Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 266: Ma giới tấn công (5)

Tiểu thuyết gốc · 1971 chữ

Mặt trời đã hoàn toàn biến mất khỏi chân trời, màn đêm lại phủ lên tất cả như thường lệ. Thế nhưng đêm nay lại khác, đó là một đêm không ngủ của thành Đại Hạ, Hoa Điêu.

Ma tộc xuất thế giữa không trung, đánh vỡ thành trì Đại Hạ, biểu tượng của Hoa Điêu, chúng tràn vào tàn sát dân chúng, nhuộm đỏ hoàng thành. Nơi chúng đi qua, mặt đất đỏ tươi, cỏ không mọc được, oán niệm và cả phẫn uất vọng khung thương.

Ngay khi Đình Phong đột phá phòng tuyến trên đỉnh núi, giết sạch binh sĩ trấn thủ nơi đó, nhịp độ tiến binh của ma giới càng nhanh hơn buộc Lãnh Hàn Phong phải liên tục hi sinh binh sĩ chặn đánh, ngăn thế hành quân như vũ bão của ma binh tới hoàng cung.

Hiện nay mọi binh lực có trong tay của Lãnh Hàn Phong đều nằm ở hoàng cung Đại Hạ này. Theo như dự định ban đầu là rút toàn bộ quân từ Đại Hạ về Đại Chu, thế nhưng dân thường sinh sống tại Đại Hạ quá đông, đến bây giờ vẫn chưa di tản hết, bọn họ không thể lùi hơn nữa, nếu không đất Đại Hạ này sẽ nhuộm đỏ máu.

“Tiểu Nghệ, cơ quan đại trận thủ hộ hoàng cung đã giải được mấy phần rồi?” Lãnh Hàn Phong hỏi đám bóng ma đang loay hoay ở thạch bàn giữa sảnh lớn hoàng cung.

Bóng ma kia gãi gãi đầu, liền thưa: “Tiểu chủ nhân, trận pháp này quá mức tinh vi, một phần là do gia trì từ huyết mạch của ga tộc quân chủ nên hiện tại ta mới chỉ giải được bảy phần, khoảng độ một canh giờ nữa mới có thể xong.”

“Cái gì, tận một canh giờ... Lâu như thế sao ngươi còn ở đây giải thích nữa, đi phá trận đi.” Lãnh Hàn Phong tức giận quát, một canh giờ là quá lâu, hắn là đi từ con đường bí mật mới về lại đây nhanh như chớp, nhưng với tốc độ hành quân của đám đó, hẳn chỉ chưa đầy nửa canh giờ sẽ tới đây rồi.

Bóng ma tiểu Nghê:... Chẳng phải ngài là người hỏi sao?

Bỗng một tiếng bước chân lại gần Lãnh Hàn Phong kèm theo đó là một giọng nói già nua: “Ngài nên bình tĩnh lại, vương gia, quát tháo hắn không có ích lợi gì.”

Người xuất hiện trong tầm mắt của Lãnh Hàn Phong là đại trưởng lão Vân gia, Vân Kình. Lãnh Hàn Phong có một giây lơ là, buột miệng nói: “Xin lỗi, ta đã hơi mất bình tĩnh, cảm ơn ngài, nhạc ph...” Hắn dừng lại hai giây, vội vàng sửa lời: “Lão tiền bối, chỗ ngài đã di tản xong chưa?”

Nghe Lãnh Hàn Phong hỏi, lão Vân Kình liền nhìn lá bùa trên tay, nói: “Ta vẫn chưa nhận được tin, nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng họ đã sắp hoàn thành rồi.” Lí do mà lão vẫn ở đây là vì bị Lãnh Hàn Phong giữ lại để làm con tin trao đổi, ép Vân Tuyết Mai phải thực hiện di tản dân chúng.

Thế nhưng ở nơi này quan sát và trò chuyện cùng nhau, ánh mắt lão nhìn Lãnh Hàn Phong có điểm kỳ lạ, cứ như là đang xem xét tuyển chọn báu vật vậy, càng nhìn càng thấy hợp.

Cả Lãnh Hàn Phong và Vân Kình đều đang đứng ở chỗ cao trong hoàng cung, có thể thấy rõ luồng khói lửa từ xa đốt cháy cả màn đêm đang kéo đến.

Lãnh Hàn Phong hít một lượng khí vào, rồi thở ra, hắn quay sang nói: “Lão tiền bối, xin ngài hãy rời khỏi nơi này.” Ngài đi, nàng ấy mới có thể yên tâm mà rời khỏi Đại Hạ này.

