Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 265: Ma giới tấn công (4)

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Hình ảnh từ những lá bùa của nhóm người Bạch gia được phóng to lên, ở đó, một đạo quân hình thù kỳ lạ tiên công như vũ bão, giết sạch tất cả những thứ trên đường đi, con người, yêu thú, đường phố, nhà cửa không còn gì cả... Nơi chúng đi qua, sinh cơ không mọc được.

Khuôn mặt của Quốc Hưng quân chủ trầm xuống, bọn chúng rất có thể là binh đoàn ma giới mà Vân Giai Kỳ vừa nhắc tới.

Bỗng nhiên tất cả trưởng lão đều nhận được dòng chữ từ mật thám: Thuộc hạ trong lúc nằm vùng đã phát hiện được một bí mật động trời từ cao tầng Hoa Điêu, nhưng đến nay khi đội quân kia xuất hiện mới chứng thực được. Bọn họ muốn hồi sinh một yêu ma nào đó, tồn tại của nó thậm chí vượt xa cả thượng cổ thuồng luồng, nếu thật sự thành công, Thiên Ngân đại lục có thể sẽ phải chịu tai ương thảm khốc.

Quốc Hưng quân chủ khoanh tay, khí tức quanh người còn trầm hơn lúc đầu. Chỉ trong một thời gian ngắn mà quá nhiều sự kiện liên tiếp diễn ra, đầu tiên là sự xuất hiện của ba cường giả thần bí kia, kế đến là thuồng luồng thượng cổ tái sinh rồi chiến tranh giữa ba quốc gia, cuối cùng là đại quân ma giới này.

Quốc Hưng quân chủ rùng mình một cái, trực giác mách bảo rằng hình như có bàn tay vô hình nào đó đang thêu dệt toàn bộ chuyện này. Nếu thật sự có một tồn tại còn vượt xa cả con thuồng luồng kia thì không thể không đem quân viện trợ bọn họ rồi.

“Bạch Trác Tuyệt...” Quốc Hưng quân chủ quay sang tam trưởng lão, hô tên lão.

“Có thần...” Bạch Trác Tuyệt vốn là tên của tam trưởng lão Bạch gia.

“Từ đây tới thành Đại Hạ mất bao lâu?” Quốc Hưng quân chủ hỏi.

“Bẩm, khoảng một tuần... Quân chủ, ngài định...” Tam trưởng lão và những người khác mở to mắt, đồng loạt nhìn về phía Quốc Hưng quân chủ.

Quốc Hưng quân chủ hừ lạnh: “Đừng có bẻ sang chuyện khác, khanh thành thật trả lời cho ta, mất bao lâu?”

Các trưởng lão có hơi bất ngờ, hình như quân chủ đã biết gì đó rồi. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt đưa đẩy, lưỡng lự không dám nói thì thất trưởng lão tâu: “Quân chủ thứ tội, chúng thần vì muốn bổ sung quốc khố đã bán ra kỹ thuật chế tác truyền tống trận cho một vài thương nhân, nhưng xui xẻo thay lại rơi vào tay đám người Hoa Điêu.”

Quốc Hưng quân chủ lườm bọn họ, ngoài Hoa Điêu lắm tài nhiều của ra còn ai trả giá cao nữa. Thế nhưng ông không định trị tội bọn họ, nói: “Ta sẽ không truy cứu tội trạng của các ngươi nữa, hãy chuẩn bị một truyền tống trận, ta sẽ dẫn binh trợ giúp bọn họ.”

“Thần tuân chỉ.”

“Thất trưởng lão Bạch Ngưng Nhi.”

“Có thần.” Bà vội vàng đáp.

“Khanh hãy điều động toàn bộ vũ khí, đan dược chúng ta có, chiến sĩ kể cả huyền sư khắp Hưng Nam cho ta.” Quốc Hưng quân chủ ra lệnh.

“Thần tuân chỉ.”

Cao tầng Bạch gia lần lượt được phân công nhiệm vụ, bọn họ bắt đầu tản ra, triệu tập toàn bộ sức mạnh của Hưng Nam. Họ không muốn chiến tranh, không muốn trợ giúp Hoa Điêu, họ chỉ đơn thuần đi theo quân chủ của họ, ngài sai đâu họ sẽ đánh đó, tuyệt không hai lòng.

Phía đông bắc Hưng Nam lúc này, huyền khí xung quanh chục dặm hội tụ về một mối, càng đến gần Hoài Nam Vương, huyền khí càng nồng đậm hơn. Xung quanh ông ẩn hiện từng tia huyết khí, những tia này xông vào cơ thể, cải tạo xương tủy, gia trì gân cốt từ bên trong.

