Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 263: Ma giới tấn công (2)

Tiểu thuyết gốc · 1872 chữ

Thành trì Đại Hạ, biểu tượng trường tồn của Hoa Điêu quốc, thứ khiến người dân Hoa Điêu tự hào mỗi khi nhắc đến, đã bị đánh sụp.

Đạo quân ma giới tấn công thẳng vào phía bắc thành trì, với lực lượng vượt xa tưởng tượng cùng tốc độ điên cuồng, bọn chúng đã dễ dàng phá tan cổng thành trước khi lính canh kịp nhận thức được chuyện gì.

“Cứu... Cứu...” Một thường dân đang trên đường tháo chạy la hét. Đúng lúc này, một bàn tay lớn từ phía sau nắm lấy đầu hắn, bóp nát cả sọ.

Tên ma binh giết xong thì vứt xác qua một bên, nhắm vào mục tiêu tiếp theo.

Vùng phía bắc này có mật độ huyền khí thấp, các tu sĩ rất ít khi tới đây cho nên nơi này là nơi sinh sống chủ yếu của thường dân thành Đại Hạ. Bọn họ gặp phải binh đoàn ma giới không có cách nào chống trả dẫn đến chạy loạn giẫm đạp lên nhau.

Không nói tới tương quan lực lượng giữa hai bên, chỉ riêng bề ngoài người không ra người, thú không ra thú của đám ma binh đã đủ để dọa sợ dân chúng Hoa Điêu rồi. Xác người đã chất đầy phố, máu người nhuộm đỏ đường xá, các tòa nhà, kiến trúc...

“A... Xin hãy tha cho con tôi...” Một phụ nhân bị bắt mất con thì không để ý nguy hiểm, quỳ xuống khóc lóc cầu xin tên ma binh đang một tay nắm cổ con bà đưa lên cao.

Trong mắt tên ma binh không hề có bất cứ dao động nào, tựa như một con thú hoang dại, hắn há cái miệng rộng với những hàm răng ghê tởm, nuốt chửng đứa bé trước mặt phụ nhân tội nghiệp.

“Con ta...” Phụ nhân chết lặng, gào lên một tiếng thê lương. Trên đời này, còn gì đau đớn hơn việc người mẹ chứng kiến con mình chết ngay trước mắt bản thân chứ. “Quân độc ác, ta giết ngươi...” Phụ nhân dày dụa nước mắt, hóa điên xông tới tên ma binh kia với khí thế như muốn đồng quy vu tận.

Báp!

Một cú vung thương thoáng qua đánh văng phụ nhân, đầu và thân mỗi nơi mỗi ngã, chết không nhắm mắt.

Rầm!

Một căn nhà lớn bị năm, sáu ma binh tàn bạo đánh sập; những cỗ xe kéo bị đoàn binh ma giới đập nát, những con thú sủng bị giết tại chỗ; các ma binh khống chế hỏa lực thiêu rụi những gì trong mắt chúng, biến nơi đây trở thành biển lửa.

Khè... Những ma thú tọa kỵ trên bầu trời phóng ra lôi điện, hỏa diễm đốt cháy sinh mệnh của dân chúng thành Đại Hạ.

“Cứu tôi với...”

“Mẹ ơi, hu hu... Mẹ đâu rồi...”

“Các huyền sư đâu rồi, làm ơn cứu chúng tôi...”

“...”

Tiếng trẻ nhỏ lạc mất phụ huynh kêu gào, tiếng người sợ hãi bất lực, tiếng ai oán cầu xin, gửi gắm hi vọng tìm kiếm sự trợ giúp của cường giả... Tất cả đã tạo nên một khung cảnh thảm khốc của chiến tranh, máu, nỗi oán hận của dân chúng nhuộm đỏ trời đêm.

Ma Hậu ở trong biển lửa, đứng trên chiến tượng cao cao tại thượng quan chiến. Bà ta khoanh tay suy nghĩ một chút rồi nói với lão quân sư phía sau: “Quân sư, báo cáo có sai lầm gì sao, đến bây giờ ta vẫn chưa thấy cường giả của chúng ra mặt.”