“Hoạn Vương, ngài đang nói gì thế...” Vân Kình chưa kịp dứt lời thì cả đầu đột nhiên đau dữ dội, trời đất xoay vòng trong tầm mắt. Lão bị người đánh ngất đi.

Đó là thủ vệ của Hoạn Vương phủ, hắn nâng lão Vân Kình trên lưng theo lệnh của Lãnh Hàn Phong rời đi. Bất chợt Lãnh Hàn Phong giơ tay nhắn nhủ: “Hãy nhắn với Vân tiểu thư rằng...”

Dừng lại một chút, bàn tay hắn khép lại, thở dài một tiếng rồi xua tay: “Thôi bỏ đi... Ngươi nhanh đưa ông ấy đi đi...”

Lãnh Hàn Phong quay lưng, nhìn về khói lửa lan đến từ phía xa xa, chợt nhắm mắt lại, phía trước lại hiện lên khung cảnh của một đêm yên bình kia, hắn trọng thương nằm trên cỏ khô, nghe tiếng sáo trúc của thiếu nữ xa lạ, nhớ lại đôi mắt khắc ghi trong ký ức của mình suốt từng ấy năm.

Lãnh Hàn Phong đứng lặng một lúc, sau đó tự bản thân sốc lại tinh thần, đúng lúc này có hai vị tướng mặc chiến giáp đi vào.

“Vương gia, tổ ma pháp sư đã chuẩn bị xong.” Viên tướng với vẻ ngoài thư sinh trả lời, không che giấu ánh mắt sắc như đao kiếm của kẻ nơi sa trường.

“Vương gia, kỵ binh đã vào vị trí, sẵn sàng chờ lệnh.” Kẻ còn lại dáng người to lớn vạm vỡ, trên mình in những vết tích của chiến tranh trông rất ghê rợn.

Lãnh Hàn Phong cũng mặc chiến giáp vào, hắn lấy một cái bàn gỗ từ không gian giới chỉ ra, đặt lên bàn tấm bản đồ, vừa chỉ đến đâu vừa nói đến đó: “Chỗ này, chỗ này là nơi gần quặng thiết, trên đất không khỏi nhiễm lượng lớn kim loại, hãy bố trí ma pháp sư thủy hệ và lôi hệ tại đây.”

“Trên bầu trời giao lại cho nhóm phong hệ và thổ hệ. Gần hoàng cung là một cánh rừng, hãy để nhóm hỏa sư tới đó, vạn bất đắc dĩ chúng ta sẽ thiêu rụi cánh rừng, ngăn bước tiến của chúng.”

“Vương gia, tại sao chúng ta không lại không bố trí một huyễn trận tại đây, địch mạnh như thế nếu có thể rơi vào huyễn cảnh chiến lực có thể giảm đi vài phần.” Viên tướng dáng người vạm vỡ to lớn thắc mắc.

Cả viên tướng còn lại và Lãnh Hàn Phong nghe thì lập tức lắc đầu, viên tướng kia giải đáp: “Hoàn toàn không tác dụng, bọn chúng có cả đội bay phía trên, tùy thời có thể liên lạc xuống bên dưới, các trận sư của ta không có khả năng tạo ra huyễn cảnh diện rộng đến như thế.”

Chập!

Một tiếng đấm vào bàn giòn tan từ viên tướng vạm vỡ kia, hắn nghiến răng, nói: “Nếu thế thì thật sự chúng ta chẳng có cửa thắng, sức mạnh của bọn chúng, chẳng khác gì một binh đoàn Tử Liên như thủy triều cả.”

“Thiệu tướng quân, ngài phải là người biết rõ hơn ai hết chứ, trên chiến trường đâu phải tu vi cao thâm thì sẽ chiến thắng tuyệt đối, vó ngựa chưa động sao biết trước điều gì.” Viên tướng dáng người thư sinh lập tức phản bác.

“Ha ha, ta biết chứ. Thế nhưng nhiều Tử Liên như vậy, ta...”

Lãnh Hàn Phong cắt ngang: “Đủ rồi. Hai vị...” Hắn nhìn qua từng người, giọng nhẹ đi nhưng vẫn giữ khí thế vững vàng: “Ta chỉ muốn hỏi, trận này cửa thắng chỉ có hai phần, hai người vẫn muốn đánh chứ?”

