Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 262: Ma giới tấn công (1)

Tiểu thuyết gốc · 2844 chữ

Vù... ù... ù...

Gió lạnh trên biển thổi vù, lướt bên trên đạo quân hơn vạn người. Bọn họ hành quân, đạp lên trên mặt nước mà hướng đến đất liền.

“Thưa nương nương, đã thấy đất liền rồi ạ.” Tên quân sư bên cạnh Ma Hậu nhìn thấy đất liền từ xa thì mừng rỡ bẩm báo. Bọn họ đã hành quân trên biển gần một ngày rồi, lão ta có chút nhớ đất liền.

Ma Hậu tuy có nghe thấy lời bẩm báo, nhưng tâm trí bà lúc này lại nghĩ đến thứ khác. Bà ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó khi nhìn thấy Minh Hoa, cái cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ấy là gì chứ. Còn có, tại sao nữ nhi của U Lệ Ma Quân lại có dung mạo có vài phần tương đồng với bà ta và Ma Đế?

Bỏ qua những thứ đó, Ma Hậu đưa tay lên ngực mình, tiếng tim đập thịch vì vẫn còn sợ hãi. Sức mạnh mà Minh Hoa bạo phát lúc đó quá mạnh, một kiếm kia huỷ diệt cả một thế giới vốn đang tồn tại tốt đẹp như ma giới, một kiếm kia huỷ diệt toàn bộ sinh mệnh tại ma giới...

“Thực lực bậc đó, đã hoàn toàn vượt qua Thánh Tôn. Cường giả có thể huỷ diệt ma giới dễ dàng như thế, có thể là Thần trong sử sách rồi...” Ma Hậu đè xuống cảm xúc dao động kia. Bà ta thật sự muốn biết trong mười mấy năm qua, nữ nhi của U Lệ Ma Quân đã gặp được cơ duyên nghịch thiên gì mà tu vi khủng bố đến thế.

Ở trên lưng chiến tượng phía xa kia, có một thân ảnh đang nằm trên đó, vẻ mặt hắn mê mang mơ hồ, cơ thể rã rời, đó là Đình Phong. Sau khi thoát li khỏi Ma giới, tình trạng của hắn đã như thế rồi, bên ngoài chỉ như thiếp đi nhưng bên trong hắn mới thật sự là dày vò.

“Hủy diệt...”

“Nghiền nát tất cả...”

“Thôn tính tất cả...”

“Ăn...”

Những âm thanh bí ẩn cứ liên tục lặp đi lặp lại, không ngừng quấy nhiễu ý thức của Đình Phong, thế nhưng hắn lại vô lực chống chế.

Trong không gian ý thức tăm tối cùng những giọng nói bí ẩn kỳ lạ ấy, những hình ảnh mơ hồ đang từ từ hiện lên. Hình ảnh về thời đại hoang sơ xa lạ, cánh rừng phủ xanh bạc ngàn, núi non trùng trùng, bầu trời trắng tinh thơ mộng như tỏa hương thơm. Cảnh sắc thiên địa hòa quyện vào nhau, vừa tuyệt mĩ, lại có một chút mông lung huyền ảo...

Sự thanh bình chưa kéo dài bao lâu thì một bóng đen xé toạc một mảng trời, giáng xuống vùng đất này, một con mắt tà ác mơ ra nhìn vạn vật, thả ra tà khí. Nơi tà khí đi qua đất đai sạt lở, sông suối cạn khô, cây rừng lụi tàn... Nơi nó đi qua, sinh cơ không thể ươm mầm... Nơi nó đi qua, là huỷ diệt, là tai ương...

Tà khí vô tận bao phủ toàn bộ bầu trời và mặt đất, không còn tia sáng nào chiếu rọi. Nó đang lăm le nuốt chửng tất cả thì thiên địa nơi đây bắt đầu phản kháng, từng tia sét từ trời cao đánh xuống con mắt kia, gió thổi mạnh, tạo thành những vòi rồng vây quanh con mắt tà ác.

Sức ép từ lực lượng thiên địa đẩy lùi bóng đêm, những tia sáng bắt đầu lấp ló. Trong khoảnh khắc đó, Đình Phong thấy được một thân ảnh mơ hồ đứng giữa không trung. Thân ảnh đó phát ra bạch quang thanh thuần, kim long ẩn hiện xung quanh.

Đối với Đình Phong, hình ảnh này vừa lạ lẫm lại có chút gì đó quen thuộc mơ hồ, tưởng như hắn đã từng ở nơi này.

Người đàn ông đó đang triệu tập lực lượng rải rác từ thiên địa, cùng quyết chiến với con mắt tà ác kia một phen... Sau đó, hình ảnh trước mắt mờ dần, chỉ còn lại khoản không tăm tối.