Chỉ nửa khắc sau đó, quá trình đột phá hoàn thành, Hoài Nam Vương chính thức đặt chân vào cảnh giới Hóa Liên, trở thành một trong hai cường giả mạnh nhất Hưng Nam đương thời.

“Thật tuyệt, không ngờ ta lại có kỳ ngộ quan sát một Hóa Liên thăng cấp...”

“Phải, cơ duyên bậc này e rằng mai sau sẽ không còn nữa đâu.”

“Dù không đánh chiếm thành trì Hưng Nam nữa nhưng cơ duyên này đã đủ thỏa mãn ta rồi.”

“...”

Tiếng nghị luận bàn tán to nhỏ khắp trong quân, binh sĩ ở dưới này, tu vi Bạch Liên thấp kém rất nhiều nên họ coi sự đột phá của Hoài Nam Vương như một cơ duyên, hi vọng có thể từ đó nhìn ra được huyền diệu mà bứt phá bản thân.

Có binh sĩ ngộ ra huyền cơ, trực tiếp ngồi xuống nhập thiền tụ khí đột phá bình cảnh...

Trong khi đó, ở trên tường thành, có ba thân ảnh đang bàn tán, lời ra tiếng vào: “Ma tộc? Đó chẳng phải là những truyền thuyết trong lịch sử sao?”

“Hừm, ngài cũng thấy rồi đó, sinh vật chìm trong lịch sử là thuồng luồng cũng đã xuất hiện, vì sao bọn chúng lại không. Với lại vừa rồi chẳng phải ngài đã nhìn tận mắt báo cáo sao?” Giọng nói phát ra trầm thấp, là của gia chủ Bạch gia Bạch Thiên Ân.

“Không được, giao dịch không đánh với các ngươi nữa đã là cực hạn rồi, còn muốn binh của ta đi viện trợ Hoa Điêu sao, không thể được.” Thịnh Thế quân chủ lập tức xuy tay từ chối.

“Với lại, những binh sĩ phàm nhân của ta, các ngươi đã truyền tống tới nơi nào rồi?” Thịnh Thế quân chủ lườm qua Hoài Nam Vương, Hoài Nam Vương lại liếc qua người Bạch Thiên Ân.

Bạch Thiên Ân đẩy cái kính đen lên, nói: “Bọn họ bị rơi vào vòng ma pháp của gia tổ, một tuần sau sẽ lập tức xuất hiện trở lại nơi này, sẽ không có bất cứ nguy hiểm tính mạng nào, ngài có thể phái người canh chừng nơi này, đón bọn họ trở về.”

Thịnh Thế quân chủ quan sát nhịp thở của Bạch Thiên Ân, không phát hiện lời nói dối nào, hắn ta thu tiên thương vào không gian giới chỉ, nói với hai người: “Được rồi, chuyện ở đây không còn gì làm nữa, ta sẽ lui binh của ta, giao dịch với các ngươi, ta thân là quân chủ sẽ không nuốt lời.” Vừa nói hắn quay lưng ra lệnh cho những viên tướng phía dưới truyền lệnh lui binh, những ai còn đang nhập thiền thì được đồng bọn vác về.

Nhìn theo bóng lưng Thịnh Thế quân chủ ra đi, Bạch Thiên Ân đẩy kính lên, châm một điếu thuốc, nói: “Thịnh Thế quân chủ, ta phải nhắc nhở ngài một câu, thứ bọn chúng định hồi sinh này còn vượt xa cả con thuồng luồng kia, vẫn hi vọng ngài sẽ lấy đại cục làm trọng.”

Thịnh Thế quân chủ nghe thấy lời nói phía sau vọng tới thì thoáng ngừng lại, xong hắn ta vẫn phi thân bay đi theo đội quân của mình.

Nhìn từng phiến quân đang rời đi, Hoài Nam Vương mới thở phào nhẹ nhõm, ông quay sang Bạch Thiên Ân, thi lễ: “Đa tạ Bạch huynh đã giúp ta trùng kích Hóa Liên, thế nhưng thanh tiên thương kia...” Chưa kịp nói hết thì Bạch Thiên Ân cắt ngang: “Dừng, dù là ta hay một ai khác cũng sẽ làm thế thôi, tiên binh trọng yếu, nhưng người còn quan trọng hơn, nhất là Hưng Nam lúc này cần một người lãnh đạo như ngài.”

“Vậy... Bạch huynh, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?” Hoài Nam Vương đã thấy những hình ảnh về ma tộc đó rồi, thực sự mà nói thì những binh sĩ kia có chiến lực của một Tử Liên, tương quan lực lượng quá lớn, dù cho ông đã trở thành Hóa Liên, nhưng đối với nhiều địch nhân như thế, vẫn là vô năng.