Lão quân sư vội vàng lấy những tờ báo cáo từ Quỷ tộc ra xem, lão lập tức bẩm báo: “Thưa nương nương, chúng ta đã đi đúng hướng, có điều nơi này là thành Đại Hạ, chúng ta vẫn chưa ra khỏi Hoa Điêu quốc. Nếu đi từ đây sẽ mất nửa ngày đường.”

Ma Hậu gật đầu: “Bảo sao binh lực nơi này lại yếu kém đến thế. Cũng đúng, quốc gia bảo vệ cho Chu Tước, nào có thể yếu kém như vậy.”

Bà ta vẫn luôn quan sát đám thiên kiêu thế hệ này, thái tử U Kình bình thường luôn giữ bộ mặt quan hệ hòa khí của hoàng gia, nhưng khi vào chiến trận lại hiển lộ bộ mặt sát phạt tàn nhẫn, rất có khí chất của bậc đế vương tương lai. Không chỉ thế, những đứa khác như Ngô Thừa Ân, La Tần lần đầu vượt qua sát giới, chém giết hăng say không kém những binh sĩ lâu năm.

Có điều... Ma Hậu nhìn về phía Đình Phong, hắn không chỉ hạ sát con người ngay tại chỗ, còn hai tay xé nát cơ thể bọn họ ra, lúc này hắn như một con dã thú hoang dại mất hết lí trí, chỉ còn tồn tại ý niệm giết chóc.

“Ma tính của đứa bé này... Thậm chí còn tà hơn cả ta và phu quân nữa.” Ma Hậu có cảm giác gì đó rất bất thường ở Đình Phong, nhưng bà ta lại không nói rõ bất thường đó ở đâu, cảm giác thật sự rất cổ quái, kể cả lúc đó bị nhiếp hồn cũng không có cảm giác này.

Đình Phong vừa giết thêm một người nữa, dường như có luồng khí vô hình bốc lên từ những xác chết kia đang được Đình Phong hấp thụ trong vô thức. Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về tòa lâu lớn ở phía xa, trong bóng tối, có những con mắt đang chăm chú nhìn về phía này.

“Không ổn, chạy mau...” Một người trong đó vội vàng quát lớn.

Rầm!

Hai, ba cột đá phóng thẳng về phía tòa lâu lớn, khiến nó sụp đổ chì sau một giây. Những bóng đêm chật vật thoát ra khỏi đống đổ nát thì bắt gặp đôi mắt âm u quỷ quái của Đình Phong.

Ngay lúc đó, những kẻ khác cũng từ tứ phía ập ra bao vây Đình Phong, hòng nhanh chóng giết hắn. Từng nguyên tố công kích hỏa diệm, thủy lưu, phong nhận, lôi... đánh về phía Đình Phong.

“Nhanh, lập tức bảo vệ Đình Phong tướng quân.” Lão quân sư điều binh hướng về chỗ Đình Phong đang bị bao vây.

Cảnh giới của Đình Phong lúc này là Thiên Ma, đám quân trinh sát Bạch Liên, Hồng Liên chỉ có thể gây ra chút vết thương da lông bên ngoài. Những binh sĩ khác đã mau chóng tới kịp, hai bên nổ ra trận chiến nhỏ, với sự áp đảo nghiêng về phía ma binh.

“Bọn chúng không nhịn được, ra tay rồi sao?” Ma Hậu lẩm bẩm.

Thế nhưng quân sư lập tức tâu: “Bẩm nương nương, kính xin ngài dùng thần thức quét qua toàn khu vực này, lão thần cho rằng đây chỉ là toán binh trinh sát, chủ lực của chúng muốn thăm dò chúng ta.”

“Hờ, thăm dò thì thăm dò, ta không tin bọn chúng có khả năng chống nổi.” Ma Hậu miệng nói vậy thế nhưng bà ta vẫn thả thần thức của mình bao trùm bán kính chục dặm.

Lãnh Hàn Phong đứng trên ngọn núi gần chục dặm đó bỗng hốt hoảng, tim hắn đập thình thịch vì bị thần thức quét qua, không nhịn được nhìn về phía nơi hỗn loạn kia, dù thứ hắn thấy rất mờ mịt nhưng uy áp trong đó thật sự quá khủng khiếp, vượt xa cả Hoa Điêu quân chủ Tần Bá Nhật.