Ý thức của hắn cũng dần dần tan biến, những hình ảnh ký ức ba mươi năm qua từ từ trôi đi, bao gồm cả những năm tháng thanh bình của tuổi trẻ và sự tranh đấu triền miên.

Đã có một giây sợ hãi thoáng qua, sợ hãi không biết mình là ai, sự tồn tại của mình vì điều gì và sợ hãi đối với chính bản thân mình. Thế nhưng sau đó hắn lại đón nhận nó một cách lạnh lùng, vô cảm.

Đình Phong ở bên ngoài mở mắt ra, một ánh mắt quái quỷ tà tính, một ánh mắt hoang dại, chỉ có đơn thuần là giết chóc, khí tức xung quanh cũng trở nên âm trầm, lạnh lẽo.

Miệng lẩm bẩm những âm thanh trong ý thức: “Ăn... Ăn hết tất cả...”

“Mau chóng sốc lại tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.” Lão quân sư quát to, âm thanh vọng khắp bên tai các binh sĩ ma giới ngay khi họ đổ bộ lên đất liền.

Trước mắt đoàn binh này là một thành trì lớn bảo vệ vùng đất Đại Hạ, sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Mặt trời gần lặng trên bầu trời Hoa Điêu, sau một ngày mệt mỏi, con người và vạn vật nghỉ ngơi. Những cỗ xe ngựa, xe bò cùng tất cả loại xe lưu thông trên đường bắt đầu thưa dần đi, những ánh đuốc từ các căn hộ thắp sáng chờ đợi màn đêm đen phía trước, bầu không khí tĩnh lặng dần bao phủ nơi đây. Trong cái sự yên tĩnh này, tại kinh thành Hoa Điêu vẫn là một mớ hỗn loạn.

Ngay sau khi Hoa Điêu quân chủ khởi binh chinh phạt Hưng Nam, có một vài quân sĩ An Lạc lén lút tập kích nơi này, bốn Tử Liên thủ hộ nơi này bị tập kích bất ngờ cộng thêm việc phải đối mặt với những yêu thú cấp bậc Tử Liên khiến bọn họ bị đánh lui liên tục, binh sĩ chạy loạn khắp nơi.

Khi nhóm người này gần đánh vào kinh thành thì Hoạn Vương Lãnh Hàn Phong đã kịp thời có mặt cứu nguy. Bên cạnh đó Lưu Vương Lưu Hoạt Khỏa kéo binh sĩ từ tiền tuyến về yểm trợ, đã thành công hợp lực bao vây đám quân sĩ An Lạc kia.

“Ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô gái lạ mặt.” Lãnh Hàn Phong nhếch môi cười ngạo nghễ, hướng về phía thiếu nữ hắc y cùng đoàn người bị bao vây. Dù lúc này Vân Tuyết Mai có bịt mặt đi nữa nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, Lãnh Hàn Phong lập tức nhận ra nàng.

Một tên Tử Liên bị yêu thú đánh bại trước đó, cậy vì có Hoạn Vương ở đây bèn quát lớn: “Đám An Lạc các ngươi mau bỏ hết vũ khí xuống.”

Tên Tử Liên khác chen ngang: “An Lạc cùng Hoa Điêu chúng ta nước sông không phạm nước giếng, rốt cuộc vì sao họ lại tập kích chúng ta? Thuộc hạ thấy có ẩn tình, xin nhị vị vương gia cho bắt giam chúng lại... Dụng hình tra khảo.” Bốn câu cuối cùng hắn vừa nói vừa nghiến răng, ánh mắt đầy lửa giận nhìn về đám người Vân Tuyết Mai.

Hai tên này vừa bị đánh thảm nhất, chỉ hận không thể xông lên hành hạ bọn họ một trận.

Đám hắc y nhân bị vây quanh đang trở nên căng thẳng, cầm vũ khí trên tay cũng có chút run run. Vân gia đại trưởng lão, Vân Kình ở phía sau nói nhỏ với Vân Tuyết Mai: “Nha đầu, một lát nữa ta và toán thứ nhất sẽ tấn công chỉ huy của chúng, con nhân lúc hỗn loạn hãy đột phá vòng vây, dẫn những người còn lại trốn vào trong bóng đêm.”

Vân Tuyết Mai có một giây chần chừ, sau đó nàng hít thở một hơi, cất lời: “Mọi người, buông vũ khí xuống đi.” Ở trong bầu không khí căng thẳng đến yên tĩnh này, một lời thì thầm cũng trở thành tiếng vang. Tất cả hắc y nhân đều nghe được lời nói của nàng, ai nấy đều kinh ngạc, quyết định này thật trái với tính cách thường ngày.