“Hiện tại ta nghĩ vẫn nên chờ quân chủ xuất quan mà quyết định thôi, Bạch Tuấn, ca trốn đâu rồi, mau ra gặp ta.” Bạch Thiên Ân hút xong điếu thuốc, vừa vứt đi thì quát lớn.

Bạch Tuấn là tên của vị tứ trưởng lão Bạch gia mập mạp. Bạch Thiên Ân vừa gọi lão liền xuất hiện, trên người không có dấu hiệu chật vật hay thương tổn nào, chứng tỏ lão núp rất kỹ.

“Có ta...” Tứ trưởng lão giơ tay chào sếp lớn, khí thế tự tin mạnh mẽ như chỉ cần một lệnh thì liền xông vào nước sôi lửa bỏng.

Bạch Thiên Ân, Hoài Nam Vương:... Ngươi làm cái khí thế như vậy là cho ai coi?

“Ca hãy nhanh chóng bảo trì đám đồ chơi này đi, chúng ta sẽ sớm có việc dùng lại nó rồi.” Bạch Thiên Ân chỉ chỉ về phía các trụ súng kia.

“Ha, lão đệ, đệ chọn đúng người rồi đấy, ta lập tức đi.” Tứ trưởng lão tim không đập, mặt không đổi sắc lập tức phóng đi ngay.

Không gian dần trở nên im lặng, Hoài Nam Vương lại lần nữa phá vỡ nó: “Phải rồi, Bạch huynh, phòng tuyến phía bên kia, sao rồi?” Nơi đây bọn họ đối đầu với đám chiến sĩ Thịnh Thế, mặc dù khó khăn nhưng lại đỡ phần nào áp lực hơn đánh với đám ma pháp sư đông đảo của Hoa Điêu, ông có thể tưởng tượng chiến trường bên đó sẽ thảm khốc tới cỡ nào.

“À... Cái này ngài không cần lo, bên đó có đệ nhất quân sư của Bạch gia ta điều binh, có thể cầm chân bọn chúng đến khi quân chủ xuất quan.” Bạch Thiên Ân cười nói một cách tự hào, ông không hề biết rằng ngày hôm nay, thập nhị lão quái Bạch gia khải hoàn, lại chỉ còn mười một người.

Tại không vực Đại Thanh lúc này, sau khi Chí Trung được Bạch Khôi Nguyên truyền linh khí chữa thương cho cơ thể thì đã lành lặn hẳn.

Chí Trung dựa vào tảng đá gần đó để hồi sức, nhìn về phía Bạch Khôi Nguyên vẫn đang đứng trên chỗ cao nhìn xuống mặt đất, gió thổi làm lọng tóc dài uống lượn. Hắn chủ động đánh nát sự im lặng: “Vừa rồi ta đã mô phỏng hướng di chuyển của Minh...”

“Không cần nữa...” Bạch Khôi Nguyên cắt ngang, chàng vừa nhìn về phương xa, vừa nhận ra một vài dấu hiệu quen thuộc đến không thể nào quen hơn nữa, là ma khí. Nếu bọn chúng xuất hiện ở đây tức nghĩa Minh Hoa đã...

Chàng lắc lắc đầu, quay lại nói với Chí Trung: “Chí Trung huynh, phiền huynh và tẩu tẩu dựa theo chú pháp ta ghi trên này mà kích nổ bom linh khí ngay lập tức khi ta ra hiệu.” Nói rồi chàng ném cho Chí Trung một tấm bài, trên đó ghi lại niệm chú khởi động bom.

Chí Trung chụp lấy tấm bài, hắn không mở ra xem ngay mà nhìn về Bạch Khôi Nguyên, hỏi: "Khôi Nguyên huynh, huynh định làm gì...” Nghe giọng điệu này, tại sao lại giống như phó thác hậu sự vậy, hắn từng chinh chiến qua nhiều năm, những lời này, nghe đến không thể quen hơn.

Bạch Khôi Nguyên nhìn về phía xa, với ánh mắt lãnh đạm, khí tức xung quanh trầm xuống: “Ta có vài ân oán cá nhân muốn thanh toán.” Nói rồi Bạch Khôi Nguyên thi triển Thiên Di bộ pháp, từ trên không vực nhảy xuống phía dưới.

Chí Trung không hiểu quá khứ Bạch Khôi Nguyên đã trải qua những gì, nên tâm trạng hiện tại hắn cũng không giải thích được. Một lúc sau thì hắn có thể đứng dậy đi lại, duỗi vai một cách thỏa mãn, khuôn mặt nhu hòa khi nghĩ đến người nào đó, không nhịn được thốt ra: “Đến lúc nên về với thê tử rồi.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.