Hai viên tướng nhìn nhau, sau một giây thì cả hai cùng bật cười: “Ha ha, chỉ hai phần sao, vương gia, dù không có bất cứ cơ hội nào ta cũng sẽ đánh.”

“Ta cũng như hắn, mấy canh giờ trước ta đã muốn từ chiến trường với Hưng Nam trở về bởi trong nghiệp cầm binh của mình, ta luôn có một loại bài xích với chiến tranh xâm lược. Thế nhưng lúc này lại khác, Hoa Điêu đang bị xâm lược, dù ta chết cũng sẽ không bỏ chạy.”

“Phải, phía sau ta là dân chúng, hôm nay ta sẽ thủ hộ ở đây, vương gia, câu trả lời này của bọn ta được chưa?”

Lãnh Hàn Phong nhìn hai người bọn họ, hắn thấy được, trong ánh mắt ấy là một ngọn lửa, một ngọn lửa sôi hừng hực sẵn sàng đốt cháy kẻ thù, thủ hộ giang sơn, một ngọn lửa với ý chí kiên định không hề thoái lui. Phải, trên chiến trường chính là cần những ngọn lửa như vậy.

“Rất vui vì được sát cánh cùng các ngài, hôm nay chúng ta sẽ khải hoàn trở về.”

Màn đêm âm u bao trùm lên toàn bộ Đại Hạ, ánh trăng tròn bị ngọn lửa chiến tranh che mờ, các vì sao cũng theo đó mà ảm đạm đi, tựa như số phận của người dân nơi đây...

Tại con đường cách hoàng cung không xa, người dân đông đảo đi xuống đường, di tản khỏi Đại Hạ theo hiệu lệnh của nhóm hiệp khách dưới trướng Vân Tuyết Mai. Bọn họ bị cưỡng ép rời đi cấp tốc, chỉ kịp mang vài khâu hành lí cùng vợ con, thân nhân. Những hộ khá giả thì thuê xe lớn chở đống tài sản trong nhà... Đường xá Đại Hạ lúc này đông nghẹt biển người...

“Nhanh lên nhanh lên, chỉ cần mang theo đồ giá trị nhất của bản thân thôi. Nhanh chân lên...” Vân Tuyết Mai đứng ở chỗ cao hướng dẫn dân di tản. Không chỉ nàng mà những thành viên cao tầng khác cũng làm nhiệm vụ tương tự.

Có rất nhiều kẻ cứng đầu, quyết không rời đi khiến bọn họ phải khổ tâm một phen, đánh ngất người rồi khiên đi, có vài kẻ còn đồn thổi không hay, lời ra tiếng vào khiến đoàn người di chuyển chậm chạp.

Bịch!

Tiếng bước chân của ai đó đáp xuống bên cạnh Vân Tuyết Mai, nàng vừa quay sang, thấy người quen thuộc thì hô lên: “Phụ thân.”

Một bóng đen khiêng lão Vân Kình đến, hắn ta nhìn dòng người di chuyển chậm chạp thì nhíu mi, giọng không hề vui vẻ gì, nói: “Tại sao bây giờ còn đông người như vậy, các ngươi rốt cuộc còn muốn sống không?”

Vân Tuyết Mai đỡ lấy lão Vân Kình, kiểm tra nhịp thở của lão thì thở phào, song nàng quay sang trả lời thủ vệ của Lãnh Hàn Phong: “Chúng ta cưỡng ép di tản dẫn đến rất nhiều người bất mãn, họ không muốn rời đi làm tiến độ bị chậm lại.”

“Vậy thì tăng tốc lên.” Tên thủ vệ nói xong, định rời đi thì Vân Tuyết Mai hỏi: “Vì sao lại thả phụ thân ta đi, chẳng phải các người cần con tin sao?”

Tên thủ vệ kia dừng lại một chút, sau đó trả lời: “Tình hình trước mắt không được lạc quan, quân đội kỳ lạ đó mang sức mạnh vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Vương gia cũng không nắm chắc có thể cầm cự được tới ngày mai không, tuy nhiên chúng ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian nhiều nhất có thể để các ngươi đưa người rời Đại Hạ.” Nói xong hắn liền phi thân, biến mất vào màn đêm.

“Không lạc quan sao...” Vân Tuyết Mai lẩm bẩm. Nàng nhìn lên trên, bầu trời hôm nay chỉ là một mảng bóng tối sâu thẳm, không hề có tia sáng từ các vì sao, đến ánh trăng cũng bị lu mờ, một sự tăm tối đang vô hình phủ lên Thiên Ngân đại lục.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.