. Toàn bộ lực lượng, tất cả đều không còn, không chỉ thế, nàng ta còn không cảm nhận được tia huyền khí nào hết, đã trở thành một phế nhân rồi.

“419, ngươi có ở đó không, trả lời ta, nhanh đi, đây không phải lúc đùa...” Vân Giai Kỳ run rẫy gọi hệ thống của mình ở trong không gian tinh thần, thế nhưng không có hồi đáp, không chỉ vậy, nàng ta không còn cảm nhận được tà linh thuồng luồng trong người nữa rồi.

“Chết tiệt, trước mắt phải chạy khỏi đây đã.” Vân Giai Kỳ tính toán, vừa quay lưng thì một nắm đấm đã gần ngay mắt mình.

Bốp!

Vân Giai Kỳ bị người đấm ngã ra đất. Đó là Bạch Văn Khiêm, con trai tam trưởng lão.

“Hừ! Sau bao nhiêu sự việc ngươi đã gây ra, còn muốn chạy sao?” Bạch Văn Khiêm bẻ đốt tay, hừ lạnh.

Rẹt! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Rẹt...

Các trưởng lão Bạch gia rút súng ra, đồng loạt chĩa về phía Vân Giai Kỳ, sau đó những sợi dây leo từ dưới đất đâm lên, trói chặt Vân Giai Kỳ, một lớp đất xuất hiện bao phủ toàn thân Vân Giai Kỳ. Cơ thể nàng ta bị khóa chặt hoàn toàn, không thể di chuyển được.

“Hự... Thả ta ra, đám Hưng Nam chết tiệt...” Vân Giai Kỳ quằn quại, vùng vẫy đến mấy cũng không thể thoát ra được. Lúc này nàng ta đã mất toàn bộ sức mạnh, không hơn gì phàm nhân cả, sao có thể thoát được trói buộc của tu sĩ.

Pằng! Một phát súng vang lên.

“A...” Vân Giai Kỳ hét lên thảm thiết, nàng ta bị bắn ngay chân, lộ ra xương trắng, máu me bết bát.

“Thả sao, được, yêu nữ, ngươi sẽ được thả trong ngục giam của Bạch gia chúng ta.” Tam trưởng lão nhìn Vân Giai Kỳ bằng ánh mắt hận không thể lập tức một phát súng giết chết nàng ta. Thế nhưng lão hiểu một điều, trên đời này sống không bằng chết còn tệ hơn cả cái chết, lão tự hứa sẽ dùng mọi hình phạt mình có để dày vò nàng ta, trả thù cho bát đệ.

Biết mình không thể thoát được, Vân Giai Kỳ nhìn hàng trăm con mắt đổ dồn về mình, nghiến răng nói: “Đừng tưởng giết ta là xong. Ha, đội quân ma giới đang trên đường đến đây, huỷ diệt sẽ giáng xuống Hưng Nam các ngươi. Số mệnh của các ngươi đã tận rồi.”

“Bịt miệng nàng ta lại.” Tam trưởng lão ra lệnh, một vị trưởng lão khác triệu hồi thổ nguyên tố khóa chặt toàn thân Vân Giai Kỳ từ đầu đến chân.

Những người ở đây không biết ma giới là gì, thế nhưng Quốc Hưng quân chủ lại rất rõ, không chỉ vậy, ông còn biết một vài người còn đang tìm kiếm nơi đó.

“Chẳng lẽ là bọn họ sao?”

Bên lề: Chương 257.

Minh Hoa: Nói đi Địa Linh, rốt cuộc Quy Nguyên đang có âm mưu gì?

Địa Linh: (°⌣°) Chẳng lẽ ta lại nói thẳng rằng ngài ấy lập kế hoạch động trời chỉ để tán ngài sao?

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.