“Vô lí, ở khoảng cách này không thể nào bị phát hiện mới phải.” Thế nhưng sự lo sợ của Lãnh Hàn Phong đã thành sự thật.

“Hà, ra là ở đó sao.” Ma Hậu đẩy khóe môi lên, bà ta cầm thanh trường kích dài, đằng không giữa không trung. Ma lực tập trung mãnh liệt vào trường kích, bà ta nhắm thẳng vào đầu ngọn núi cách đây chục dặm, xuất một phần lực lượng phóng trường kích về phía đó.

Các Tử Liên hộ vệ của Lãnh Hàn Phong nhận thấy một cỗ sức mạnh áp đảo tất cả đang tiếp cận nơi này, đồng thanh hô lên: “Bảo vệ vương gia...”

Cả bốn người lập tức xuất huyền khí, khởi động vòng phòng hộ hòng chặn thanh trường kích đầy uy lực kia.

Vù... ù... ù...

Trường kích phóng ra như xé toạc không trung, bắn về phía bốn Tử Liên kia.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn phát ra như muốn thổi bay cả đầu ngọn núi. Trong khoảnh khắc khói tỏa ập đến, hình như có ai đó đẩy Lãnh Hàn Phong ra một bên.

Khói mờ tan đi, Lãnh Hàn Phong nằm trên đất vội vàng đứng dậy nhìn đến nơi mình vừa ngã ra, nhìn thấy thân ảnh đầy máu trước mặt, là Lưu vương Lưu Hoạt Khỏa. Thanh trường kích lớn đâm xuyên qua bụng của lão, khiến cả người bê bét máu, nếu lão không phản ứng nhanh đẩy hắn ra, người trước mặt này có lẽ là Lãnh Hàn Phong hắn rồi.

“Lưu vương, lão sao rồi...” Lãnh Hàn Phong vội vàng chạy lại, muốn giúp đỡ nhưng lão giơ tay ra nói: “Đừng... Lại đây...”

Phụt! Lưu vương gia phun ra một ngụm máu, một kích này đâm qua thân thể đã huỷ đi lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, đan điền của lão. Hơi thở lão trở nên nặng nè, có lẽ lão không sống được lâu nữa rồi.

“Hộc hộc... Ngài... Mau chạy đi...” Hơi thở lão mệt mỏi, sinh mệnh bắt đầu lụi tàn. Lưu vương Lưu Hoạt Khỏa tuyệt khí bỏ mình.

Lãnh Hàn Phong nhìn quan cảnh đầu ngọn núi bị dư lực làm sạt lở, nhìn những binh sĩ nằm vật vã trên đất rồi lại nhìn bốn Tử Liên dồn lực chặn một kích kia của Ma Hậu. Uy lực mạnh đến mức đánh tan hộ thuẫn, khiến cho mỗi người văng ra một nơi, thụ thương nặng đến mức bất tỉnh.

“Rốt cuộc chúng ta đụng phải kẻ địch gì thế này?” Lãnh Hàn Phong nghiến răng, nắm chặt nắm đấm. Giờ phút này hắn mới ngộ rõ tầm quan trọng của sức mạnh. Tiền tài, quyền lực, địa vị gì đó chỉ là hư vô, có sức mạnh mới có tất cả, có sức mạnh mới có thể bảo vệ được những thứ quan trọng với bản thân.

“Các ngươi, mau chóng đem bốn vị Tử Liên rút lui, đội tuyến đầu lập tức chặn hậu.” Lãnh Hàn Phong ban lệnh, những binh sĩ vừa từ đất đứng dậy lập tức hành động, một toán khiêng bốn vị Tử Liên rút lui, một toán chặn hậu phía sau để họ rút khỏi đây.

Thực lực của ma giới quá mạnh rồi, đã vượt ngoài dự đoán của tất cả, Lãnh Hàn Phong dù có chinh chiến nhiều năm với Hắc Vực hay ba quốc gia khác cũng không thể chống nổi, thật sự không thể chống nổi.

Ma binh dùng tốc độ hành quân vũ bão bắt đầu tiếp cận khu vực xung quanh chân núi.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.