“Nha đầu, con...” Lão Vân Kình chưa kịp nói thêm thì Vân Tuyết Mai cắt ngang: “Phụ thân, người nhìn xung quanh xem, với quân đội hùng hậu thế này phản kháng có tác dụng gì chứ, chỉ thêm đổ máu vô nghĩa mà thôi.”

“Với lại...” Vân Tuyết Mai bỏ mạng che mặt ra, mặt đối mặt với Lãnh Hàn Phong. Dù cho lúc này bọn họ đang rơi vào tình cảnh ngặt nghèo nhưng ánh mắt đầy tự tin của Vân Tuyết Mai vẫn không suy giảm, hướng về phía Lãnh Hàn Phong, nói: “Nếu thật sự muốn tiêu diệt chúng ta, vương gia đã lập tức ra lệnh bọn họ ra tay rồi.”

Tên Tử Liên kia thấy dung mạo của Vân Tuyết Mai thì tâm xao động, có chút vượt quyền, nói: “Rất thức thời, lập tức trói bọn chúng lại cho ta.” Ánh mắt hắn hiện lên một tia lửa dục.

Phập!

Đột nhiên vị trí từ phía sau lưng truyền đến trước tim hắn trở nên lạnh buốt, có chút đau nhói, từ lúc nào một bàn tay đã đâm xuyên qua tim hắn. Không chỉ thế, tên Tử Liên bên cạnh cũng có kết cục tương tự, bị giết tại chỗ.

Lãnh Hàn Phong bước tới phía trước, giữ một khoản cách nhất định với Vân Tuyết Mai, nói: “Không sai, muốn giết các ngươi chỉ cần một lệnh mà thôi, chẳng qua lúc này ta có một giao dịch muốn làm cùng tổ chức các ngươi...” Hắn không hề nhìn đám người kia mà chỉ tập trung duy nhất vào Vân Tuyết Mai, nụ cười tự tin lúc này cũng vì nàng mà nở rộ.

Tiểu quỷ tháp tùng Lãnh Hàn Phong đứng nơi khuất người nhìn đến thì kinh hãi không thôi, miệng nó lẩm bẩm: “Ngoài Vân Giai Kỳ ra thế mà chủ nhân lại có thể cười với nữ nhân khác sao... Hay nói cách khác như trong những quyển thoại bản, chàng bị nàng từ chối dẫn đến những mối tình với các cô gái sau đó chỉ hời hợt qua loa vì dù sao cũng chẳng phải nàng?”

Thế nhưng cảnh trước mặt lại khác biệt, nam vương gia cuồng ngạo tiêu sái, nữ tiểu thư thanh lệ dịu dàng, cả hai bọn họ đều mang phong thái tự tin giống hệt nhau, cả hai như hào quang chói sáng trong đêm. Trong mắt tiểu quỷ, hình như nó thấy Vân Tuyết Mai còn xứng đôi vừa lứa với chủ nhân của nó hơn cả Vân Giai Kỳ.

Trở lại cuộc đối thoại, sau khi Vân Tuyết Mai nghe được lời từ miệng Lãnh Hàn Phong, nàng đẩy khóe môi: “Ồ, giao dịch sao... Được thôi, nhưng mấu chốt vương gia phải thả tất cả bọn họ đi.” Giọng điệu Vân Tuyết Mai trở nên cứng rắn, không hề nhượng bộ, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Phong vô cùng phòng bị. Ở tình thế này, nàng chỉ có thể chấp nhận giao dịch với người ta

“Chà, có lẽ tiểu thư hơi ác cảm với ta... Thật ra giao dịch cũng đơn giản thôi, đó là...” Lãnh Hàn Phong cố ý kéo dài âm tiết, khiến tâm bọn họ như bị treo lên, nói: “Giúp ta đoạt lấy ngôi vị của quân chủ Tần Bá Nhật.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Lãnh Hàn Phong, Vân Tuyết Mai, Vân trưởng lão, Lưu vương gia... Bọn họ nhìn Lãnh Hàn Phong bằng ánh mắt đầy kinh hãi.

“Không thể nào, Hoạn Vương... Định tạo phản?”

“Ta không nghe lầm chứ, Hoạn Vương đây là rút củi đáy nồi, nhân lúc chiến tranh chiếm ngôi sao?”

“Hoạn Vương, ngài mới chỉ là Thanh Liên tu sĩ, sao có thể đấu với quân chủ là Hóa Liên?”

“Chết tiệt, ta ở đây có tính là mưu phản không?”

“...”

Bao nhiêu lời dị nghị to nhỏ xung quanh, bọn họ bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, không phải vì dã tâm của Lãnh Hàn Phong, mà là sợ quân chủ sẽ điều tra chuyện này, đối mặt với vị quân chủ đáng sợ tâm tư khó đoán kia, bọn họ không chọc nổi.

“Hoạn Vương, lời đại nghịch bất đạo này mà ngài cũng dám nói sao?” Vân Tuyết Mai tự cho rằng mình có chút cuồng vọng, tự tin hơn người thường, thế nhưng đứng trước nam nhân này, sự tự tin đó của nàng chỉ như một đứa trẻ.

“Lãnh Hàn Phong, ngươi...” Lưu vương gia định nói gì thì Lãnh Hàn Phong cắt ngang: “Lưu lão tiền bối, giờ phút này mà ngài còn né tránh cái gì chứ, hơn ai hết, ngài biết rõ lí do khi hắn ta giao quân vào tay ngài để về đây viện trợ mà...”

Ánh mắt sắc bén của hắn làm Lưu Hoạt Khỏa cắn răng, nắm chặt nắm đấm. Lão ta biết chứ, quân chủ bệ hạ đưa quân vào tay lão, cắt những Tử Liên cường giả về viện trợ nhìn qua thì rất bình thường, thế nhưng tất cả đơn vị này đều là phe cánh, là đồng minh trong triều với nhau.

Lão chẳng biết vì sao quân chủ lại nổi lên sát tâm với phe cánh này, nhưng chắc chắn một điều, khi quân chủ kết thúc trận chinh phạt Hưng Nam, hắn sẽ ra tay tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Lưu vương gia đã tận tụy với Hoa Điêu này hơn trăm năm qua, lão chỉ là không muốn tin quân chủ lại tuyệt tình đến như thế, nếu không có lời nhắc nhở này, có lẽ lão vẫn sẽ trầm mê như vậy.

Bầu không khí dần trở nên trầm lặng thì một tiếng quát lớn đánh tan tất cả: “Có địch tấn công.”

Các Tử Liên cường giả đột ngột đằng không phi thẳng lên không trung, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn về phía xa xa chục dặm. Ở ngoài kia, bức tường thành to lớn đã bị phá tan, một đạo quân với khí tức không rõ nguồn gốc tràng vào bên trong chém giết.

“Đã có chuyện gì?” Lãnh Hàn Phong, Vân Tuyết Mai, Lưu vương gia ở phía dưới quan ngại hỏi. Họ cảm giác được bầu không khí bất thường cùng sự bồn chồn quanh các Tử Liên phía trên.

Một Tử Liên vội vàng bay xuống, đáp trước mặt Lãnh Hàn Phong bẩm báo: “Không xong rồi vương gia, một đạo quân rất mạnh đã công phá tường thành phía bắc, đang hướng về phía này.”

Đột nhiên tất cả ánh mắt đổ dồn về phía đám người Vân Tuyết Mai. Vân Tuyết Mai và Vân trưởng lão nhìn nhau, sau đó lắc đầu, nói: “Chúng ta không hề có quân đội nào hết, bọn họ là tới từ bên ngoài.”

Không chần chừ lâu, Lãnh Hàn Phong lập tức quát lớn: “Toàn bộ quân sĩ nhanh chóng lui khỏi Đại Hạ về Đại Chu, cử mật thám của các ngươi thám thính tình hình địch quân.”

“Vân tiểu thư, ta hi vọng tổ chức của nàng sẽ trợ giúp chúng ta một tay.” Lãnh Hàn Phong vừa định đi thì quay đầu lại nói.

“Điều này ngài không cần bận tâm, chúng ta có kinh nghiệm di tản người dân.” Vân Tuyết Mai đáp lời.

Lãnh Hàn Phong định nói gì đó thì lời cứ mắc ở cổ họng, chỉ đành để lại một lời: “Bảo trọng.”

Lúc này, cả hai người, hai phe cách cùng tách ra, chỉ là số mệnh trêu người, ngày tương phùng cũng là lúc sinh li tử biệt.

Đại trận hộ quốc của Hoa Điêu, những cột đá chống trời vẫn còn đó. Tại trung tâm đại trận, nơi diễn ra giao tranh giữa thuồng luồng mấy ngày trước bỗng nhiên có dị động.

Rầm! Rầm! Rầm!

Một bàn tay khổng lồ cao năm trượng nhô lên khỏi đất, xung quanh nó ẩn hiện tà khí nồng đậm làm tan rã cả đất đá xung quanh, những ngôi nhà gần đó cũng sạt lở xuống, cây cỏ quanh đó nhiễm phải tà khí thì nhanh chóng héo tàn. Trên bàn tay, những sợi dây leo chuyển động siết chặt lấy bàn tay kia, bị tà lực thiêu rụi hoàn toàn.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.